Cháu dâu tương...
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Tịch Ngưng ảo não, chậm chạp mà từ từ mở cửa bước xuống xe, cả hai cùng nhau tiến vào cửa lớn của dinh thự.
Khi cô và anh vừa bước đến cửa của dinh thự rộng lớn thì đã có một người đàn ông đứng ngay vị trí cửa mà đợi chờ họ, trên môi ông ấy nở nụ cười hiền hoà và ấm ám.
Tịch Ngưng nhìn người đàn ông đó, theo bản năng mà cúi đầu chào ông ấy một cái. Người đàn ông đó cũng không nói gì, cúi đầu chào cô, ánh mắt chỉ hơi tò mò mà nhìn cô tầm khoảng ba giây sau đó lại dời mắt đi.
Ông ấy nhìn gương mặt được dán vết thương của anh tầm vài giây.
Sau đó cúi đầu cung kính chào Thương Mộ Nghiêm:’‘Đại Thiếu Gia.’’
‘‘Ông bà nội tôi đâu rồi?’’ Giọng của anh lạnh lùng vang lên.
Ông ấy khẽ đáp:’‘Trời về đêm gió rất lạnh, bây giờ lão gia và lão phu nhân đang ngồi trong phòng khách lầu hai rồi ạ.’’
Thương Mộ Nghiêm gật đầu, nhàn nhạt nói:’‘Sắp xếp cho tôi thêm một căn phòng.’’
Nói xong Thương Mộ Nghiêm lại quay mặt nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Đi thôi.’’
Bước chân anh thon dài vững vàng rời đi, Tịch Ngưng lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, trong mắt có ánh sáng, dưới môi có sự ngọt ngào nở một nụ cười nhìn ông ấy, giọng nói dễ nghe nói:’‘Chào chú ạ.’’
Trương Quản Gia nhìn bóng lưng cô gái trẻ được Thiếu Gia họ dẫn về, trong lòng có vô vàn câu hỏi không có lời giải.
Cách đây mười phút trước ông ấy mới nhận được tin nhắn là Thương Mộ Nghiêm thông báo sẽ qua đêm tại nhà cũ Thương Gia, nhưng anh không hề nói gì về việc sẽ có thêm một cô gái lạ mặt nào đó xuất hiện,
Đây không phải là Chương Tiểu Thư, vậy đây là ai?
Thương Mộ Nghiêm được ông ấy chăm bẵm từ khi còn bé đến lớn, ông rất rõ tính cách của anh.
Lạnh lùng, khó gần, thật sự là người không dễ tiếp cận.
Theo quan điểm nhìn nhận của Trương Quản Gia với anh, Thương Mộ Nghiêm không phải dạng người sẽ tuỳ tiện dẫn một cô gái về nhà
Đây không phải là tác phong làm việc của anh.
Nhưng còn đây lại là chuyện không có khoa học gì nữa?
Dinh thự này tuy là nội thất không được nhiều nhưng lại là những món đồ quý hiếm, vừa nhìn sơ qua là thấy không ít bình lọ cổ trưng bày dọc đường đi, có thể đoán được giá trị phải là không nhỏ.
Đi qua dãy hành lang, bước chân anh đột nhiên dừng lại, đứng trước một căn phòng đang đóng chặt cửa.
Tịch Ngưng nhìn anh, khẽ giọng hỏi:’‘Không phải chứ, anh tính sẽ đưa em đến đây ngủ qua đêm sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhíu mày, vì cô nói quá nhỏ mà anh chỉ mơ hồ nghe được một câu đứt quãng, anh cúi đầu xuống ngang với chiều cao cô, giọng trầm trầm:’‘Muốn nói gì?’’
Tịch Ngưng mím môi, hết nhìn trái nhìn phải rồi đi tới lại gần anh, nói lại một lần nữa.
Thương Mộ Nghiêm bình thản gật đầu:’‘Một mình em đến Thành Châu là một chuyện rất mạo hiểm rồi, em biết ở đây có rất nhiều nguy hiểm xảy ra không? Còn bảo anh bỏ em lại khách sạn? Em con gái một thân một mình, có gì làm sao chống đỡ kịp?’’
Tịch Ngưng ngơ ngác, không ngờ Thương Mộ Nghiêm lại có thể nói nhiều đến vậy, còn là giảng đạo lý cho cô nghe.
‘‘Nhưng mà…anh cũng không nói trước chuyện này với em.’’
Anh nheo mắt lại:’‘Chẳng phải trước khi vào anh đã nói qua rồi sao?’’
Tịch Ngưng kinh ngạc nhìn anh, không thể tin được.
Anh từ khi nào mà lại nói chuyện bá đạo ngang ngược đến thế chứ?
Cạch.
Cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Một người phụ nữ khá đứng tuổi đứng trước mặt họ, bà ấy nhíu mày định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cháu trai mình còn có một thiếu nữ với gương mặt xinh xắn đáng yêu lại mở to mắt kinh ngạc, quay vào trong gọi lớn:’‘Ông nó, xem Tiểu Nghiêm dẫn ai về đây này.’’
Chưa đợi đến năm giây, cánh cửa đã được người bên trong mở to ra hết mức, một người đàn ông tầm chạc hơn sáu mươi tuổi xuất hiện, trên đầu điểm vài sợi tóc bạc, gương mặt uy nghiêm lạnh lùng, chân mài nheo lại nhìn chằm chằm Tịch Ngưng.
Cô nhìn qua hai ông bà trước mặt, bên tai là âm thanh trầm thấp quen thuộc:’‘Đây là ông bà nội anh.’’
Gương mặt cô trở nên căng thẳng, nắm chặt hai bàn tay lại, khẽ cúi đầu lễ phép gọi:’‘Cháu chào ông ạ, cháu chào bà ạ.’’
Bà nội Thương nhìn cô rồi chậm rãi cong môi lên cười, trong mắt tràn ra sự hài lòng, nhìn cô từ đầu đến chân.
Cô gái có đôi mắt rất đẹp hoa đào biết cười, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi căng mộng xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, mái tóc dài qua lưng một chiếc, đôi mắt to trong veo, đen láy, long lanh sang nhời mà lo lắng nhìn họ.
Thương Mộ Nghiêm cất giọng nhắc nhở:’‘Ông nội, bà nội. Vào trong rồi nói, đừng nhìn nữa.’’
Bà nội Thương thu ý cười, vội nhắc nhở ông nội Thương:’‘Ông, đừng nhìn chằm chằm thế, con bé bị ánh mắt hung dữ ông doạ cho sợ rồi kia kìa.’’
Da đầu Tịch Ngưng toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt hung tợn của ông nội Thương nhìn cô từ đầu đến chân một cách triệt để, dưới sự áp lực vô hình đó Tịch Ngưng đến cả thở cũng không dám thở mạnh, căng thẳng đến mức chân bủn rủn sắp đứng không nổi nữa rồi.
Đến khi ánh mắt ông nội Thương thu lại, toàn thân cô mới thở phào ra một hơi nhẹ nhàng, như đã trách được sự chết chóc trước mặt.
Ông bà nội Thương quay lưng bước vào trong, Tịch Ngưng lén lút nhìn chân họ đã bước vào trong.
Cô ngước ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, vươn tay vỗ lấy bả vai cô an ủi.
Khi cánh cửa đóng lại cô mới phát hiện đây là thư phòng, máy sưởi ấm vẫn còn đang hoạt động, vừa rồi cô còn nóng đến chảy mồ hôi mà giờ lại lạnh toàn thân.
Cứng ngắt đi sau lưng Mộ Nghiêm ngồi đối diện với ông bà nội Thương.
Bà nội Thương dịu dàng hỏi:’‘Cháu gái?’’
Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn bà nội Thương.
Gương mặt cô sáng suốt trong trẻo lại điềm đạm, cô lặp lại lời chào:’‘Cháu chào bà ạ, chào ông ạ.’’
Bà nội Thương vội xua xua tay, hưng phấn cười:’‘Con bé này! Vừa rồi cháu đã chào rồi. Cháu tên là gì thế?’’
Cô khẽ nhìn ông nội Thương, lại phát hiện ông ấy vẫn đang chăm chú nhìn mình, toàn thân cô run lên một cái, bất giác cúi đầu xuống né tránh, nhẹ giọng nói:’‘Cháu tên Tịch Ngưng ạ.’’
‘‘Ồ, Tiểu Ngưng sao…À mà, Tịch Thị làm gì có đứa con gái nào nhỉ?’’
‘‘Là Tịch Thị của Giang Lâm.’’ Thương Mộ Nghiêm giải thích.
Bà nội Thương trố mắt kinh ngạc:’‘Tận Giang Lâm? Cháu đến đây là…’’ Bà nhìn qua Mộ Nghiêm:’‘Chơi cùng thằng bé này sao?’’
Bà rót trà đưa cho Tịch Ngưng, cô cúi đầu nói cảm ơn, sau đó trả lời
‘‘Dạ cháu…’’
‘‘Em ấy đến để lấy đồ. Nội cất thẻ nhớ sd của cháu đâu rồi?’’
Bà nội Thương trừng mắt nhìn anh:’‘Bà không hỏi cháu, từ bao giờ cháu lại nói nhiều đến thế! Cũng không phải là ăn thịt Tiểu Ngưng.’’
Tịch Ngưng cúi gầm mặt hai má hơi đó lên.
Thương Mộ Nghiêm đáp:’‘Cháu lại sợ bà sẽ ăn mất em ấy.’’
Bà nội Thương trừng mắt với anh, lại nhớ ra một chuyện:’‘À phải rồi, để bà đi lấy.’’
Khi bà nội Thương đi đến tủ sách loay hoay lấy đồ thì ông nội Thương mới liếc qua nhìn anh, trầm giọng hỏi:’‘Đình Sâm đánh cháu à?’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, cúi đầu lấy một phần bánh nhét vào lòng bàn tay cô.
Dưới ánh mắt lão luyện của ông nội Thương dĩ nhiên hành động này không thể qua mắt được ông, giọng của Mộ Nghiêm trầm ổn vang lên, đáp:’‘Tính cách ông ta là thế, luôn cho mình cái quyền để quyết định.’’
Tịch Ngưng cố gắng thu mình lại để xem bản thân là không khí, chuyện này ít ra cũng là chuyện của gia đình anh, thế mà cả anh và ông nội Thương đều như không có gì mà nói chuyện gia tộc ngay trước mặt cô.
Ông nội Thương trầm mặt suy nghĩ, cầm ly trà lên uống một cái, bình thản nói:’‘Chuyện này để ông giải quyết, nó đem mối liên hôn đặt lên người cháu thì ít nhất cháu cũng đã rõ một vấn đề rồi nhỉ?’’
‘‘Chuyện thừa kế?’’
Ông nội Thương gật đầu:’‘Đúng vậy. thằng nhãi đó ít nhất cũng vẫn còn phân biệt được bên nào lợi bên nào hại. Vả lại cháu lại là con trai lớn trong gia tộc, gia nghiệp hơn phân nửa sẽ vào tay của con. Còn chuyện liên hôn đó để ông nói với bên gia tộc họ Chương.’’
Thương Mộ Nghiêm gật đầu.
Ông nội Thương liếc qua nhìn cô:’‘Cô bé, cháu mà đem chuyện này nói với đám người đó. Ông sẽ cho người xử luôn cháu!’’
Tịch Ngưng khó khăn nuốt ực nước bọt một cái, ‘‘Cháu…cháu không, không nói gì đâu ạ.’’
Bà nội Thương đang tập trung tìm đồ nghe câu nói này của lão gia nhà mình trời đất như quay cuồng, hắng giọng, cảnh cáo vang lên:’‘Thương Tĩnh Châu, ông định hâm hoạ ai?’’
Ông nội Thương ngơ ngác hỏi lại:’‘Tôi hâm doạ ai? Bà bị hâm à?’’
Bà nội Thương tức giận lườm ông ấy một cái, nói bằng khẩu hình miệng.
Đó là cháu dâu tương lai của chúng ta. Cảnh cáo ông không được doạ cháu dâu chạy mất.
Ông nội Thương cong khoé môi, đuôi mắt xuất hiện nết nhăn, ngốc nghếch bật cười nhìn phu nhân của mình.
Bà nội Thương biết rõ tính cách ông nhà, nhìn gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của ông có lẽ sẽ khiến người mới gặp hoảng sợ nhưng đó lại là gương mặt của ông khi bình thường.
Còn cố ý doạ cháu dâu sợ, con bé mà thật sự bỏ chạy thì bà đây thề sẽ lột da lão đàn ông đó rồi treo trước cổng nhà.
Khi cô và anh vừa bước đến cửa của dinh thự rộng lớn thì đã có một người đàn ông đứng ngay vị trí cửa mà đợi chờ họ, trên môi ông ấy nở nụ cười hiền hoà và ấm ám.
Tịch Ngưng nhìn người đàn ông đó, theo bản năng mà cúi đầu chào ông ấy một cái. Người đàn ông đó cũng không nói gì, cúi đầu chào cô, ánh mắt chỉ hơi tò mò mà nhìn cô tầm khoảng ba giây sau đó lại dời mắt đi.
Ông ấy nhìn gương mặt được dán vết thương của anh tầm vài giây.
Sau đó cúi đầu cung kính chào Thương Mộ Nghiêm:’‘Đại Thiếu Gia.’’
‘‘Ông bà nội tôi đâu rồi?’’ Giọng của anh lạnh lùng vang lên.
Ông ấy khẽ đáp:’‘Trời về đêm gió rất lạnh, bây giờ lão gia và lão phu nhân đang ngồi trong phòng khách lầu hai rồi ạ.’’
Thương Mộ Nghiêm gật đầu, nhàn nhạt nói:’‘Sắp xếp cho tôi thêm một căn phòng.’’
Nói xong Thương Mộ Nghiêm lại quay mặt nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Đi thôi.’’
Bước chân anh thon dài vững vàng rời đi, Tịch Ngưng lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, trong mắt có ánh sáng, dưới môi có sự ngọt ngào nở một nụ cười nhìn ông ấy, giọng nói dễ nghe nói:’‘Chào chú ạ.’’
Trương Quản Gia nhìn bóng lưng cô gái trẻ được Thiếu Gia họ dẫn về, trong lòng có vô vàn câu hỏi không có lời giải.
Cách đây mười phút trước ông ấy mới nhận được tin nhắn là Thương Mộ Nghiêm thông báo sẽ qua đêm tại nhà cũ Thương Gia, nhưng anh không hề nói gì về việc sẽ có thêm một cô gái lạ mặt nào đó xuất hiện,
Đây không phải là Chương Tiểu Thư, vậy đây là ai?
Thương Mộ Nghiêm được ông ấy chăm bẵm từ khi còn bé đến lớn, ông rất rõ tính cách của anh.
Lạnh lùng, khó gần, thật sự là người không dễ tiếp cận.
Theo quan điểm nhìn nhận của Trương Quản Gia với anh, Thương Mộ Nghiêm không phải dạng người sẽ tuỳ tiện dẫn một cô gái về nhà
Đây không phải là tác phong làm việc của anh.
Nhưng còn đây lại là chuyện không có khoa học gì nữa?
Dinh thự này tuy là nội thất không được nhiều nhưng lại là những món đồ quý hiếm, vừa nhìn sơ qua là thấy không ít bình lọ cổ trưng bày dọc đường đi, có thể đoán được giá trị phải là không nhỏ.
Đi qua dãy hành lang, bước chân anh đột nhiên dừng lại, đứng trước một căn phòng đang đóng chặt cửa.
Tịch Ngưng nhìn anh, khẽ giọng hỏi:’‘Không phải chứ, anh tính sẽ đưa em đến đây ngủ qua đêm sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhíu mày, vì cô nói quá nhỏ mà anh chỉ mơ hồ nghe được một câu đứt quãng, anh cúi đầu xuống ngang với chiều cao cô, giọng trầm trầm:’‘Muốn nói gì?’’
Tịch Ngưng mím môi, hết nhìn trái nhìn phải rồi đi tới lại gần anh, nói lại một lần nữa.
Thương Mộ Nghiêm bình thản gật đầu:’‘Một mình em đến Thành Châu là một chuyện rất mạo hiểm rồi, em biết ở đây có rất nhiều nguy hiểm xảy ra không? Còn bảo anh bỏ em lại khách sạn? Em con gái một thân một mình, có gì làm sao chống đỡ kịp?’’
Tịch Ngưng ngơ ngác, không ngờ Thương Mộ Nghiêm lại có thể nói nhiều đến vậy, còn là giảng đạo lý cho cô nghe.
‘‘Nhưng mà…anh cũng không nói trước chuyện này với em.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nheo mắt lại:’‘Chẳng phải trước khi vào anh đã nói qua rồi sao?’’
Tịch Ngưng kinh ngạc nhìn anh, không thể tin được.
Anh từ khi nào mà lại nói chuyện bá đạo ngang ngược đến thế chứ?
Cạch.
Cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Một người phụ nữ khá đứng tuổi đứng trước mặt họ, bà ấy nhíu mày định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cháu trai mình còn có một thiếu nữ với gương mặt xinh xắn đáng yêu lại mở to mắt kinh ngạc, quay vào trong gọi lớn:’‘Ông nó, xem Tiểu Nghiêm dẫn ai về đây này.’’
Chưa đợi đến năm giây, cánh cửa đã được người bên trong mở to ra hết mức, một người đàn ông tầm chạc hơn sáu mươi tuổi xuất hiện, trên đầu điểm vài sợi tóc bạc, gương mặt uy nghiêm lạnh lùng, chân mài nheo lại nhìn chằm chằm Tịch Ngưng.
Cô nhìn qua hai ông bà trước mặt, bên tai là âm thanh trầm thấp quen thuộc:’‘Đây là ông bà nội anh.’’
Gương mặt cô trở nên căng thẳng, nắm chặt hai bàn tay lại, khẽ cúi đầu lễ phép gọi:’‘Cháu chào ông ạ, cháu chào bà ạ.’’
Bà nội Thương nhìn cô rồi chậm rãi cong môi lên cười, trong mắt tràn ra sự hài lòng, nhìn cô từ đầu đến chân.
Cô gái có đôi mắt rất đẹp hoa đào biết cười, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi căng mộng xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, mái tóc dài qua lưng một chiếc, đôi mắt to trong veo, đen láy, long lanh sang nhời mà lo lắng nhìn họ.
Thương Mộ Nghiêm cất giọng nhắc nhở:’‘Ông nội, bà nội. Vào trong rồi nói, đừng nhìn nữa.’’
Bà nội Thương thu ý cười, vội nhắc nhở ông nội Thương:’‘Ông, đừng nhìn chằm chằm thế, con bé bị ánh mắt hung dữ ông doạ cho sợ rồi kia kìa.’’
Da đầu Tịch Ngưng toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt hung tợn của ông nội Thương nhìn cô từ đầu đến chân một cách triệt để, dưới sự áp lực vô hình đó Tịch Ngưng đến cả thở cũng không dám thở mạnh, căng thẳng đến mức chân bủn rủn sắp đứng không nổi nữa rồi.
Đến khi ánh mắt ông nội Thương thu lại, toàn thân cô mới thở phào ra một hơi nhẹ nhàng, như đã trách được sự chết chóc trước mặt.
Ông bà nội Thương quay lưng bước vào trong, Tịch Ngưng lén lút nhìn chân họ đã bước vào trong.
Cô ngước ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, vươn tay vỗ lấy bả vai cô an ủi.
Khi cánh cửa đóng lại cô mới phát hiện đây là thư phòng, máy sưởi ấm vẫn còn đang hoạt động, vừa rồi cô còn nóng đến chảy mồ hôi mà giờ lại lạnh toàn thân.
Cứng ngắt đi sau lưng Mộ Nghiêm ngồi đối diện với ông bà nội Thương.
Bà nội Thương dịu dàng hỏi:’‘Cháu gái?’’
Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn bà nội Thương.
Gương mặt cô sáng suốt trong trẻo lại điềm đạm, cô lặp lại lời chào:’‘Cháu chào bà ạ, chào ông ạ.’’
Bà nội Thương vội xua xua tay, hưng phấn cười:’‘Con bé này! Vừa rồi cháu đã chào rồi. Cháu tên là gì thế?’’
Cô khẽ nhìn ông nội Thương, lại phát hiện ông ấy vẫn đang chăm chú nhìn mình, toàn thân cô run lên một cái, bất giác cúi đầu xuống né tránh, nhẹ giọng nói:’‘Cháu tên Tịch Ngưng ạ.’’
‘‘Ồ, Tiểu Ngưng sao…À mà, Tịch Thị làm gì có đứa con gái nào nhỉ?’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘‘Là Tịch Thị của Giang Lâm.’’ Thương Mộ Nghiêm giải thích.
Bà nội Thương trố mắt kinh ngạc:’‘Tận Giang Lâm? Cháu đến đây là…’’ Bà nhìn qua Mộ Nghiêm:’‘Chơi cùng thằng bé này sao?’’
Bà rót trà đưa cho Tịch Ngưng, cô cúi đầu nói cảm ơn, sau đó trả lời
‘‘Dạ cháu…’’
‘‘Em ấy đến để lấy đồ. Nội cất thẻ nhớ sd của cháu đâu rồi?’’
Bà nội Thương trừng mắt nhìn anh:’‘Bà không hỏi cháu, từ bao giờ cháu lại nói nhiều đến thế! Cũng không phải là ăn thịt Tiểu Ngưng.’’
Tịch Ngưng cúi gầm mặt hai má hơi đó lên.
Thương Mộ Nghiêm đáp:’‘Cháu lại sợ bà sẽ ăn mất em ấy.’’
Bà nội Thương trừng mắt với anh, lại nhớ ra một chuyện:’‘À phải rồi, để bà đi lấy.’’
Khi bà nội Thương đi đến tủ sách loay hoay lấy đồ thì ông nội Thương mới liếc qua nhìn anh, trầm giọng hỏi:’‘Đình Sâm đánh cháu à?’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, cúi đầu lấy một phần bánh nhét vào lòng bàn tay cô.
Dưới ánh mắt lão luyện của ông nội Thương dĩ nhiên hành động này không thể qua mắt được ông, giọng của Mộ Nghiêm trầm ổn vang lên, đáp:’‘Tính cách ông ta là thế, luôn cho mình cái quyền để quyết định.’’
Tịch Ngưng cố gắng thu mình lại để xem bản thân là không khí, chuyện này ít ra cũng là chuyện của gia đình anh, thế mà cả anh và ông nội Thương đều như không có gì mà nói chuyện gia tộc ngay trước mặt cô.
Ông nội Thương trầm mặt suy nghĩ, cầm ly trà lên uống một cái, bình thản nói:’‘Chuyện này để ông giải quyết, nó đem mối liên hôn đặt lên người cháu thì ít nhất cháu cũng đã rõ một vấn đề rồi nhỉ?’’
‘‘Chuyện thừa kế?’’
Ông nội Thương gật đầu:’‘Đúng vậy. thằng nhãi đó ít nhất cũng vẫn còn phân biệt được bên nào lợi bên nào hại. Vả lại cháu lại là con trai lớn trong gia tộc, gia nghiệp hơn phân nửa sẽ vào tay của con. Còn chuyện liên hôn đó để ông nói với bên gia tộc họ Chương.’’
Thương Mộ Nghiêm gật đầu.
Ông nội Thương liếc qua nhìn cô:’‘Cô bé, cháu mà đem chuyện này nói với đám người đó. Ông sẽ cho người xử luôn cháu!’’
Tịch Ngưng khó khăn nuốt ực nước bọt một cái, ‘‘Cháu…cháu không, không nói gì đâu ạ.’’
Bà nội Thương đang tập trung tìm đồ nghe câu nói này của lão gia nhà mình trời đất như quay cuồng, hắng giọng, cảnh cáo vang lên:’‘Thương Tĩnh Châu, ông định hâm hoạ ai?’’
Ông nội Thương ngơ ngác hỏi lại:’‘Tôi hâm doạ ai? Bà bị hâm à?’’
Bà nội Thương tức giận lườm ông ấy một cái, nói bằng khẩu hình miệng.
Đó là cháu dâu tương lai của chúng ta. Cảnh cáo ông không được doạ cháu dâu chạy mất.
Ông nội Thương cong khoé môi, đuôi mắt xuất hiện nết nhăn, ngốc nghếch bật cười nhìn phu nhân của mình.
Bà nội Thương biết rõ tính cách ông nhà, nhìn gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của ông có lẽ sẽ khiến người mới gặp hoảng sợ nhưng đó lại là gương mặt của ông khi bình thường.
Còn cố ý doạ cháu dâu sợ, con bé mà thật sự bỏ chạy thì bà đây thề sẽ lột da lão đàn ông đó rồi treo trước cổng nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro