Những lời từ ch...
2025-01-01 14:13:43
Tiêu Chiến đứng im dưới ánh đèn đường, nhìn Nhất Bác với ánh mắt m.ô.n.g lung, như thể không tin vào thực tại. Mọi lời nói như nghẹn lại nơi cuống họng, chỉ còn trái tim anh đang đập rộn ràng trong lồng ngực, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
“Nhất Bác...” Tiêu Chiến khẽ gọi tên cậu, giọng anh run rẩy như thể mỗi âm tiết đều chất chứa hàng ngàn cảm xúc đang cuộn trào.
Nhất Bác không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến thêm một bước, kéo chiếc ô sát hơn, che cả người Tiêu Chiến khỏi cơn mưa. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nhất Bác giữa màn đêm lạnh giá. Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào anh, vừa kiên định, vừa đầy tha thiết.
“Anh trốn tránh em lâu như vậy... đã đến lúc dừng lại rồi, Tiêu Chiến,” Nhất Bác cất giọng, từng lời nói như từng nhát búa đập vào vách ngăn mà Tiêu Chiến đã cố dựng lên trong lòng.
Nhưng Tiêu Chiến không thể chỉ đơn giản để mọi thứ trở lại như cũ. Những vết thương anh mang trên người, trên trái tim, vẫn còn đó. Anh lắc đầu, bước lùi lại một bước, rời khỏi khoảng che của chiếc ô. Nước mưa lạnh lẽo ngay lập tức chạm vào da anh, nhưng anh không quan tâm.
“Nhất Bác, em không hiểu đâu...” Tiêu Chiến lên tiếng, giọng anh khàn đi. “Có những thứ không thể thay đổi, không phải chỉ vì chúng ta muốn là có thể.”
“Vậy hãy nói cho em biết, anh sợ điều gì?” Nhất Bác hỏi, ánh mắt cậu bừng lên ngọn lửa quyết tâm. “Nếu anh lo sợ những lời đồn, những ánh mắt soi mói, thì chúng ta sẽ cùng đối mặt. Nếu anh sợ em bị tổn thương, thì em nói cho anh biết: không có anh, em còn đau đớn hơn.”
Tiêu Chiến nắm chặt hai bàn tay lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay như thể đó là cách duy nhất để anh giữ mình không gục ngã. Anh biết, từng lời của Nhất Bác đều đúng. Nhưng chính vì vậy, anh càng không thể để cậu ở bên mình. “Nhất Bác, em còn tương lai phía trước. Em còn quá nhiều điều phải bảo vệ. Nếu ở bên anh, em sẽ mất hết tất cả.”
“Vậy còn anh thì sao?” Nhất Bác gần như hét lên, giọng cậu vỡ òa trong cơn mưa. “Anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Anh nghĩ em cần gì nếu không phải là anh? Tất cả những thứ khác, danh tiếng, ánh hào quang, chúng không là gì nếu không có anh ở bên.”
Tiêu Chiến lặng người, cảm giác như có hàng trăm mũi d.a.o đang đ.â.m vào trái tim mình. Anh muốn ôm lấy Nhất Bác, muốn nói rằng cậu không cần phải lựa chọn giữa tình yêu và mọi thứ khác. Nhưng thực tế tàn nhẫn hơn thế. Anh biết, tình yêu của họ sẽ không bao giờ được chấp nhận một cách dễ dàng. Và anh không muốn kéo Nhất Bác vào một cuộc chiến không hồi kết.
“Nhất Bác, em không hiểu đâu,” Tiêu Chiến lặp lại, giọng anh nhỏ dần. “Anh làm điều này vì em. Đừng cố gắng níu kéo nữa.”
Lời từ chối của Tiêu Chiến như một nhát d.a.o lạnh lẽo cắt ngang không gian giữa họ. Nhất Bác im lặng, bàn tay cầm ô siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cậu không thể tin nổi rằng, sau tất cả, Tiêu Chiến vẫn chọn rời xa cậu.
“Vậy là anh quyết định từ bỏ, đúng không?” Nhất Bác khẽ hỏi, giọng cậu trầm thấp, đầy sự nghẹn ngào. “Dù em có cố gắng thế nào, dù em có yêu anh đến đâu, anh vẫn chọn rời xa em?”
Tiêu Chiến không trả lời, chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi, như một cách để che giấu giọt nước mắt đang trào ra. Anh không dám nhìn lại, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt, anh sẽ không còn đủ sức để rời xa người mình yêu nhất.
Nhất Bác đứng đó, nhìn bóng lưng Tiêu Chiến dần khuất trong màn mưa. Cảm giác bất lực và đau đớn lan tràn khắp cơ thể cậu. Nhưng dù trái tim cậu có rỉ máu, cậu vẫn biết một điều: cậu sẽ không từ bỏ.
Tiêu Chiến trở về căn hộ của mình, toàn thân ướt sũng và lạnh lẽo. Anh ngồi sụp xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy mặt, để mặc cho cảm xúc trào dâng. Anh không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng lòng anh trống rỗng đến mức tưởng chừng như không còn gì để mất.
Điện thoại của anh rung lên trên bàn, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy trong bóng tối. Là tin nhắn từ Nhất Bác.
“Anh có thể từ chi em bao nhiêu ln tùy thích. Nhưng em không từ bỏ anh đâu. Em sẽ đợi, cho đến khi anh đủ can đảm để chấp nhận tình yêu này một lần nữa.”
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, lòng anh vừa đau đớn, vừa dấy lên một tia ấm áp. Nhưng thay vì trả lời, anh tắt điện thoại, ném nó qua một bên. Anh biết, nếu cứ tiếp tục giữ liên lạc, anh sẽ không thể kiềm chế bản thân.
Nhưng Tiêu Chiến không biết rằng, dù anh cố gắng đẩy Nhất Bác ra xa, tình yêu của cậu vẫn như ngọn lửa âm ỉ, cháy mãi trong tim anh, không cách nào dập tắt. Và, ở một góc nào đó trong tâm hồn, anh cũng mong rằng, một ngày nào đó, mọi thứ sẽ khác đi.
Một ngày nào đó, anh có thể quay lại bên Nhất Bác mà không còn nỗi sợ nào níu giữ. Nhưng liệu ngày đó có đến không, hay tất cả chỉ là giấc mơ không bao giờ thành hiện thực?
“Nhất Bác...” Tiêu Chiến khẽ gọi tên cậu, giọng anh run rẩy như thể mỗi âm tiết đều chất chứa hàng ngàn cảm xúc đang cuộn trào.
Nhất Bác không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến thêm một bước, kéo chiếc ô sát hơn, che cả người Tiêu Chiến khỏi cơn mưa. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nhất Bác giữa màn đêm lạnh giá. Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào anh, vừa kiên định, vừa đầy tha thiết.
“Anh trốn tránh em lâu như vậy... đã đến lúc dừng lại rồi, Tiêu Chiến,” Nhất Bác cất giọng, từng lời nói như từng nhát búa đập vào vách ngăn mà Tiêu Chiến đã cố dựng lên trong lòng.
Nhưng Tiêu Chiến không thể chỉ đơn giản để mọi thứ trở lại như cũ. Những vết thương anh mang trên người, trên trái tim, vẫn còn đó. Anh lắc đầu, bước lùi lại một bước, rời khỏi khoảng che của chiếc ô. Nước mưa lạnh lẽo ngay lập tức chạm vào da anh, nhưng anh không quan tâm.
“Nhất Bác, em không hiểu đâu...” Tiêu Chiến lên tiếng, giọng anh khàn đi. “Có những thứ không thể thay đổi, không phải chỉ vì chúng ta muốn là có thể.”
“Vậy hãy nói cho em biết, anh sợ điều gì?” Nhất Bác hỏi, ánh mắt cậu bừng lên ngọn lửa quyết tâm. “Nếu anh lo sợ những lời đồn, những ánh mắt soi mói, thì chúng ta sẽ cùng đối mặt. Nếu anh sợ em bị tổn thương, thì em nói cho anh biết: không có anh, em còn đau đớn hơn.”
Tiêu Chiến nắm chặt hai bàn tay lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay như thể đó là cách duy nhất để anh giữ mình không gục ngã. Anh biết, từng lời của Nhất Bác đều đúng. Nhưng chính vì vậy, anh càng không thể để cậu ở bên mình. “Nhất Bác, em còn tương lai phía trước. Em còn quá nhiều điều phải bảo vệ. Nếu ở bên anh, em sẽ mất hết tất cả.”
“Vậy còn anh thì sao?” Nhất Bác gần như hét lên, giọng cậu vỡ òa trong cơn mưa. “Anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Anh nghĩ em cần gì nếu không phải là anh? Tất cả những thứ khác, danh tiếng, ánh hào quang, chúng không là gì nếu không có anh ở bên.”
Tiêu Chiến lặng người, cảm giác như có hàng trăm mũi d.a.o đang đ.â.m vào trái tim mình. Anh muốn ôm lấy Nhất Bác, muốn nói rằng cậu không cần phải lựa chọn giữa tình yêu và mọi thứ khác. Nhưng thực tế tàn nhẫn hơn thế. Anh biết, tình yêu của họ sẽ không bao giờ được chấp nhận một cách dễ dàng. Và anh không muốn kéo Nhất Bác vào một cuộc chiến không hồi kết.
“Nhất Bác, em không hiểu đâu,” Tiêu Chiến lặp lại, giọng anh nhỏ dần. “Anh làm điều này vì em. Đừng cố gắng níu kéo nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời từ chối của Tiêu Chiến như một nhát d.a.o lạnh lẽo cắt ngang không gian giữa họ. Nhất Bác im lặng, bàn tay cầm ô siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cậu không thể tin nổi rằng, sau tất cả, Tiêu Chiến vẫn chọn rời xa cậu.
“Vậy là anh quyết định từ bỏ, đúng không?” Nhất Bác khẽ hỏi, giọng cậu trầm thấp, đầy sự nghẹn ngào. “Dù em có cố gắng thế nào, dù em có yêu anh đến đâu, anh vẫn chọn rời xa em?”
Tiêu Chiến không trả lời, chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi, như một cách để che giấu giọt nước mắt đang trào ra. Anh không dám nhìn lại, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt, anh sẽ không còn đủ sức để rời xa người mình yêu nhất.
Nhất Bác đứng đó, nhìn bóng lưng Tiêu Chiến dần khuất trong màn mưa. Cảm giác bất lực và đau đớn lan tràn khắp cơ thể cậu. Nhưng dù trái tim cậu có rỉ máu, cậu vẫn biết một điều: cậu sẽ không từ bỏ.
Tiêu Chiến trở về căn hộ của mình, toàn thân ướt sũng và lạnh lẽo. Anh ngồi sụp xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy mặt, để mặc cho cảm xúc trào dâng. Anh không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng lòng anh trống rỗng đến mức tưởng chừng như không còn gì để mất.
Điện thoại của anh rung lên trên bàn, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy trong bóng tối. Là tin nhắn từ Nhất Bác.
“Anh có thể từ chi em bao nhiêu ln tùy thích. Nhưng em không từ bỏ anh đâu. Em sẽ đợi, cho đến khi anh đủ can đảm để chấp nhận tình yêu này một lần nữa.”
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, lòng anh vừa đau đớn, vừa dấy lên một tia ấm áp. Nhưng thay vì trả lời, anh tắt điện thoại, ném nó qua một bên. Anh biết, nếu cứ tiếp tục giữ liên lạc, anh sẽ không thể kiềm chế bản thân.
Nhưng Tiêu Chiến không biết rằng, dù anh cố gắng đẩy Nhất Bác ra xa, tình yêu của cậu vẫn như ngọn lửa âm ỉ, cháy mãi trong tim anh, không cách nào dập tắt. Và, ở một góc nào đó trong tâm hồn, anh cũng mong rằng, một ngày nào đó, mọi thứ sẽ khác đi.
Một ngày nào đó, anh có thể quay lại bên Nhất Bác mà không còn nỗi sợ nào níu giữ. Nhưng liệu ngày đó có đến không, hay tất cả chỉ là giấc mơ không bao giờ thành hiện thực?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro