Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Ông Xã Làm Em Có Sướng Không (H)
Nam Thư
2024-07-24 22:41:13
Cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại không có cách nào động đậy, chỉ có thể bất lực nhìn anh.
Khóe môi Dư Hướng Cảnh khẽ nhếch lên, híp mắt nhìn Diệp Lâm Hạ nằm dưới thân mình, giống như dã thú đang thưởng thức con mồi.
“Đẹp quá!” Dư Hướng Cảnh vươn tay vuốt ve gương mặt của Diệp Lâm Hạ, sau đó chậm rãi trượt xuống cổ cô. Anh có thể cảm nhận được mạch đập của cô dưới lòng bàn tay mình, yếu ớt và loạn xạ.
Dư Hướng Cảnh thực sự yêu Diệp Lâm Hạ chết đi được, cho dù cô bị anh nắm cổ nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im dưới thân anh, nhìn anh bằng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng.
Bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, Dư Hướng Cảnh cảm thấy nhiệt độ thân thể mình tăng vọt.
“Bảo bối, em phải ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Diệp Lâm Hạ càng ở gần thì anh càng sợ sẽ mất đi. Anh sợ cô lại giống như kiếp trước, biến thành một cái xác không còn hơi thở.
“Ừm!”
“Bảo bối, em đang làm rất tốt.”
Dư Hướng Cảnh hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hơi thở của anh rất nặng nề, giống như đã nhẫn nại đến cực điểm. Hơi thở nóng rực phả vào mặt Diệp Lâm Hạ, cũng phả vào trái tim cô.
Đột nhiên, Diệp Lâm Hạ cảm thấy cơ thể mình khô nóng một cách khó hiểu. Cô vươn tay ôm chặt lấy người đàn ông đang không ngừng nhấp nhô trên người mình, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.
“Ưm... A...”
Dư Hướng Cảnh hung hăng cắn môi cô. Môi Diệp Lâm Hạ bị cắn đến mức chảy máu, máu chảy ra lại nhanh chóng bị anh liếm sạch.
Mùi máu tươi không ngừng kích thích thần kinh Dư Hướng Cảnh. Vẻ dịu dàng thường ngày của anh biến mất, anh lúc này vô cùng khao khát tình dục. Diệp Lâm Hạ bị anh tra tấn đến mức mất trí.
Cho dù là khóc vì đau đớn hay là khóc vì sung sướng thì hình như đó cũng chỉ là cách duy nhất để chứng minh cả thể xác và tinh thần của Diệp Lâm Hạ đều thuộc về anh.
Dư Hướng Cảnh gấp gáp không nhịn được mà cởi sạch quần áo của hai người, cả hai không một mảnh vải che thân.
Dương vật đã sưng tấy của anh để ngay miệng hoa huyệt ướt át, quy đầu nóng bỏng ma sát với hoa huyệt mẫn cảm, kích thích khiến tiểu huyệt chảy ra một dòng dâm thủy.
Diệp Lâm Hạ rên lên một tiếng, Dư Hướng Cảnh nhanh chóng dựng thẳng lưng, đâm dương vật của mình vào bên trong tiểu huyệt của cô. Dương vật vừa mới tiến vào đã bị tiểu huyệt chặt chẽ bao bọc lấy, không cho rời đi.
Tiểu huyệt của cô lần nào cũng chặt chẽ và ấm áp như thế. Không cần biết anh đã tiến vào nơi đó bao nhiêu lần, lần nào Dư Hướng Cảnh cũng đều ước có thể chết ở trong tiểu huyệt của cô.
Diệp Lâm Hạ còn chưa kịp thích ứng thì anh đã điên cuồng di chuyển. Quy đầu cứng rắn mỗi lần đều hung hăng đâm xuyên qua hoa tâm, chạm tới nơi mẫn cảm, giống như muốn đâm thủng người cô vậy.
Tiểu huyệt trống rỗng đột nhiên được côn thịt lấp đầy, cô còn chưa kịp làm quen thì đã phải chịu những cú thúc như trời giáng. Cơn đau đớn từ nơi giao hợp truyền khắp toàn thân cô.
Diệp Lâm Hạ khó chịu nhíu mày, nhưng khi hoa huyệt thích ứng được với sự điên cuồng đó thì khoái cảm lại chạy dọc sống lưng cô. Cô vô thức thốt ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ đáng xấu hổ.
“Ha... Ưm... Ưm...”
“Ông xã đụ em có sướng không?” Dư Hướng Cảnh nắm lấy hai chân Diệp Lâm Hạ, gác lên vai mình. Tư thế này có thể khiến cho dương vật của anh tiến vào càng sâu hơn.
Dư Hướng Cảnh đè cả nửa người xuống, thân thể Diệp Lâm Hạ bị ép phải gập lại, những tiếng rên rỉ dâm dục càng lúc càng lớn.
“Có sướng không?”
Diệp Lâm Hạ bị chơi tới mức không còn nghe thấy gì nữa, đôi môi đỏ của cô sưng tấy lên, đầu lưỡi phấn nộn như ẩn như hiện.
Hai má cô đỏ ửng, thậm chí cả chóp mũi cũng đỏ ửng vô cùng đáng yêu. Những giọt mồ hôi từ trên người cô nhỏ tí tách xuống ga giường.
Dư Hướng Cảnh vẫn cố chấp muốn nhận được câu trả lời của cô. Anh nhanh chóng giảm tốc độ, anh biết nếu như anh làm chậm lại thì Diệp Lâm Hạ sẽ chẳng mấy chốc mà lên tiếng cầu xin anh.
Khóe môi Dư Hướng Cảnh khẽ nhếch lên, híp mắt nhìn Diệp Lâm Hạ nằm dưới thân mình, giống như dã thú đang thưởng thức con mồi.
“Đẹp quá!” Dư Hướng Cảnh vươn tay vuốt ve gương mặt của Diệp Lâm Hạ, sau đó chậm rãi trượt xuống cổ cô. Anh có thể cảm nhận được mạch đập của cô dưới lòng bàn tay mình, yếu ớt và loạn xạ.
Dư Hướng Cảnh thực sự yêu Diệp Lâm Hạ chết đi được, cho dù cô bị anh nắm cổ nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im dưới thân anh, nhìn anh bằng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng.
Bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, Dư Hướng Cảnh cảm thấy nhiệt độ thân thể mình tăng vọt.
“Bảo bối, em phải ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Diệp Lâm Hạ càng ở gần thì anh càng sợ sẽ mất đi. Anh sợ cô lại giống như kiếp trước, biến thành một cái xác không còn hơi thở.
“Ừm!”
“Bảo bối, em đang làm rất tốt.”
Dư Hướng Cảnh hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hơi thở của anh rất nặng nề, giống như đã nhẫn nại đến cực điểm. Hơi thở nóng rực phả vào mặt Diệp Lâm Hạ, cũng phả vào trái tim cô.
Đột nhiên, Diệp Lâm Hạ cảm thấy cơ thể mình khô nóng một cách khó hiểu. Cô vươn tay ôm chặt lấy người đàn ông đang không ngừng nhấp nhô trên người mình, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.
“Ưm... A...”
Dư Hướng Cảnh hung hăng cắn môi cô. Môi Diệp Lâm Hạ bị cắn đến mức chảy máu, máu chảy ra lại nhanh chóng bị anh liếm sạch.
Mùi máu tươi không ngừng kích thích thần kinh Dư Hướng Cảnh. Vẻ dịu dàng thường ngày của anh biến mất, anh lúc này vô cùng khao khát tình dục. Diệp Lâm Hạ bị anh tra tấn đến mức mất trí.
Cho dù là khóc vì đau đớn hay là khóc vì sung sướng thì hình như đó cũng chỉ là cách duy nhất để chứng minh cả thể xác và tinh thần của Diệp Lâm Hạ đều thuộc về anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Hướng Cảnh gấp gáp không nhịn được mà cởi sạch quần áo của hai người, cả hai không một mảnh vải che thân.
Dương vật đã sưng tấy của anh để ngay miệng hoa huyệt ướt át, quy đầu nóng bỏng ma sát với hoa huyệt mẫn cảm, kích thích khiến tiểu huyệt chảy ra một dòng dâm thủy.
Diệp Lâm Hạ rên lên một tiếng, Dư Hướng Cảnh nhanh chóng dựng thẳng lưng, đâm dương vật của mình vào bên trong tiểu huyệt của cô. Dương vật vừa mới tiến vào đã bị tiểu huyệt chặt chẽ bao bọc lấy, không cho rời đi.
Tiểu huyệt của cô lần nào cũng chặt chẽ và ấm áp như thế. Không cần biết anh đã tiến vào nơi đó bao nhiêu lần, lần nào Dư Hướng Cảnh cũng đều ước có thể chết ở trong tiểu huyệt của cô.
Diệp Lâm Hạ còn chưa kịp thích ứng thì anh đã điên cuồng di chuyển. Quy đầu cứng rắn mỗi lần đều hung hăng đâm xuyên qua hoa tâm, chạm tới nơi mẫn cảm, giống như muốn đâm thủng người cô vậy.
Tiểu huyệt trống rỗng đột nhiên được côn thịt lấp đầy, cô còn chưa kịp làm quen thì đã phải chịu những cú thúc như trời giáng. Cơn đau đớn từ nơi giao hợp truyền khắp toàn thân cô.
Diệp Lâm Hạ khó chịu nhíu mày, nhưng khi hoa huyệt thích ứng được với sự điên cuồng đó thì khoái cảm lại chạy dọc sống lưng cô. Cô vô thức thốt ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ đáng xấu hổ.
“Ha... Ưm... Ưm...”
“Ông xã đụ em có sướng không?” Dư Hướng Cảnh nắm lấy hai chân Diệp Lâm Hạ, gác lên vai mình. Tư thế này có thể khiến cho dương vật của anh tiến vào càng sâu hơn.
Dư Hướng Cảnh đè cả nửa người xuống, thân thể Diệp Lâm Hạ bị ép phải gập lại, những tiếng rên rỉ dâm dục càng lúc càng lớn.
“Có sướng không?”
Diệp Lâm Hạ bị chơi tới mức không còn nghe thấy gì nữa, đôi môi đỏ của cô sưng tấy lên, đầu lưỡi phấn nộn như ẩn như hiện.
Hai má cô đỏ ửng, thậm chí cả chóp mũi cũng đỏ ửng vô cùng đáng yêu. Những giọt mồ hôi từ trên người cô nhỏ tí tách xuống ga giường.
Dư Hướng Cảnh vẫn cố chấp muốn nhận được câu trả lời của cô. Anh nhanh chóng giảm tốc độ, anh biết nếu như anh làm chậm lại thì Diệp Lâm Hạ sẽ chẳng mấy chốc mà lên tiếng cầu xin anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro