Đào hố
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Đúng giờ tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí ghế ngồi, trong khán đài không có ánh sáng bên ngoài lọt vào, rèm cửa đều bị kéo cho kín lại, bốn góc phòng cực kì rộng rãi, điều hòa trong phòng mở càng lúc càng mạnh hơn, vừa thoái mái lại có chút lạnh sau gáy.
Những chiếc đèn chùm màu xanh trên trần nhà đột ngột tắt đi, ánh đèn màu trắng xuất hiện, chiếu tụ lại một điểm ngay sân khấu phía dưới.
Trong bầu không khí yên tĩnh mọi người đều đang chú tâm theo dõi xuống sân khấu.
Lúc này từ phía bên phải cánh gà có một người xuất hiện, đi đến chính giữa sân khấu, khí chất điềm đạm đầy tự tin, cầm micro bắt đầu đọc bài văn phát biếu.
Khi kết thúc xong cuộc họp hội nghị thì đã gần ba giờ chiều, Tịch Ngưng nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương mình.
Cuộc họp này kéo dài quá lâu, trong phòng lại kết nối hệ thống thu và phát loa, nói liên tục trong nhiều tiếng cộng thêm việc âm lượng không nhỏ khiến
màng nhĩ cô cực kì không thoải mái, lại có hơi nhứt đầu.
Ánh sáng trong khán đài giờ đã được bật lên, từng người từng người lần lượt ra bên ngoài, nhưng vẫn có không ít người ngồi lại nói chuyện.
Thương Mộ Nghiêm cụp mi nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, anh vén tóc bên thái dương cô, trầm giọng hỏi :"Khó
chiu a?"'
"Ừ." Ngồi một hồi cô đã dễ chịu hơn không ít, khẽ gật đầu.
Bàn tay Thương Mộ Nghiêm đặt lên trán Tịch Ngưng, nhiệt độ không thay đổi, sắc mặt anh lúc này mới thả lỏng ra đôi chút.
Cả hai cùng nhau đứng dậy, vừa bước ra đến cửa không khí bên ngoài khiến cô thoải mái và dễ thở hơn rất nhiều, đang đi trên hành lang, anh lại hỏi tiếp :"Có muốn ăn gì không?"
"Không đói lắm, anh đói rồi sao?"
"Không hẳn, đợi em đói rồi đi ăn sau cũng được."
Tịch Ngưng im lặng không đáp, vẫn tiếp tục đi tiếp.
Cả hai đi song song bên cạnh nhau, có không ít người đứng bên ngoài đang nói chuyện nhưng khi thấy Thương Mộ Nghiêm đều im lặng mà lén lút tò mò nhìn chằm chằm họ.
Hai người vừa đi vừa thoải mái nói chuyện, mối quan hệ tựa hồ như không đơn giản.
Cộng thêm, thái độ của anh không có sự bài xích ghét bỏ mà còn vô cùng tự nhiên chủ động hỏi.
Bên cạnh Tổng Giám đốc Thương đột nhiên có thêm một người, đặc biệt còn là phụ nữ đương nhiên sẽ nhận không ít ánh mắt tò mò nhìn sang, xung quanh dù rất nhiều người muốn đi đến bên cạnh Thương Mộ Nghiêm để nói chuyện nhưng nhìn thấy thái độ lạnh nhạt anh không quan tâm đến những thứ xung quanh
Họ dù sau cũng ở trong xã hội này nhiều năm. Đương nhiên là nhận ra là anh đang có ý định cùng người phụ nữ bên cạnh rời khỏi chỗ này...
Dáng người Thương Mộ Nghiêm cao ráo cùng với đường nét gương mặt uy nghiêm, ánh mắt hờ hững trầm ổn, hơi thở đều mang theo cảm giác lạnh lẽo, từ trên người anh toát ra sự cao quý cùng với cảm giác đè nén đáng sợ cho người đối diện.
Người phụ nữ đi bên cạnh anh họ chưa từng thấy lần nào, nhưng để có thể vào được căn phòng này thì chí ít cũng phải nắm quyền của một tập đoàn hoặc công ty nào đó có sức ảnh hưởng nhất định.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp như đóá hoa đỏ dưới bông tuyết này.họ dám chắc chưa từng nhìn thấy cô lần nào.
Đợi cả hai đi đến thang máy, lúc này đám doanh nhân đó mới nói ra những lời mà họ nghi hoặc.
Trợ lý Đường nhận được thông báo từ cô nên đã nhanh chóng đứng đợi ở cửa ra vào ngay sảnh lớn của khách sạn, số lượng nhân vật có tiếng tăm Đường Lâm biết ở đây không ít, họ lần lượt đi ra khỏi khách sạn khi cuộc họp hội nghị đã kết thúc và đến một bộ sofa trống ở trong đại sảnh ngồi xuống nói chuyện
Không lâu sau đó Tịch Ngưng cũng bước ra, không bất ngờ gì khi bên cạnh cô có sự xuất hiện của Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Ngưng đi bên cạnh anh, nhan sắc của cả hai quá mức nổi bật, vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút của toàn bộ đại sánh lớn huyên náo.
Họ yên tĩnh thoải mái đi bên cạnh nhau, thế nhưng Tịch Ngưng lại không nhận ra, đây chính là ngoại lệ duy nhất của Thương Mộ Nghiêm..
Về người phụ nữ duy nhất đi bên cạnh anh.
Phía sau lưng họ còn xuất hiện thêm một đoàn người, là những người mà họ đã nhìn thấy trên sân khấu lớn.
Có tất cả là sáu người, họ đều là những lãnh đạo của thành phố A, trên gương mặt đều là sự điềm đạm uy quyền, âu phục đen càng toát lên sự trang nghiêm từ khí thể của họ.
Sự việc này chỉ mới xảy ra vài phút trước thôi.
Khi Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm chuẩn bị bước vào thang máy, thì những người này đã đứng tụ một chỗ gần vửa sổ cách thang máy không xa, khi nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm bước đến gần thang máy, họ nhanh chân đi đến chỗ họ.
Trên gương mặt có vài phần là sự kính nể mà lộ ra nụ cười nịnh nọt, khi chào hỏi xong, tầm mắt họ vô thức nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp kia..
Cô mặc một chiếc áo sơ mi xanh sọc và chiếc quần tây màu trắng, cần cổ xinh đẹp thon dài có đeo thêm một sợi dây chuyền mỏng đính kim cương, làn da trắng đến phát sáng, dung mạo tuyệt sắc đến mức khi vừa nhìn ai cũng phải kinh ngạc, nhưng sau đó họ sẽ không nhịn được mà đưa mắt lặng lẽ nhìn thêm.
Tịch Ngưng phát hiện ánh mắt họ đặt trên người mình, cô bình tĩnh nhìn lại họ, cong môi lên cười xinh đẹp, như một đóá hoa diễm lệ nở rộ vào mùa xuân tháng hai, mát mẻ lại cực kì mê hoặc
"Cô ấy là Tịch Ngưng, Tổng Giám đốc Tịch Thị" Giọng anh chậm rãi, lạnh lùng mà cất lên.
Đám người mặc đồ đen kia kinh ngạc khi Thương Mộ Nghiêm chủ động lên tiếng giới thiệu.
Một người trong đó phản ứng lại rất nhanh, vươn tay ra bắt tay với cô, "Xin chào Tổng Giám đốc Tịch, rất vinh dự khi được gặp cô."
Tịch Ngưng khẽ mím môi, trong mắt hiện lên sự phức tạp, nhưng cuối cùng cô vẫn cong môi cười, rồi vươn tay bắt lấy tay mới những lãnh đạo đó.
"Xin chào mọi người, đây cũng là vinh dự của tôi."
Ánh mắt của họ vô thức rơi xuống bàn tay của hai người khi đặt cạnh nhau, sắc mặt Thương Mộ Nghiêm vẫn lạnh lẽo như thường, chỉ là bàn tay của anh như có như không chủ động cau lấy ngón tay út cô, không khí lại trở nên cực kì mờ ám và ái muội.
Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, không chút do dự mà đánh ngược lại vào mu bàn tay anh.
Mẫy hành động tưởng chừng là nhỏ bé đó, những vị lãnh đạo này lại quan sát rất kỹ.
Những gì họ suy đoán quả thật là không sai.
Một người trong số họ mời hai người đến một nhà hàng dùng bữa
Tịch Ngưng cho rằng là họ thấy cô và anh đi chung nên mới thuận miệng mời thêm cô, vả lại đầu cô có chút không thoải mái.
Những người này vốn đã quen biết nhau từng đầu, cảm thấy cô xuất hiện trong nhóm người này có chút dư thừa.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt quan sát cô, lại nhớ tới khi nãy Tịch Ngưng vẫn luôn nói cơ thể không được thoải mái, sắc mặt cô dù vẫn bình tĩnh nhưng mơ hồ anh vẫn thấy cô thật sự đang khó chịu.
Anh ngước mắt nhìn đám người trước mặt, đôi con ngươi sâu thằm lại chứa cơn gió lạnh từ mảnh tuyết :"Vậy thì không trùng hợp rồi, tôi có chút việc riêng cần giải quyết. Vẫn là nên để bữa khác rồi nói tiếp."
Đám lãnh đạo thấy Thương Mộ Nghiêm đã nói vậy nên họ cũng không cưỡng ép, chỉ gật đầu liên tục nói được, lại sợ sẽ làm phật lòng anh.
"Đến lúc đó chúng tôi muốn nói rõ hơn về chuyện họp tác với Tổng Giám đốc Thương." Một người đứng đầu lên tiếng.
"Ừ."
Tịch Ngưng nghe lời anh từ chối, trong lòng đại khái hiểu rõ tại sao anh lại nói vậy.
Trái tim vốn đang bình tĩnh, đột nhiên nhịp đập lại tăng tốc bất chợt.
Họ cùng nhau tiến vào thang máy
Vừa nhìn số lượng thôi đã thấy trật trội rồi, vả lại.trong đó chỉ có một mình cô là phụ nữ.
Tịch Ngưng khi bước vào thang máy, ở bên trong cô được Thương Mộ Nghiêm chen chắn hoàn toàn, không cảm thấy ngột ngạt vì có quá nhiều người mà lại cảm thấy mùi hương trên người Thương Mộ Nghiêm vừa thơm vừa dễ ngứi.
Cô nhẹ nhàng rũ mi, cảm giác khó chịu trong đầu phần lớn đã được giảm xuống.
Đám lãnh đạo và hai người tạm biệt tại lối vào nhà hàng nối liền với nhà hàng, cô vẫn luôn giữ yên tĩnh cho đến khi ngồi vào trong xe.
Di động thông báo hiện lên một tin nhăn
[Wechat] Thương Mộ Nghiêm : Trở về có muốn ăn gì không? Từ sáng tới giờ em vẫn chưa có gì trong bụng.
Đầu cô dần dần bình thường trở lại, cô rep tin nhắn.
[Wechat] Tịch Ngưng : Tổng Giám đốc Thương bận giải quyết việc riêng là vì lý do này sao?
[Wechat) Thương Mộ Nghiêm : Ừ, em quan trọng hơn họ
Cô đọc dòng tin nhắn này có chút buồn cười.
(Wechat] Tịch Ngưng : Anh chu đáo như vậy tôi lại không biết báo đáp thế nào.
Qua một lát sau, anh trả lời lại.
(Wechat) Thương Mộ Nghiêm : Không nhất thiết phải báo đáp thứ gì cả, tôi chỉ muốn một thứ thôi
Tịch Ngưng tò mò.
(Wechat] Tịch Ngưng : Anh muốn cái gì à?
(Wechat) Thương Mộ Nghiêm : Muốn em làm vợ tôi.
Cô bình tĩnh nhìn giao diện trò chuyện, nhận lập tức thoát ra khỏi màn hình chính, không rep lại tin nhắn của anh.
Hừ. Lại bị anh đào hố rồi!
Những chiếc đèn chùm màu xanh trên trần nhà đột ngột tắt đi, ánh đèn màu trắng xuất hiện, chiếu tụ lại một điểm ngay sân khấu phía dưới.
Trong bầu không khí yên tĩnh mọi người đều đang chú tâm theo dõi xuống sân khấu.
Lúc này từ phía bên phải cánh gà có một người xuất hiện, đi đến chính giữa sân khấu, khí chất điềm đạm đầy tự tin, cầm micro bắt đầu đọc bài văn phát biếu.
Khi kết thúc xong cuộc họp hội nghị thì đã gần ba giờ chiều, Tịch Ngưng nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương mình.
Cuộc họp này kéo dài quá lâu, trong phòng lại kết nối hệ thống thu và phát loa, nói liên tục trong nhiều tiếng cộng thêm việc âm lượng không nhỏ khiến
màng nhĩ cô cực kì không thoải mái, lại có hơi nhứt đầu.
Ánh sáng trong khán đài giờ đã được bật lên, từng người từng người lần lượt ra bên ngoài, nhưng vẫn có không ít người ngồi lại nói chuyện.
Thương Mộ Nghiêm cụp mi nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, anh vén tóc bên thái dương cô, trầm giọng hỏi :"Khó
chiu a?"'
"Ừ." Ngồi một hồi cô đã dễ chịu hơn không ít, khẽ gật đầu.
Bàn tay Thương Mộ Nghiêm đặt lên trán Tịch Ngưng, nhiệt độ không thay đổi, sắc mặt anh lúc này mới thả lỏng ra đôi chút.
Cả hai cùng nhau đứng dậy, vừa bước ra đến cửa không khí bên ngoài khiến cô thoải mái và dễ thở hơn rất nhiều, đang đi trên hành lang, anh lại hỏi tiếp :"Có muốn ăn gì không?"
"Không đói lắm, anh đói rồi sao?"
"Không hẳn, đợi em đói rồi đi ăn sau cũng được."
Tịch Ngưng im lặng không đáp, vẫn tiếp tục đi tiếp.
Cả hai đi song song bên cạnh nhau, có không ít người đứng bên ngoài đang nói chuyện nhưng khi thấy Thương Mộ Nghiêm đều im lặng mà lén lút tò mò nhìn chằm chằm họ.
Hai người vừa đi vừa thoải mái nói chuyện, mối quan hệ tựa hồ như không đơn giản.
Cộng thêm, thái độ của anh không có sự bài xích ghét bỏ mà còn vô cùng tự nhiên chủ động hỏi.
Bên cạnh Tổng Giám đốc Thương đột nhiên có thêm một người, đặc biệt còn là phụ nữ đương nhiên sẽ nhận không ít ánh mắt tò mò nhìn sang, xung quanh dù rất nhiều người muốn đi đến bên cạnh Thương Mộ Nghiêm để nói chuyện nhưng nhìn thấy thái độ lạnh nhạt anh không quan tâm đến những thứ xung quanh
Họ dù sau cũng ở trong xã hội này nhiều năm. Đương nhiên là nhận ra là anh đang có ý định cùng người phụ nữ bên cạnh rời khỏi chỗ này...
Dáng người Thương Mộ Nghiêm cao ráo cùng với đường nét gương mặt uy nghiêm, ánh mắt hờ hững trầm ổn, hơi thở đều mang theo cảm giác lạnh lẽo, từ trên người anh toát ra sự cao quý cùng với cảm giác đè nén đáng sợ cho người đối diện.
Người phụ nữ đi bên cạnh anh họ chưa từng thấy lần nào, nhưng để có thể vào được căn phòng này thì chí ít cũng phải nắm quyền của một tập đoàn hoặc công ty nào đó có sức ảnh hưởng nhất định.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp như đóá hoa đỏ dưới bông tuyết này.họ dám chắc chưa từng nhìn thấy cô lần nào.
Đợi cả hai đi đến thang máy, lúc này đám doanh nhân đó mới nói ra những lời mà họ nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trợ lý Đường nhận được thông báo từ cô nên đã nhanh chóng đứng đợi ở cửa ra vào ngay sảnh lớn của khách sạn, số lượng nhân vật có tiếng tăm Đường Lâm biết ở đây không ít, họ lần lượt đi ra khỏi khách sạn khi cuộc họp hội nghị đã kết thúc và đến một bộ sofa trống ở trong đại sảnh ngồi xuống nói chuyện
Không lâu sau đó Tịch Ngưng cũng bước ra, không bất ngờ gì khi bên cạnh cô có sự xuất hiện của Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Ngưng đi bên cạnh anh, nhan sắc của cả hai quá mức nổi bật, vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút của toàn bộ đại sánh lớn huyên náo.
Họ yên tĩnh thoải mái đi bên cạnh nhau, thế nhưng Tịch Ngưng lại không nhận ra, đây chính là ngoại lệ duy nhất của Thương Mộ Nghiêm..
Về người phụ nữ duy nhất đi bên cạnh anh.
Phía sau lưng họ còn xuất hiện thêm một đoàn người, là những người mà họ đã nhìn thấy trên sân khấu lớn.
Có tất cả là sáu người, họ đều là những lãnh đạo của thành phố A, trên gương mặt đều là sự điềm đạm uy quyền, âu phục đen càng toát lên sự trang nghiêm từ khí thể của họ.
Sự việc này chỉ mới xảy ra vài phút trước thôi.
Khi Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm chuẩn bị bước vào thang máy, thì những người này đã đứng tụ một chỗ gần vửa sổ cách thang máy không xa, khi nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm bước đến gần thang máy, họ nhanh chân đi đến chỗ họ.
Trên gương mặt có vài phần là sự kính nể mà lộ ra nụ cười nịnh nọt, khi chào hỏi xong, tầm mắt họ vô thức nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp kia..
Cô mặc một chiếc áo sơ mi xanh sọc và chiếc quần tây màu trắng, cần cổ xinh đẹp thon dài có đeo thêm một sợi dây chuyền mỏng đính kim cương, làn da trắng đến phát sáng, dung mạo tuyệt sắc đến mức khi vừa nhìn ai cũng phải kinh ngạc, nhưng sau đó họ sẽ không nhịn được mà đưa mắt lặng lẽ nhìn thêm.
Tịch Ngưng phát hiện ánh mắt họ đặt trên người mình, cô bình tĩnh nhìn lại họ, cong môi lên cười xinh đẹp, như một đóá hoa diễm lệ nở rộ vào mùa xuân tháng hai, mát mẻ lại cực kì mê hoặc
"Cô ấy là Tịch Ngưng, Tổng Giám đốc Tịch Thị" Giọng anh chậm rãi, lạnh lùng mà cất lên.
Đám người mặc đồ đen kia kinh ngạc khi Thương Mộ Nghiêm chủ động lên tiếng giới thiệu.
Một người trong đó phản ứng lại rất nhanh, vươn tay ra bắt tay với cô, "Xin chào Tổng Giám đốc Tịch, rất vinh dự khi được gặp cô."
Tịch Ngưng khẽ mím môi, trong mắt hiện lên sự phức tạp, nhưng cuối cùng cô vẫn cong môi cười, rồi vươn tay bắt lấy tay mới những lãnh đạo đó.
"Xin chào mọi người, đây cũng là vinh dự của tôi."
Ánh mắt của họ vô thức rơi xuống bàn tay của hai người khi đặt cạnh nhau, sắc mặt Thương Mộ Nghiêm vẫn lạnh lẽo như thường, chỉ là bàn tay của anh như có như không chủ động cau lấy ngón tay út cô, không khí lại trở nên cực kì mờ ám và ái muội.
Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, không chút do dự mà đánh ngược lại vào mu bàn tay anh.
Mẫy hành động tưởng chừng là nhỏ bé đó, những vị lãnh đạo này lại quan sát rất kỹ.
Những gì họ suy đoán quả thật là không sai.
Một người trong số họ mời hai người đến một nhà hàng dùng bữa
Tịch Ngưng cho rằng là họ thấy cô và anh đi chung nên mới thuận miệng mời thêm cô, vả lại đầu cô có chút không thoải mái.
Những người này vốn đã quen biết nhau từng đầu, cảm thấy cô xuất hiện trong nhóm người này có chút dư thừa.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt quan sát cô, lại nhớ tới khi nãy Tịch Ngưng vẫn luôn nói cơ thể không được thoải mái, sắc mặt cô dù vẫn bình tĩnh nhưng mơ hồ anh vẫn thấy cô thật sự đang khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ngước mắt nhìn đám người trước mặt, đôi con ngươi sâu thằm lại chứa cơn gió lạnh từ mảnh tuyết :"Vậy thì không trùng hợp rồi, tôi có chút việc riêng cần giải quyết. Vẫn là nên để bữa khác rồi nói tiếp."
Đám lãnh đạo thấy Thương Mộ Nghiêm đã nói vậy nên họ cũng không cưỡng ép, chỉ gật đầu liên tục nói được, lại sợ sẽ làm phật lòng anh.
"Đến lúc đó chúng tôi muốn nói rõ hơn về chuyện họp tác với Tổng Giám đốc Thương." Một người đứng đầu lên tiếng.
"Ừ."
Tịch Ngưng nghe lời anh từ chối, trong lòng đại khái hiểu rõ tại sao anh lại nói vậy.
Trái tim vốn đang bình tĩnh, đột nhiên nhịp đập lại tăng tốc bất chợt.
Họ cùng nhau tiến vào thang máy
Vừa nhìn số lượng thôi đã thấy trật trội rồi, vả lại.trong đó chỉ có một mình cô là phụ nữ.
Tịch Ngưng khi bước vào thang máy, ở bên trong cô được Thương Mộ Nghiêm chen chắn hoàn toàn, không cảm thấy ngột ngạt vì có quá nhiều người mà lại cảm thấy mùi hương trên người Thương Mộ Nghiêm vừa thơm vừa dễ ngứi.
Cô nhẹ nhàng rũ mi, cảm giác khó chịu trong đầu phần lớn đã được giảm xuống.
Đám lãnh đạo và hai người tạm biệt tại lối vào nhà hàng nối liền với nhà hàng, cô vẫn luôn giữ yên tĩnh cho đến khi ngồi vào trong xe.
Di động thông báo hiện lên một tin nhăn
[Wechat] Thương Mộ Nghiêm : Trở về có muốn ăn gì không? Từ sáng tới giờ em vẫn chưa có gì trong bụng.
Đầu cô dần dần bình thường trở lại, cô rep tin nhắn.
[Wechat] Tịch Ngưng : Tổng Giám đốc Thương bận giải quyết việc riêng là vì lý do này sao?
[Wechat) Thương Mộ Nghiêm : Ừ, em quan trọng hơn họ
Cô đọc dòng tin nhắn này có chút buồn cười.
(Wechat] Tịch Ngưng : Anh chu đáo như vậy tôi lại không biết báo đáp thế nào.
Qua một lát sau, anh trả lời lại.
(Wechat) Thương Mộ Nghiêm : Không nhất thiết phải báo đáp thứ gì cả, tôi chỉ muốn một thứ thôi
Tịch Ngưng tò mò.
(Wechat] Tịch Ngưng : Anh muốn cái gì à?
(Wechat) Thương Mộ Nghiêm : Muốn em làm vợ tôi.
Cô bình tĩnh nhìn giao diện trò chuyện, nhận lập tức thoát ra khỏi màn hình chính, không rep lại tin nhắn của anh.
Hừ. Lại bị anh đào hố rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro