Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Sao Trên Trời Không Thể Hái Được.
Nam Thư
2024-07-24 22:41:13
“Lạc Thanh, cậu ngoan ngoãn đợi ở chỗ đó. Tớ tới nhanh thôi.”
Diệp Lâm Hạ lấy quần áo, vội vàng rời đi. Cô đứng trước khe hở của cửa khách sạn đợi xe tới. Cô không ngừng gửi tin nhắn qua wechat an ủi, sợ anh ta sẽ làm chuyện gì dại dột.
Hai mươi phút sau, Diệp Lâm Hạ đã nhanh chóng đi tới một cây cầu lớn ở gần trường. Nhìn thấy Lạc Thanh đang khóc đau lòng ở trên đất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi xổm xuống đối diện với Lạc Thanh: “Lại thất tình à.”
“Lần này là thật đấy. Tớ không cần anh ta nữa.”
Lạc Thanh càng khóc càng trở nên khó coi. Nước mắt nước mũi tùm lum dính khắp khuôn mặt.
“Được rồi. Đàn ông đàn ang khóc cái gì mà khóc. Không phải là thất tình thôi sao? Với mặt mũi, vóc dáng của cậu còn lo không tìm được bạn trai sao.”
“Hu hu hu… Lâm Hạ, cậu nói không sai. Có những người được định sẵn là sao trên trời, không thể hái được.”
Diệp Lâm Hạ ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh ta, rồi an ủi: “Lần này là bởi vì chuyện gì.”
“Lâm Hạ, hình như tớ thật sự làm sai rồi. Rõ ràng là tớ khăng khăng đòi làm theo ý mình, nhưng lại khiến bố tớ và anh trai phải chịu hậu quả.”
Diệp Lâm Hạ vẫn còn tưởng rằng Lạc Thanh chỉ nói chia tay vui với người qua lại từ trước tới nay. Được mấy ngày thôi là lại đi theo sau lưng Phó Dư Xuyên.
“Tớ… Tớ đã làm tổn thương người mà tớ yêu thương. Anh ấy ra tay với nhà họ Lạc. Bố tớ bị kích động phải nhập viện rồi. Anh trai tớ bởi vì bảo vệ nhà họ Lạc mà phải kết hôn với người mà mình không yêu. Tất cả là tại vì tớ.”
“Lâm Hạ à, trước đây tớ còn cười chê cậu yếu đuối. Bây giờ tớ mới biết những điều mà cậu nói đều đúng cả.”
“Nếu lúc đầu tớ giống như cậu, chỉ đặt anh ấy ở trong lòng mình thôi thì tốt rồi. Nhà họ Lạc cũng sẽ không…”
“Chú sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Bố tớ vừa mới nhập viện. Chỉ là cơ thể, xương cốt không còn được tốt như trước nữa. Bây giờ, ông ấy lùi lại về phía sau, giao lại công ty cho anh cả tớ xử lý.”
Vẻ mặt của Lạc Thanh trở nên bi quan. Ánh mắt tăm tối, không còn tươi sáng như trước đây nữa: “Theo đuổi anh ta bao nhiêu năm như vậy, tớ cũng mệt rồi.”
“Nếu như mệt rồi, đau khổ đủ rồi thì buông bỏ đi! Tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
“Lâm Hạ, cậu từng nói với tớ rằng cậu yêu thầm ai đó. Bây giờ thì sao? Cậu vẫn còn yêu anh ta chứ?”
“Đương nhiên là yêu rồi! Anh ấy là một người rất rất tốt. Tớ nghĩ rằng cả đời này của mình sẽ không gặp được ai xuất sắc, ưu tú như anh ấy nữa.”
“Vậy cậu có đau khổ không?”
“Tớ không đau khổ. Sự chênh lệch thân phận giữa tớ và anh ấy quá lớn. Tớ chưa từng nghĩ tới việc trở thành bạn đời của anh ấy, cũng không hề ôm kỳ vọng thì sẽ không có đau khổ.”
“Hóa ra là như vậy! Chẳng trách tớ thấy đau khổ. Hóa ra là do tớ muốn có được nó quá rồi.”
Lạc Thanh lau sạch nước mắt trên mặt, mỉm cười: “Tớ sẽ quên đi anh ta.”
“Không muốn cười thì đừng cười. Ở trước mặt tớ, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Sao sáng lấp lánh như thế. Sao có thể bắt được chứ. Không có kết quả chính là không có kết quả.”
Lạc Thanh vừa nói vừa rơi nước mắt, những giọt lệ của anh ta giống như sợi trân châu đứt đoạn vậy, từ từ rơi xuống.
Không có kết quả chính là không có kết quả.
Diệp Lâm Hạ tự mình lẩm bẩm nhắc lại. Sự từ bỏ của Lạc Thanh khiến cho tình cảm dâng trào của cô ngày hôm nay lại tiếp tục bị niêm phong lần nữa.
“Vậy sau này cậu có dự tính gì.”
“Người ta thường nói thời gian sẽ chữa lành tất cả. Tớ muốn rời khỏi Ngu Thành. Nhưng lại không biết phải đi đâu cả.”
“Đến Hải Thành đi! Tớ sẽ chăm sóc cho cậu.”
Ánh mắt của Lạc Thành nhìn về người ta ơ bên bờ sông đối diện: “Được đấy! Tớ đến Hải Thành.”
“Đúng rồi, Lâm Hạ. Sao đột nhiên cậu lại đến Ngu Thành vậy. Sao không nói trước với tớ một tiếng, Tớ sẽ tiện đi chơi cùng cậu.”
“Tớ đi công tác cùng anh ấy.”
“Anh ta sao?”
“Là anh ấy.”
Lạc Thanh kinh ngạc: “Công tác? Cậu là nhân viên của anh ta, còn có dây dưa dính dáng với anh ta.”
“Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt.”
So với sự kinh ngạc của Lạc Thanh, Diệp Lâm Hạ lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Nguyên nhân đặc biệt cũng không được. Cô nam quả nữ rất dễ xảy ra chuyện.”
Lạc Thanh cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ha ha. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh ấy là anh rể của tớ. Người mà anh ấy yêu sâu đậm là chị gái của tớ. Chị gái tớ xinh đẹp, quyến rũ thế nào cậu cũng biết rồi mà.”
Diệp Lâm Hạ lấy quần áo, vội vàng rời đi. Cô đứng trước khe hở của cửa khách sạn đợi xe tới. Cô không ngừng gửi tin nhắn qua wechat an ủi, sợ anh ta sẽ làm chuyện gì dại dột.
Hai mươi phút sau, Diệp Lâm Hạ đã nhanh chóng đi tới một cây cầu lớn ở gần trường. Nhìn thấy Lạc Thanh đang khóc đau lòng ở trên đất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi xổm xuống đối diện với Lạc Thanh: “Lại thất tình à.”
“Lần này là thật đấy. Tớ không cần anh ta nữa.”
Lạc Thanh càng khóc càng trở nên khó coi. Nước mắt nước mũi tùm lum dính khắp khuôn mặt.
“Được rồi. Đàn ông đàn ang khóc cái gì mà khóc. Không phải là thất tình thôi sao? Với mặt mũi, vóc dáng của cậu còn lo không tìm được bạn trai sao.”
“Hu hu hu… Lâm Hạ, cậu nói không sai. Có những người được định sẵn là sao trên trời, không thể hái được.”
Diệp Lâm Hạ ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh ta, rồi an ủi: “Lần này là bởi vì chuyện gì.”
“Lâm Hạ, hình như tớ thật sự làm sai rồi. Rõ ràng là tớ khăng khăng đòi làm theo ý mình, nhưng lại khiến bố tớ và anh trai phải chịu hậu quả.”
Diệp Lâm Hạ vẫn còn tưởng rằng Lạc Thanh chỉ nói chia tay vui với người qua lại từ trước tới nay. Được mấy ngày thôi là lại đi theo sau lưng Phó Dư Xuyên.
“Tớ… Tớ đã làm tổn thương người mà tớ yêu thương. Anh ấy ra tay với nhà họ Lạc. Bố tớ bị kích động phải nhập viện rồi. Anh trai tớ bởi vì bảo vệ nhà họ Lạc mà phải kết hôn với người mà mình không yêu. Tất cả là tại vì tớ.”
“Lâm Hạ à, trước đây tớ còn cười chê cậu yếu đuối. Bây giờ tớ mới biết những điều mà cậu nói đều đúng cả.”
“Nếu lúc đầu tớ giống như cậu, chỉ đặt anh ấy ở trong lòng mình thôi thì tốt rồi. Nhà họ Lạc cũng sẽ không…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chú sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Bố tớ vừa mới nhập viện. Chỉ là cơ thể, xương cốt không còn được tốt như trước nữa. Bây giờ, ông ấy lùi lại về phía sau, giao lại công ty cho anh cả tớ xử lý.”
Vẻ mặt của Lạc Thanh trở nên bi quan. Ánh mắt tăm tối, không còn tươi sáng như trước đây nữa: “Theo đuổi anh ta bao nhiêu năm như vậy, tớ cũng mệt rồi.”
“Nếu như mệt rồi, đau khổ đủ rồi thì buông bỏ đi! Tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
“Lâm Hạ, cậu từng nói với tớ rằng cậu yêu thầm ai đó. Bây giờ thì sao? Cậu vẫn còn yêu anh ta chứ?”
“Đương nhiên là yêu rồi! Anh ấy là một người rất rất tốt. Tớ nghĩ rằng cả đời này của mình sẽ không gặp được ai xuất sắc, ưu tú như anh ấy nữa.”
“Vậy cậu có đau khổ không?”
“Tớ không đau khổ. Sự chênh lệch thân phận giữa tớ và anh ấy quá lớn. Tớ chưa từng nghĩ tới việc trở thành bạn đời của anh ấy, cũng không hề ôm kỳ vọng thì sẽ không có đau khổ.”
“Hóa ra là như vậy! Chẳng trách tớ thấy đau khổ. Hóa ra là do tớ muốn có được nó quá rồi.”
Lạc Thanh lau sạch nước mắt trên mặt, mỉm cười: “Tớ sẽ quên đi anh ta.”
“Không muốn cười thì đừng cười. Ở trước mặt tớ, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Sao sáng lấp lánh như thế. Sao có thể bắt được chứ. Không có kết quả chính là không có kết quả.”
Lạc Thanh vừa nói vừa rơi nước mắt, những giọt lệ của anh ta giống như sợi trân châu đứt đoạn vậy, từ từ rơi xuống.
Không có kết quả chính là không có kết quả.
Diệp Lâm Hạ tự mình lẩm bẩm nhắc lại. Sự từ bỏ của Lạc Thanh khiến cho tình cảm dâng trào của cô ngày hôm nay lại tiếp tục bị niêm phong lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy sau này cậu có dự tính gì.”
“Người ta thường nói thời gian sẽ chữa lành tất cả. Tớ muốn rời khỏi Ngu Thành. Nhưng lại không biết phải đi đâu cả.”
“Đến Hải Thành đi! Tớ sẽ chăm sóc cho cậu.”
Ánh mắt của Lạc Thành nhìn về người ta ơ bên bờ sông đối diện: “Được đấy! Tớ đến Hải Thành.”
“Đúng rồi, Lâm Hạ. Sao đột nhiên cậu lại đến Ngu Thành vậy. Sao không nói trước với tớ một tiếng, Tớ sẽ tiện đi chơi cùng cậu.”
“Tớ đi công tác cùng anh ấy.”
“Anh ta sao?”
“Là anh ấy.”
Lạc Thanh kinh ngạc: “Công tác? Cậu là nhân viên của anh ta, còn có dây dưa dính dáng với anh ta.”
“Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt.”
So với sự kinh ngạc của Lạc Thanh, Diệp Lâm Hạ lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Nguyên nhân đặc biệt cũng không được. Cô nam quả nữ rất dễ xảy ra chuyện.”
Lạc Thanh cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ha ha. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh ấy là anh rể của tớ. Người mà anh ấy yêu sâu đậm là chị gái của tớ. Chị gái tớ xinh đẹp, quyến rũ thế nào cậu cũng biết rồi mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro