Đã lâu không gặ...
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Tịch Ngưng đi đến chỗ Tịch Khải, ánh mắt cậu từ nãy tới giờ vẫn luôn đặt trên người chị mình, cũng nhìn thấy Quách Đại thiếu gia đó nâng niu vuốt ve mu bàn tay cô, cậu nhàn nhạt liếc nhìn Quách Bạc An, hai người đàn ông khẽ giao chiến bằng mắt trong vài giây.
Cuối cùng, Tịch Khải dẫn cô lên lầu ở tầng trên để nghỉ ngơi.
Tịch Ngưng cũng thấy bản thân quả thật không thích hợp ở mấy nơi dự tiệc này, vì vậy để cho em trai mình dẫn đi.
Tịch Khải dẫn cô lên lầu.
Tầng hai được bố trí không gian ngồi nghỉ, còn tầng ba thì là phòng dành cho danh sách khách vip.
Đến tầng ba, Tịch Khải lấy ra một chiếc thẻ từ, đưa sang cho cô, cậu nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Tối nay chị cứ dùng tạm phòng của em nghỉ ngơi một lát đi, khi nào kết thúc buổi tiệc em sẽ lên gọi chị.’’
Tịch Ngưng đưa tay ra nhận thẻ, ngước ánh mắt nhìn cậu, có chút khó xử lại đáng thương nói:’‘Tiểu Khải, chị đói quá, em kêu người đem cho chị một ít đồ ăn được không? Dạo gần đây chị có dự án chụp ảnh tạp chí, đang siết cân, em yêu cầu món ít chất tinh bột một chút, nước thì lấy nước khoáng cho chị là được.’’
Tịch Khải cúi đầu nhìn xuống Tịch Ngưng.
Khi hai chị em họ đứng cạnh nhau, nhìn sắc vóc cô không ai nghĩ cô đã hai mươi lăm tuổi, cùng lắm cũng chỉ nghĩ cô là em gái Tịch Khải.
Gương mặt cô trắng nõn, khi làm nũng đôi mắt hoa đào lại lấp lánh trở nên đáng yêu, vừa nhìn ngay lập tức bị hạ gục.
Tịch Khải khẽ thở dài, không thể từ chối mà chị gật đầu với cô.
Lại không nhịn được mà mắng:’‘Chị xem bây giờ bản thân đã ốm thế nào còn đòi siết cân? Còn ốm hơn cả trước đây, không biết rốt cuộc chị còn ruột để chứa đồ ăn không nữa.’’
Tịch Ngưng nhìn Tịch Khải cười lấy lòng, thúc giục bảo cậu đi gọi đồ ăn đem lên phòng cho mình.
Tịch Ngưng nâng bước chân chậm rãi muốn đi đến nhà vệ sinh ở cuối dãy hàng lang, đi qua vài căn phòng thì có ngay một tấm gương và bồn rửa mặt được thiết kế trên bức tường, Tịch Ngưng dừng lại nhìn bản thân trong gương.
Nhớ tới động tác từ bàn tay mà người kia cố ý vuốt ve tay mình.
Cô vặn vòi nước, rửa sạch với nước.
Không gian vang lên tiếng xả nước, một lát sau, không gian yên tĩnh lại có tiếng giày da xuất hiện bước từng bước ổn định.
Tịch Ngưng cũng không quá bận tâm, vì trên đây phòng cũng không phải chỉ riêng một mình cô mới có, cứ thế cô vẫn tiếp tục rửa sạch tay mình.
Nhưng, tiếng giày da không đi qua người cô, lại dừng lại bên cạnh cô.
Giọng nói từ tính của đối phương vang lên:’‘Lâu rồi không gặp.’’
Tịch Ngưng nghe thấy giọng nói này, động tác rửa bàn tay dừng lại, ngẩng đầu lên, hai cặp mắt chạm nhau trong tấm kính trong suốt.
Tịch Ngưng kinh ngạc, quay sang nhìn trực diện người đó, khoé môi bất giác cong lên, gọi một tiếng.
‘‘Anh Cố Quyền, đã lâu không gặp.’’
Cố Quyền cũng cong môi lên cười, gật đầu cảm thán.
‘‘Đúng là đã lâu không gặp.’’
Cố Quyền bây giờ đã không còn là chàng thiếu niên năm đó, trên người mặc âu phục và mang đôi giày da sạch sẽ, gương mặt so với trước kia càng có hương vị của một người đàn ông trưởng thành chín chắn.
Cố Quyền nhìn cô, ánh mât cũng lộ ra chút kinh diễm gì đó.
Anh ta đúng là không khỏi khâm phục đôi mắt của Thương Mộ Nghiêm, người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp này…lại là người không thể đụng vào nhất.
Tịch Ngưng nhìn anh ấy, cũng không biết Cố Quyền đang nghĩ gì trong đầu, lấy khăn giấy khô lau nước trên tay của mình, tự nhiên hỏi:’‘Anh cũng muốn lên đây nghỉ ngơi sao?’’
Tịch Ngưng có thấy tên của Cố Quyền trong danh sách khách vip, đương nhiên sẽ không nghi ngờ là tại sao anh ấy lên đây, chỉ là cảm thấy vẫn nên tìm cái gì đó để hỏi, đơn giản hỏi một câu.
Cố Quyền bừng tỉnh lại từ suy nghĩ, bình tĩnh đáp.
‘‘Ừ, ở dưới có chút ồn.’’
Sau đó tiếp tục hỏi:’‘Anh thấy hình ảnh em ở tạp chí quốc tế, em lựa chọn làm ca sĩ sao?’’
Tịch Ngưng nhìn anh ấy, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh lên khi nói đến chuyện này, cô thẳng thắng gật đầu:’‘Vâng, đây là đều em muốn.’’
Cố Quyền nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, mơ hồ có thể cảm nhận được cô thật sự yêu thích cái ước mơ này. Trong đôi mắt ấy bây giờ thật sự có tia sáng của sự tự do và vui vẻ, giống như chưa từng bị cái gì đó vấy bẩn.
So với ngày xưa, không hiểu sao anh ta lại thấy Tịch Ngưng bây giờ càng lạc quan và vui vẻ hơn trước.
Cố Quyền từng nghe qua Tịch Khương kể về sự việc lỡ miệng đó, tưởng tượng đến dáng vẻ trước đây và bây giờ của cô.
Sự đau khổ của nhiều năm trước và vui tươi của bây giờ.
Như đã thật sự quên được chuyện đó vậy.
Anh ta mệt mỏi thở ra một hơi.
Còn Thương Mộ Nghiêm lại khác, tám năm trước khi có Tịch Ngưng, trên người đã ít nhiều có sự ấm áp của tình người, còn có thể cười nói.
Vậy mà giờ đây…
Thật sự là hai người này quá đối nghịch nhau.
Trò chuyện ba mươi phút, Tịch Ngưng và Cố Quyền chào tạm biệt nhau.
Khi Tịch Ngưng thật sự vào phòng, Cố Quyền lấy di động ra, gửi cho Thương Mộ Nghiêm hai tấm ảnh, sau đó gõ bàn phím rồi gửi đi.
Còn phía Tịch Ngưng, sau khi vô vào trong phòng sức lực trên người như cạn kiệt dần, mệt mỏi thở ra một hơi dài, cất bước ngả lưng lên sofa.
Ngửa cổ nhắm mắt lại.
Vài phút sau, mở mắt ra, trầm mặc suy nghĩ cái gì đó rất lâu.
Càng nghĩ, lại nhớ tới người đàn ông đó.
Cuối cùng, Tịch Khải dẫn cô lên lầu ở tầng trên để nghỉ ngơi.
Tịch Ngưng cũng thấy bản thân quả thật không thích hợp ở mấy nơi dự tiệc này, vì vậy để cho em trai mình dẫn đi.
Tịch Khải dẫn cô lên lầu.
Tầng hai được bố trí không gian ngồi nghỉ, còn tầng ba thì là phòng dành cho danh sách khách vip.
Đến tầng ba, Tịch Khải lấy ra một chiếc thẻ từ, đưa sang cho cô, cậu nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Tối nay chị cứ dùng tạm phòng của em nghỉ ngơi một lát đi, khi nào kết thúc buổi tiệc em sẽ lên gọi chị.’’
Tịch Ngưng đưa tay ra nhận thẻ, ngước ánh mắt nhìn cậu, có chút khó xử lại đáng thương nói:’‘Tiểu Khải, chị đói quá, em kêu người đem cho chị một ít đồ ăn được không? Dạo gần đây chị có dự án chụp ảnh tạp chí, đang siết cân, em yêu cầu món ít chất tinh bột một chút, nước thì lấy nước khoáng cho chị là được.’’
Tịch Khải cúi đầu nhìn xuống Tịch Ngưng.
Khi hai chị em họ đứng cạnh nhau, nhìn sắc vóc cô không ai nghĩ cô đã hai mươi lăm tuổi, cùng lắm cũng chỉ nghĩ cô là em gái Tịch Khải.
Gương mặt cô trắng nõn, khi làm nũng đôi mắt hoa đào lại lấp lánh trở nên đáng yêu, vừa nhìn ngay lập tức bị hạ gục.
Tịch Khải khẽ thở dài, không thể từ chối mà chị gật đầu với cô.
Lại không nhịn được mà mắng:’‘Chị xem bây giờ bản thân đã ốm thế nào còn đòi siết cân? Còn ốm hơn cả trước đây, không biết rốt cuộc chị còn ruột để chứa đồ ăn không nữa.’’
Tịch Ngưng nhìn Tịch Khải cười lấy lòng, thúc giục bảo cậu đi gọi đồ ăn đem lên phòng cho mình.
Tịch Ngưng nâng bước chân chậm rãi muốn đi đến nhà vệ sinh ở cuối dãy hàng lang, đi qua vài căn phòng thì có ngay một tấm gương và bồn rửa mặt được thiết kế trên bức tường, Tịch Ngưng dừng lại nhìn bản thân trong gương.
Nhớ tới động tác từ bàn tay mà người kia cố ý vuốt ve tay mình.
Cô vặn vòi nước, rửa sạch với nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không gian vang lên tiếng xả nước, một lát sau, không gian yên tĩnh lại có tiếng giày da xuất hiện bước từng bước ổn định.
Tịch Ngưng cũng không quá bận tâm, vì trên đây phòng cũng không phải chỉ riêng một mình cô mới có, cứ thế cô vẫn tiếp tục rửa sạch tay mình.
Nhưng, tiếng giày da không đi qua người cô, lại dừng lại bên cạnh cô.
Giọng nói từ tính của đối phương vang lên:’‘Lâu rồi không gặp.’’
Tịch Ngưng nghe thấy giọng nói này, động tác rửa bàn tay dừng lại, ngẩng đầu lên, hai cặp mắt chạm nhau trong tấm kính trong suốt.
Tịch Ngưng kinh ngạc, quay sang nhìn trực diện người đó, khoé môi bất giác cong lên, gọi một tiếng.
‘‘Anh Cố Quyền, đã lâu không gặp.’’
Cố Quyền cũng cong môi lên cười, gật đầu cảm thán.
‘‘Đúng là đã lâu không gặp.’’
Cố Quyền bây giờ đã không còn là chàng thiếu niên năm đó, trên người mặc âu phục và mang đôi giày da sạch sẽ, gương mặt so với trước kia càng có hương vị của một người đàn ông trưởng thành chín chắn.
Cố Quyền nhìn cô, ánh mât cũng lộ ra chút kinh diễm gì đó.
Anh ta đúng là không khỏi khâm phục đôi mắt của Thương Mộ Nghiêm, người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp này…lại là người không thể đụng vào nhất.
Tịch Ngưng nhìn anh ấy, cũng không biết Cố Quyền đang nghĩ gì trong đầu, lấy khăn giấy khô lau nước trên tay của mình, tự nhiên hỏi:’‘Anh cũng muốn lên đây nghỉ ngơi sao?’’
Tịch Ngưng có thấy tên của Cố Quyền trong danh sách khách vip, đương nhiên sẽ không nghi ngờ là tại sao anh ấy lên đây, chỉ là cảm thấy vẫn nên tìm cái gì đó để hỏi, đơn giản hỏi một câu.
Cố Quyền bừng tỉnh lại từ suy nghĩ, bình tĩnh đáp.
‘‘Ừ, ở dưới có chút ồn.’’
Sau đó tiếp tục hỏi:’‘Anh thấy hình ảnh em ở tạp chí quốc tế, em lựa chọn làm ca sĩ sao?’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Ngưng nhìn anh ấy, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh lên khi nói đến chuyện này, cô thẳng thắng gật đầu:’‘Vâng, đây là đều em muốn.’’
Cố Quyền nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, mơ hồ có thể cảm nhận được cô thật sự yêu thích cái ước mơ này. Trong đôi mắt ấy bây giờ thật sự có tia sáng của sự tự do và vui vẻ, giống như chưa từng bị cái gì đó vấy bẩn.
So với ngày xưa, không hiểu sao anh ta lại thấy Tịch Ngưng bây giờ càng lạc quan và vui vẻ hơn trước.
Cố Quyền từng nghe qua Tịch Khương kể về sự việc lỡ miệng đó, tưởng tượng đến dáng vẻ trước đây và bây giờ của cô.
Sự đau khổ của nhiều năm trước và vui tươi của bây giờ.
Như đã thật sự quên được chuyện đó vậy.
Anh ta mệt mỏi thở ra một hơi.
Còn Thương Mộ Nghiêm lại khác, tám năm trước khi có Tịch Ngưng, trên người đã ít nhiều có sự ấm áp của tình người, còn có thể cười nói.
Vậy mà giờ đây…
Thật sự là hai người này quá đối nghịch nhau.
Trò chuyện ba mươi phút, Tịch Ngưng và Cố Quyền chào tạm biệt nhau.
Khi Tịch Ngưng thật sự vào phòng, Cố Quyền lấy di động ra, gửi cho Thương Mộ Nghiêm hai tấm ảnh, sau đó gõ bàn phím rồi gửi đi.
Còn phía Tịch Ngưng, sau khi vô vào trong phòng sức lực trên người như cạn kiệt dần, mệt mỏi thở ra một hơi dài, cất bước ngả lưng lên sofa.
Ngửa cổ nhắm mắt lại.
Vài phút sau, mở mắt ra, trầm mặc suy nghĩ cái gì đó rất lâu.
Càng nghĩ, lại nhớ tới người đàn ông đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro