Anh cho rằng là...
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Có lẽ vì lâu rồi mới ăn lại được món ăn yêu thích nên tâm tình cô tốt lên rất nhiều, trong suốt quá trình ăn không khí giữa họ cũng tự nhiên và hoa hợp hơn rất nhiều.
Tịch Ngưng bây giờ đã có sắc mặt hồng hào hơn lần cả hai gặp lại khi đi xem mắt không ít, khi đó cô trong xanh xao và khá nhợt nhạt, bây giờ lại có rất nhiều năng lượng trên người, đôi mắt xinh đẹp long lanh lâu lâu lại ngước lên nhìn anh.
Sau khi ăn xong thì hai người đều lần lượt ra khỏi cửa chính của chung cư, trên đường trở về Thương Mộ Nghiêm có mở một cuộc họp call video, khoang xe đặc biệt yên tĩnh không một tiếng động.
Cuộc họp chỉ diễn ra tầm ba mươi phút, sau khi báo cáo xong mọi thứ trong một tháng qua thì Thương Mộ Nghiêm chỉ nhàn nhạt bảo rằng cứ dự án cứ tiến hành như kế hoạch cũ.
Sau cùng đế lại vài câu nói căn dặn rồi lập tức kết thúc cuộc họp.
Lúc này Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, khi nãy con đường trở về có xảy ra một vụ tai nạn gây ùn tắc giao thông, thế là Trợ lý Lâm bèn lui xe lại đi bằng con đường khác, chỉ là con đường này lại xa hơn rất nhiều, đi gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy đến nơi.
Lại nghe Trợ lý Lâm nói, có lẽ sẽ mất hơn một giờ đồng hồ mới có thế đến nơi được.
Một bên là Thương Mộ Nghiêm đang mở cuộc họp, cần một không gian yên tĩnh không ồn ào, cả cô và Trợ lý Lâm cũng rất rõ đều đó, trong suốt quá trình họ không lên tiếng nói câu nào.
Tịch Ngưng ở một bên lại vô cùng buồn chán, định nhắm mắt lại dưỡng thần một chút, không ngờ xe Thương Mộ Nghiêm chạy thật sự rất êm, lại thêm ghế người vô cùng thoải mái, Tịch Ngưng bất tri bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
Đến khi Thương Mộ Nghiêm nhìn qua cô, Tịch Ngưng đã ngủ say rồi.
Trợ lý Lâm nghe động tĩnh ở phía sau ghế ngồi, nhìn gương chiếu hậu, không ngờ lại chạm ánh mắt sắc bén lạnh như băng của anh.
Cậu ấy giật mình, vội bấm vách ngăn lên.
Sau khi vách ngăn nâng lên, không gian phía sau biến thành một không gian kín.
Thương Mộ Nghiêm vươn tay vén tóc cho cô, sau đó trực tiếp bế cô đặt lên dựa vào lòng ngực và ngồi trên đùi mình.
Tầm mắt Thương Mộ Nghiêm hạ xuống nhìn cô, không thấy rõ cảm xúc.
Cô gái trong lòng vẫn không có dấu hiệu như bị quấy rầy đến giấc ngủ, giữa mày vẫn giãn ra trông vô cùng thoải mái.
Cánh tay anh siết lấy eo cô, nhìn khuôn môi cô một lúc không nhịn được cúi đầu áp môi mình lên môi cô.
Hơi thở Tịch Ngưng đột nhiên bị rút ngắn, khoang miệng như có thứ gì đó chen vào trong, Tịch Ngưng khó chịu nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt ra, vài giây sau tròng mắt kinh ngạc mà mở to hết mức, đại não "bùng" lên một tiếng như muốn nổ tung.
Như cảm nhận được người trong lòng đã tỉnh dậy, không một chút hốt hoảng mà vội vã buông ra.
Ngược lại, chiếc lưỡi càng không chút kiêng ky. mà tiến vào trong khoang miệng cô, nụ hôn trở nên sâu hơn.
Thương Mộ Nghiêm dùng một tay bình thản ghìm chặt hai cổ tay cô lại, dùng lực túm chặt tới mức Tịch Ngưng không thể nào tách hai tay mình ra khỏi bàn tay anh, sau gáy bị Thương Mộ Nghiêm giữ cố định, Tịch Ngưng không thể tránh, lại không thể kéo dài khoảng cách với anh.
Tiếng môi lưỡi giao nhau mơ hồ vang lên trong khoang xe, vách ngăn của xe Rolls Royce Cullinan này sử dụng vật liệu hấp thụ tần số âm thanh. Do đó, Trợ lý Lâm ngồi ở phía trước sẽ không nghe thấy bất kì tiếng động, hay bất kỳ âm thanh nào ở khoang phía sau xe.
Có lẽ vì lẽ đó, Thương Mộ Nghiêm càng trở nên không kiêng dè chuyện có người ngồi ở phía trước, mà cũng chẳng để ý đến người mình đang ôm hôn vẫn đang vùng vẫy trong lòng mình.
Thương Mộ Nghiêm cau lấy lưỡi cô, càn quét khoang miệng cô một lúc mới thỏả mãn buông ra, nụ hôn dần rơi xuống cổ cô.
Tịch Ngưng trở nên gắt gỏng, vừa thở dốc vừa tức giận nghiến răng nói :"Thương Mộ Nghiêm! Anh buông ra!"
Cơ thể anh thoáng khựng lại, lý do lại chính là lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới có thể nghe được tên mình từ trong miệng cô.
Khoé môi anh cong lên, không lên tiếng nhưng lại siết chặt cánh tay.
Xương cốt ở eo đau nhói lên như muốn vỡ vụn, Tịch Ngưng cảm thấy lồng ngực mình bị anh ép chặt đến khoa thở, bây giờ mới nhận ra mình khi nãy vì quá tức giận mà gọi thẳng tên Thương Mộ Nghiêm.
Vách ngăn bây giờ cô mới để ý, nhưng lại không làm giảm đi sự tức giận bởi hành động của anh vừa rồi.
Cô cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói :"Tổng Giám đốc Thương, bây giờ anh có buông tôi ra không?"
Bị anh ôm, trong khoang xe trật trội càng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên người anh, nó quẩn quanh bên người và chóp mũi cô, hô hấp Tịch Ngưng như đình trệ một lúc, thử đẩy mạnh anh ra nhưng ai đó lại chẳng thấy nhúc nhích một xen ti nào.
Mái tóc Thương Mộ Nghiêm làm cổ Tịch Ngưng có chút ngứa ngáy, có hơi nhích người ra một chút, Thương Mộ Nghiêm liền siết chặt cánh tay trên eo cô, đem mặt tiến đến cọ cọ vào cổ cô.
Tịch Ngưng bị anh ôm bắt đầu trở nên khó chịu, cô kiềm chế sẽ không vui trong lòng, nhẹ giọng nói :"Đừng..đừng có ôm chặt, tôi đau.."
Không hiểu sao vừa rồi cô vùng vẫy bảo anh buông thì anh nhất quyết không buông, nhưng khi cô dùng giọng điệu bất lực và ngữ điệu có thể coi là dịu dàng thì anh lại bắt đầu chịu thả lỏng cánh tay.
Cuối cùng Thương Mộ Nghiêm chẳng thay đổi tư thế, chỉ là cánh tay trên eo thả lỏng ra rất nhiều, còn chu đáo chỉnh sửa gấu áo bị nhăn của cô cho ngay ngắn.
Tịch Ngưng thật sự có cảm giác rằng là Thương Mộ Nghiêm dùng bản hợp đồng đó để có thể thoải mái giở trò lưu manh.
Buổi tiệc cần cô tham gia thì chưa thấy đâu, chỉ thấy trước mắt là Tịch Ngưng bị Thương Mộ Nghiêm chiếm tiện nghi rất nhiêu.
"Em đừng có tiếp xúc quá nhiều với bọn đàn ông"
Cô nhướng mày, lời thoát ra khẽ răng :"Kể cả anh sao?"
"Trong số bọn họ, tôi là người duy nhất có thể tiếp xúc với em." Anh thốt ra lời nói bá đạo lại như là lời khẳng định.
Cô nghe có chút tức đến buồn cười, nhìn ra ngoài cửa sổ đáp, "Anh cho rằng là ai cũng sẽ có tâm tư đó với tôi khi tôi tiếp xúc với họ sao? Anh đừng có không nói lý lẽ."
Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng đến đáng sợ :"Nếu không em nghĩ vì sao tôi thích em?"
Cô xém chút nữa tức tới mức mà buộc miệng thốt ra câu "Nhưng trước đó anh chưa từng thích tôi" này rồi.
Thương Mộ Nghiêm nếu bây giờ có thích cô thì hơn tám phần là nhớ đến cảm giác được cô theo đuổi năm xưa, cô có ngốc đến đâu cũng sẽ không nhảy vào lũng lầy này.
Cuối cùng cô lại không thích mọi thư càng thêm rắc rối hơn, mím môi trầm mặc.
Thái độ này của cô làm Thương Mộ Nghiêm lại nghĩ rằng cô đã trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không tiếp tục lôi kéo chủ đề này.
Cứ thế ôm Tịch Ngưng đến khi đến nơi.
Tịch Ngưng bây giờ đã có sắc mặt hồng hào hơn lần cả hai gặp lại khi đi xem mắt không ít, khi đó cô trong xanh xao và khá nhợt nhạt, bây giờ lại có rất nhiều năng lượng trên người, đôi mắt xinh đẹp long lanh lâu lâu lại ngước lên nhìn anh.
Sau khi ăn xong thì hai người đều lần lượt ra khỏi cửa chính của chung cư, trên đường trở về Thương Mộ Nghiêm có mở một cuộc họp call video, khoang xe đặc biệt yên tĩnh không một tiếng động.
Cuộc họp chỉ diễn ra tầm ba mươi phút, sau khi báo cáo xong mọi thứ trong một tháng qua thì Thương Mộ Nghiêm chỉ nhàn nhạt bảo rằng cứ dự án cứ tiến hành như kế hoạch cũ.
Sau cùng đế lại vài câu nói căn dặn rồi lập tức kết thúc cuộc họp.
Lúc này Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, khi nãy con đường trở về có xảy ra một vụ tai nạn gây ùn tắc giao thông, thế là Trợ lý Lâm bèn lui xe lại đi bằng con đường khác, chỉ là con đường này lại xa hơn rất nhiều, đi gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy đến nơi.
Lại nghe Trợ lý Lâm nói, có lẽ sẽ mất hơn một giờ đồng hồ mới có thế đến nơi được.
Một bên là Thương Mộ Nghiêm đang mở cuộc họp, cần một không gian yên tĩnh không ồn ào, cả cô và Trợ lý Lâm cũng rất rõ đều đó, trong suốt quá trình họ không lên tiếng nói câu nào.
Tịch Ngưng ở một bên lại vô cùng buồn chán, định nhắm mắt lại dưỡng thần một chút, không ngờ xe Thương Mộ Nghiêm chạy thật sự rất êm, lại thêm ghế người vô cùng thoải mái, Tịch Ngưng bất tri bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
Đến khi Thương Mộ Nghiêm nhìn qua cô, Tịch Ngưng đã ngủ say rồi.
Trợ lý Lâm nghe động tĩnh ở phía sau ghế ngồi, nhìn gương chiếu hậu, không ngờ lại chạm ánh mắt sắc bén lạnh như băng của anh.
Cậu ấy giật mình, vội bấm vách ngăn lên.
Sau khi vách ngăn nâng lên, không gian phía sau biến thành một không gian kín.
Thương Mộ Nghiêm vươn tay vén tóc cho cô, sau đó trực tiếp bế cô đặt lên dựa vào lòng ngực và ngồi trên đùi mình.
Tầm mắt Thương Mộ Nghiêm hạ xuống nhìn cô, không thấy rõ cảm xúc.
Cô gái trong lòng vẫn không có dấu hiệu như bị quấy rầy đến giấc ngủ, giữa mày vẫn giãn ra trông vô cùng thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh tay anh siết lấy eo cô, nhìn khuôn môi cô một lúc không nhịn được cúi đầu áp môi mình lên môi cô.
Hơi thở Tịch Ngưng đột nhiên bị rút ngắn, khoang miệng như có thứ gì đó chen vào trong, Tịch Ngưng khó chịu nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt ra, vài giây sau tròng mắt kinh ngạc mà mở to hết mức, đại não "bùng" lên một tiếng như muốn nổ tung.
Như cảm nhận được người trong lòng đã tỉnh dậy, không một chút hốt hoảng mà vội vã buông ra.
Ngược lại, chiếc lưỡi càng không chút kiêng ky. mà tiến vào trong khoang miệng cô, nụ hôn trở nên sâu hơn.
Thương Mộ Nghiêm dùng một tay bình thản ghìm chặt hai cổ tay cô lại, dùng lực túm chặt tới mức Tịch Ngưng không thể nào tách hai tay mình ra khỏi bàn tay anh, sau gáy bị Thương Mộ Nghiêm giữ cố định, Tịch Ngưng không thể tránh, lại không thể kéo dài khoảng cách với anh.
Tiếng môi lưỡi giao nhau mơ hồ vang lên trong khoang xe, vách ngăn của xe Rolls Royce Cullinan này sử dụng vật liệu hấp thụ tần số âm thanh. Do đó, Trợ lý Lâm ngồi ở phía trước sẽ không nghe thấy bất kì tiếng động, hay bất kỳ âm thanh nào ở khoang phía sau xe.
Có lẽ vì lẽ đó, Thương Mộ Nghiêm càng trở nên không kiêng dè chuyện có người ngồi ở phía trước, mà cũng chẳng để ý đến người mình đang ôm hôn vẫn đang vùng vẫy trong lòng mình.
Thương Mộ Nghiêm cau lấy lưỡi cô, càn quét khoang miệng cô một lúc mới thỏả mãn buông ra, nụ hôn dần rơi xuống cổ cô.
Tịch Ngưng trở nên gắt gỏng, vừa thở dốc vừa tức giận nghiến răng nói :"Thương Mộ Nghiêm! Anh buông ra!"
Cơ thể anh thoáng khựng lại, lý do lại chính là lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới có thể nghe được tên mình từ trong miệng cô.
Khoé môi anh cong lên, không lên tiếng nhưng lại siết chặt cánh tay.
Xương cốt ở eo đau nhói lên như muốn vỡ vụn, Tịch Ngưng cảm thấy lồng ngực mình bị anh ép chặt đến khoa thở, bây giờ mới nhận ra mình khi nãy vì quá tức giận mà gọi thẳng tên Thương Mộ Nghiêm.
Vách ngăn bây giờ cô mới để ý, nhưng lại không làm giảm đi sự tức giận bởi hành động của anh vừa rồi.
Cô cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói :"Tổng Giám đốc Thương, bây giờ anh có buông tôi ra không?"
Bị anh ôm, trong khoang xe trật trội càng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên người anh, nó quẩn quanh bên người và chóp mũi cô, hô hấp Tịch Ngưng như đình trệ một lúc, thử đẩy mạnh anh ra nhưng ai đó lại chẳng thấy nhúc nhích một xen ti nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mái tóc Thương Mộ Nghiêm làm cổ Tịch Ngưng có chút ngứa ngáy, có hơi nhích người ra một chút, Thương Mộ Nghiêm liền siết chặt cánh tay trên eo cô, đem mặt tiến đến cọ cọ vào cổ cô.
Tịch Ngưng bị anh ôm bắt đầu trở nên khó chịu, cô kiềm chế sẽ không vui trong lòng, nhẹ giọng nói :"Đừng..đừng có ôm chặt, tôi đau.."
Không hiểu sao vừa rồi cô vùng vẫy bảo anh buông thì anh nhất quyết không buông, nhưng khi cô dùng giọng điệu bất lực và ngữ điệu có thể coi là dịu dàng thì anh lại bắt đầu chịu thả lỏng cánh tay.
Cuối cùng Thương Mộ Nghiêm chẳng thay đổi tư thế, chỉ là cánh tay trên eo thả lỏng ra rất nhiều, còn chu đáo chỉnh sửa gấu áo bị nhăn của cô cho ngay ngắn.
Tịch Ngưng thật sự có cảm giác rằng là Thương Mộ Nghiêm dùng bản hợp đồng đó để có thể thoải mái giở trò lưu manh.
Buổi tiệc cần cô tham gia thì chưa thấy đâu, chỉ thấy trước mắt là Tịch Ngưng bị Thương Mộ Nghiêm chiếm tiện nghi rất nhiêu.
"Em đừng có tiếp xúc quá nhiều với bọn đàn ông"
Cô nhướng mày, lời thoát ra khẽ răng :"Kể cả anh sao?"
"Trong số bọn họ, tôi là người duy nhất có thể tiếp xúc với em." Anh thốt ra lời nói bá đạo lại như là lời khẳng định.
Cô nghe có chút tức đến buồn cười, nhìn ra ngoài cửa sổ đáp, "Anh cho rằng là ai cũng sẽ có tâm tư đó với tôi khi tôi tiếp xúc với họ sao? Anh đừng có không nói lý lẽ."
Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng đến đáng sợ :"Nếu không em nghĩ vì sao tôi thích em?"
Cô xém chút nữa tức tới mức mà buộc miệng thốt ra câu "Nhưng trước đó anh chưa từng thích tôi" này rồi.
Thương Mộ Nghiêm nếu bây giờ có thích cô thì hơn tám phần là nhớ đến cảm giác được cô theo đuổi năm xưa, cô có ngốc đến đâu cũng sẽ không nhảy vào lũng lầy này.
Cuối cùng cô lại không thích mọi thư càng thêm rắc rối hơn, mím môi trầm mặc.
Thái độ này của cô làm Thương Mộ Nghiêm lại nghĩ rằng cô đã trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không tiếp tục lôi kéo chủ đề này.
Cứ thế ôm Tịch Ngưng đến khi đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro