Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Người Đàn Ông Ưu Tú Hoàn Mỹ?
Nam Thư
2024-07-24 22:41:13
Phương Đình- người yêu của Diệp Thời.
Lúc này, ánh mắt Phương Đình lộ ra vẻ mệt mỏi, cằm lún phún râu, mặt mày ủ dột, dựa vào thang máy.
“Phương tiên sinh...”
“Lâm Hạ, cô ở Ngu Thành à?”
“Ừm, Phương tiên sinh, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Diệp Lâm Hạ và Phương Đình cũng không gặp nhau nhiều, cô chủ yếu nghe đến anh ta qua lời kể của Diệp Thời. Trong trái tim Diệp Thời, Phương Đình là người đàn ông hoàn mỹ và ưu tú nhất.
Nhưng anh ta thực sự là người hoàn mỹ ưu tú sao?
“Tôi đi công tác, còn cô thì sao?”
“Tôi đi cùng Dư tiên sinh đến Ngu Thành làm một số chuyện.”
“Thế à?”
Diệp Lâm Hạ nhìn thấy sắc mặt của Phương Đình trở nên khó coi thì nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nghe chị gái tôi nói anh đã tìm được công việc mới rồi, công ty mới thế nào?”
“Cũng tạm, lãnh đạo rất chiếu cố tôi.”
“Chị gái tôi từ nhỏ đã được cha tôi nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng phải chịu khổ gì. Tôi nghĩ Phương tiên sinh chắc hẳn cũng sẽ không để chị gái tôi phải chịu ấm ức!”
Diệp Lâm Hạ nghiêm túc nhìn Phương Đình, hơi không yên lòng mà dặn dò một câu. Cô không muốn Diệp Thời vì anh ta mà đau lòng.
“Tôi rất yêu Tiểu Thời, nhất định sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức.”
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra. Diệp Lâm Hạ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phương Đình, trong mắt cô lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Vậy chuyện Thư Thiển Tiễn là sao?”
“Thiển Thiển chỉ là em gái của tôi, chắc là Tiểu Thời hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm? Phương tiên sinh, cô ta không phải em gái ruột của anh, ở chung với hai người hình như không được hợp lý cho lắm. Anh đừng quên, anh ăn, anh mặc, thậm chí là anh ở, đều dùng tiền của nhà họ Diệp chúng tôi.”
Phương Đình bị đạp trúng điểm đau nhức, cả giận nói: “Đủ rồi Diệp Lâm Hạ, đừng tưởng dựa vào chút tiền bẩn đó là có thể lên mặt dạy đời tôi. Thiển Thiển là em gái tôi, tôi thấy con bé không có nhà để ở thì cho con bé ở cùng, thế thì làm sao chứ? Sao cô có thể nói một cách lạnh lùng vô cảm như vậy được? Đừng quên thân phận thật của cô, chim sẻ cho dù có khoác lên mình bộ lông vàng thì cũng không thể nào thực sự biến thành phượng hoàng được đâu.”
Diệp Lâm Hạ nghe xong cũng không hề tức giận, cô bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông đang nổi giận: “Phương tiên sinh, có rất nhiều cách giúp đỡ người khác. Anh hoàn toàn có thể thuê nhà cho Thư Thiển Tiễn, hoặc là cho cô ta ở khách sạn. Anh đang dùng tiên của nhà họ Diệp chúng tôi, chúng tôi tất nhiên có tư cách giáo huấn anh. Hơn nữa, cho dù tôi là chim sẻ, thì cũng là con chim sẻ rất đáng tiền.”
“Nói năng vô lý. Tiểu Thời nói cô hiểu chuyện và hiền lành, nhưng tôi lại thấy cô chẳng khác gì những kẻ có tiền hung hăng vênh váo kia.”
Diệp Lâm Hạ đối mặt với lời chỉ trích của Phương Đình thì khẽ mỉm cười: “Phương tiên sinh, nếu như không có chị gái tôi che chở cho anh, anh nghĩ những người kia sẽ đối xử với anh như thế nào?”
“Anh đừng có quá coi trọng bản thân mình, nếu như chị gái tôi thích anh thì việc anh cần làm chính là dỗ dành để chị ấy được vui vẻ.”
Giọng điệu khinh miệt của Diệp Lâm Hạ khiến Phương Đình tức giận vô cùng. Anh ta cảm giác như bản thân mình trong mắt Diệp Lâm Hạ không khác gì một con thú mua vui cho Diệp Thời.
“Diệp Lâm Hạ, cô đừng có quá đáng.”
“Chị gái tôi yêu anh, cam tâm tình nguyện đối xử tốt với anh là chuyện của chị ấy. Còn tôi chỉ quan tâm tới chị gái mình thôi.”
“Chỉ cần anh thực lòng đối xử tốt với chị gái tôi thì sự nghiệp của anh sẽ lên nhanh như diều gặp gió, nếu như không tiếp nhận được thì lập tức chia tay với chị ấy.”
Diệp Lâm Hạ không biết Phương Đình có thể mang lại hạnh phúc cho Diệp Thời hay không. Nếu như Dư Hướng Cảnh đã lựa chọn buông tay thì hai người đó sẽ có thể yên tâm mà ở bên nhau.
Tiền tài và quyền lợi khiến người ta phải suy nghĩ, cho dù Phương Đình có suy nghĩ khác thì cũng phải thu lại.
“Diệp Lâm Hạ, tôi thực sự yêu Tiểu Thời, không phải vì tiền của cô ấy.”
“Được rồi, Phương tiên sinh, nói đến đây thôi.”
Diệp Lâm Hạ cũng không muốn nghe Phương Đình giải thích, thật cũng được, giả cũng được, chỉ cần Diệp Thời cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.
Dư Hướng Cảnh nhìn thấy Diệp Lâm Hạ trở về thì ôm cô vào lòng, gác đầu lên vai cô: “Sao em đi lâu thế?”
Lúc này, ánh mắt Phương Đình lộ ra vẻ mệt mỏi, cằm lún phún râu, mặt mày ủ dột, dựa vào thang máy.
“Phương tiên sinh...”
“Lâm Hạ, cô ở Ngu Thành à?”
“Ừm, Phương tiên sinh, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Diệp Lâm Hạ và Phương Đình cũng không gặp nhau nhiều, cô chủ yếu nghe đến anh ta qua lời kể của Diệp Thời. Trong trái tim Diệp Thời, Phương Đình là người đàn ông hoàn mỹ và ưu tú nhất.
Nhưng anh ta thực sự là người hoàn mỹ ưu tú sao?
“Tôi đi công tác, còn cô thì sao?”
“Tôi đi cùng Dư tiên sinh đến Ngu Thành làm một số chuyện.”
“Thế à?”
Diệp Lâm Hạ nhìn thấy sắc mặt của Phương Đình trở nên khó coi thì nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nghe chị gái tôi nói anh đã tìm được công việc mới rồi, công ty mới thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng tạm, lãnh đạo rất chiếu cố tôi.”
“Chị gái tôi từ nhỏ đã được cha tôi nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng phải chịu khổ gì. Tôi nghĩ Phương tiên sinh chắc hẳn cũng sẽ không để chị gái tôi phải chịu ấm ức!”
Diệp Lâm Hạ nghiêm túc nhìn Phương Đình, hơi không yên lòng mà dặn dò một câu. Cô không muốn Diệp Thời vì anh ta mà đau lòng.
“Tôi rất yêu Tiểu Thời, nhất định sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức.”
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra. Diệp Lâm Hạ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phương Đình, trong mắt cô lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Vậy chuyện Thư Thiển Tiễn là sao?”
“Thiển Thiển chỉ là em gái của tôi, chắc là Tiểu Thời hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm? Phương tiên sinh, cô ta không phải em gái ruột của anh, ở chung với hai người hình như không được hợp lý cho lắm. Anh đừng quên, anh ăn, anh mặc, thậm chí là anh ở, đều dùng tiền của nhà họ Diệp chúng tôi.”
Phương Đình bị đạp trúng điểm đau nhức, cả giận nói: “Đủ rồi Diệp Lâm Hạ, đừng tưởng dựa vào chút tiền bẩn đó là có thể lên mặt dạy đời tôi. Thiển Thiển là em gái tôi, tôi thấy con bé không có nhà để ở thì cho con bé ở cùng, thế thì làm sao chứ? Sao cô có thể nói một cách lạnh lùng vô cảm như vậy được? Đừng quên thân phận thật của cô, chim sẻ cho dù có khoác lên mình bộ lông vàng thì cũng không thể nào thực sự biến thành phượng hoàng được đâu.”
Diệp Lâm Hạ nghe xong cũng không hề tức giận, cô bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông đang nổi giận: “Phương tiên sinh, có rất nhiều cách giúp đỡ người khác. Anh hoàn toàn có thể thuê nhà cho Thư Thiển Tiễn, hoặc là cho cô ta ở khách sạn. Anh đang dùng tiên của nhà họ Diệp chúng tôi, chúng tôi tất nhiên có tư cách giáo huấn anh. Hơn nữa, cho dù tôi là chim sẻ, thì cũng là con chim sẻ rất đáng tiền.”
“Nói năng vô lý. Tiểu Thời nói cô hiểu chuyện và hiền lành, nhưng tôi lại thấy cô chẳng khác gì những kẻ có tiền hung hăng vênh váo kia.”
Diệp Lâm Hạ đối mặt với lời chỉ trích của Phương Đình thì khẽ mỉm cười: “Phương tiên sinh, nếu như không có chị gái tôi che chở cho anh, anh nghĩ những người kia sẽ đối xử với anh như thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đừng có quá coi trọng bản thân mình, nếu như chị gái tôi thích anh thì việc anh cần làm chính là dỗ dành để chị ấy được vui vẻ.”
Giọng điệu khinh miệt của Diệp Lâm Hạ khiến Phương Đình tức giận vô cùng. Anh ta cảm giác như bản thân mình trong mắt Diệp Lâm Hạ không khác gì một con thú mua vui cho Diệp Thời.
“Diệp Lâm Hạ, cô đừng có quá đáng.”
“Chị gái tôi yêu anh, cam tâm tình nguyện đối xử tốt với anh là chuyện của chị ấy. Còn tôi chỉ quan tâm tới chị gái mình thôi.”
“Chỉ cần anh thực lòng đối xử tốt với chị gái tôi thì sự nghiệp của anh sẽ lên nhanh như diều gặp gió, nếu như không tiếp nhận được thì lập tức chia tay với chị ấy.”
Diệp Lâm Hạ không biết Phương Đình có thể mang lại hạnh phúc cho Diệp Thời hay không. Nếu như Dư Hướng Cảnh đã lựa chọn buông tay thì hai người đó sẽ có thể yên tâm mà ở bên nhau.
Tiền tài và quyền lợi khiến người ta phải suy nghĩ, cho dù Phương Đình có suy nghĩ khác thì cũng phải thu lại.
“Diệp Lâm Hạ, tôi thực sự yêu Tiểu Thời, không phải vì tiền của cô ấy.”
“Được rồi, Phương tiên sinh, nói đến đây thôi.”
Diệp Lâm Hạ cũng không muốn nghe Phương Đình giải thích, thật cũng được, giả cũng được, chỉ cần Diệp Thời cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.
Dư Hướng Cảnh nhìn thấy Diệp Lâm Hạ trở về thì ôm cô vào lòng, gác đầu lên vai cô: “Sao em đi lâu thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro