Đứa trẻ lạ
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Tịch Ngưng vừa đau chân lại tốn hơn phân nửa sức lực mới có thể đẩy Thương Mộ Nghiêm ra khỏi phòng tắm và giữ phạm vi an toàn cho mình,
Đến khi chuẩn bị đóng cửa phòng tắm lại anh bất ngờ giữ chặt cánh cửa, Tịch Ngưng nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo và dè chừng.
"Thương Mộ Nghiêm, anh lại muốn làm gì?"
Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt lo lắng bất an của cô, từ cuống họng phát ra tiếng cười trầm thấp, anh cười nhẹ :"Có muốn tôi lấy đồ giúp em không?"
Đến lúc mà vẫn còn cố ý trêu chọc cô.
Tịch Ngưng nắm chặt tay nắm cửa, chân mày thanh tú nhíu lại sắp mất kiên nhẫn :"Tôi không cần, anh.. đừng đứng ở đây nữa! Tôi thật sự muốn tắm!"
Tịch Ngưng bây giờ như đứng trên đống lửa, cả người đều bực tức tới mức sắp khóc ngay tại đây, thế mà Thương Mộ Nghiêm lại như không biết cái gì.
Ánh mắt anh lơ đãng như có như không nhìn xuống cơ thể Tịch Ngưng, sau đó tầm mắt lại nhìn xuống chiếc quần jean trên người Tịch Ngưng.
Vẫn là bộ dáng chín chắn đường hoàng như mọi khi, anh cười hỏi lại :"Thật sự không cần tôi cởi đồ giúp em sao?"
Viền mắt Tịch Ngưng vẫn còn hơi đỏ, cô nhìn chằm chằm nét mặt anh, dùng lực đẩy cửa đóng lại.
Nụ cười trên khoé môi anh vẫn chưa tan biến hết, anh nhớ lại bộ dáng tức giận nhưng vẫn không làm được gì anh của cô thì tâm trạng trở nên vô cùng tốt.
Dáng vẻ như chú thỏ con xù lông mà yếu ớt vùng vẫy, thật sự đáng yêu không thể tả.
Đến khi cánh cửa sắp đóng lại, Thương Mộ Nghiêm nhanh chóng thu tay về
Một tiếng "Sầm" thật lớn, sau đó là tiếng khoa chốt cửa từ bên trong.
Tịch Ngưng tức giận nhìn bản thân mình trong gương, càng nhìn càng trở nên tức giận hơn.
Đuôi mắt cô đỏ lên, mái tóc dài trở nên bù xù, áo trên người có hơi nhăn lại, đôi môi.. lại bị người đàn ông đó hôn mà sưng tấy lên.
Tịch Ngưng trong gương thật sự chật vật không thể tin nối, cô thở hắc ra một hơi.
Thầm nghĩ, nếu đêm nay Thương Mộ Nghiêm không rời đi, cô nhất định, nhất định sẽ đá anh ra khỏi chỗ này!
Ở ngoài phòng tắm, sau khi Tịch Ngưng đóng cửa lại thì ánh sáng chiếu ra ngoài phòng ngủ cũng dần dần yếu ớt lại.
Trong căn phòng ngoài tiếng nước chảy ra thì không còn chút tiếng động nào khác, chỉ có sự tĩnh lặng và màn đêm bao trùm lấy.
Trong sự yên tĩnh như vậy, Thương Mộ Nghiêm nghe thấy tiếng di động đang run lên.
Trong bóng tối, vóc dáng to lớn của anh đứng bất động giữa phòng, đôi con ngươi Thương Mộ Nghiêm hơi híp lại, ánh mắt sâu thẳm càng thêm sự ảm đạm lạnh lẽo.
Di động Tịch Ngưng không thể có ở trong phòng này, vì khi nãy anh còn thấy cô đặt di động ở trên phòng khách, khả năng cô vào phòng và cất di động là không thể nào.
Thương Mộ Nghiêm nương theo ánh sáng yếu ớt ấy, đi đến đầu giường Tịch Ngưng.
Tiếng chuông rung càng lúc càng rõ ràng hơn.
Vừa đặt tay lên tủ đầu giường, từng nhịp rung chầm chậm truyền tới.
Đến khi bàn tay anh kéo lấy hộc tủ, đôi con ngươi anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động, ánh mắt càng thêm u ám và lạnh nhạt.
Trên đó xuất hiện một cuộc gọi.
Tên người gọi, Bảo Bối.
Không lâu sau đó cuộc gọi đó cũng kết thúc, Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn nó một hồi lâu, màn hình từ cuộc gọi trở về màn hình khóá.
Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình di động.
Quả nhiên, Tịch Ngưng có đến hai chiếc di động.
Có lẽ đây là chiếc di động cô thường xuyên sử dụng đến, bởi vì giao diện của chiếc di động kia được đặt cố định bằng màn hình mặc định, còn đây..
Thương Mộ Nghiêm cầm di động cô lên, màn hình khóa lại sáng lên.
Trên màn hình, là hình ảnh của Tịch Ngưng xinh đẹp cười rạng rỡ mặc đồ ngủ nằm trên giường, mái tóc dài buông xoã xuống gối, gương mặt trắng nõn trẻ trung, bên cạnh cô còn có một cậu bé nhỏ tuổi khác.
Cả hai đều nhìn vào camera, đều cùng nhau nở nụ cười tươi như hoa.
Cậu bé đó có mái tóc màu đen, đôi con ngươi màu xám, gương mặt trẻ con mang theo vài đường nét con lai rõ ràng, thân mật mà ôm chặt Tịch Ngưng nhìn vào di động lộ ra ánh mắt hạnh phúc vui vẻ ngập tràn.
Thương Mộ Nghiêm nhìn hồi lâu cũng không lộ ra chút biểu cảm nào, chỉ là ánh mắt đăm chiêu nhìn bàn tay mà cậu nhóc kia đang ôm chặt cô.
Gần ngay vị trí ngực..
Vị trí đó, đến cả anh cũng chưa từng được sờ qua, vậy mà đã có người cả gan dám đụng vào trước.
Đã vậy còn dám leo lên giường cô?
Vừa thân mật, vừa được cô đặt làm ảnh nền, còn được cô ưu ái đặt biệt danh riêng.
So với cái tên trợ lý và cô bạn thân phi giới tính kia, có lẽ đây mới là mối nguy hiểm tiềm ẩn nguy hiểm.
Màn hình di động lại lần nữa tắt đi.
Nhưng không lâu sau đó nó lại run lên, trên di động hiện dòng tin nhắn
[Bảo Bối : Mammy? Con được nghỉ hè rồi, mammy có thể dẫn con đi cùng mammy được không?)
Một dòng tin nhắn lại được nhảy lên.
[Bảo Bối : Mammy ơi? Nhận được tin nhắn thì gọi lại cho con nhá? Con nhớ mammy lắm.]
Thương Mộ Nghiêm trầm mặc nhìn những dòng tin nhắn này, sau đó cũng không xóá đi mà đặt lại vào tủ đầu giường của Tịch Ngưng, sau đó ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Đối với những tin tức bên cạnh cô đột nhiên có thêm một đứa trẻ mà lại gọi cô là "Mammy".
Anh cư nhiên lại rất bình tĩnh, giống như anh đã biết đến sự hiện diện của nó trong cuộc sống của cô vậy.
Đến khi chuẩn bị đóng cửa phòng tắm lại anh bất ngờ giữ chặt cánh cửa, Tịch Ngưng nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo và dè chừng.
"Thương Mộ Nghiêm, anh lại muốn làm gì?"
Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt lo lắng bất an của cô, từ cuống họng phát ra tiếng cười trầm thấp, anh cười nhẹ :"Có muốn tôi lấy đồ giúp em không?"
Đến lúc mà vẫn còn cố ý trêu chọc cô.
Tịch Ngưng nắm chặt tay nắm cửa, chân mày thanh tú nhíu lại sắp mất kiên nhẫn :"Tôi không cần, anh.. đừng đứng ở đây nữa! Tôi thật sự muốn tắm!"
Tịch Ngưng bây giờ như đứng trên đống lửa, cả người đều bực tức tới mức sắp khóc ngay tại đây, thế mà Thương Mộ Nghiêm lại như không biết cái gì.
Ánh mắt anh lơ đãng như có như không nhìn xuống cơ thể Tịch Ngưng, sau đó tầm mắt lại nhìn xuống chiếc quần jean trên người Tịch Ngưng.
Vẫn là bộ dáng chín chắn đường hoàng như mọi khi, anh cười hỏi lại :"Thật sự không cần tôi cởi đồ giúp em sao?"
Viền mắt Tịch Ngưng vẫn còn hơi đỏ, cô nhìn chằm chằm nét mặt anh, dùng lực đẩy cửa đóng lại.
Nụ cười trên khoé môi anh vẫn chưa tan biến hết, anh nhớ lại bộ dáng tức giận nhưng vẫn không làm được gì anh của cô thì tâm trạng trở nên vô cùng tốt.
Dáng vẻ như chú thỏ con xù lông mà yếu ớt vùng vẫy, thật sự đáng yêu không thể tả.
Đến khi cánh cửa sắp đóng lại, Thương Mộ Nghiêm nhanh chóng thu tay về
Một tiếng "Sầm" thật lớn, sau đó là tiếng khoa chốt cửa từ bên trong.
Tịch Ngưng tức giận nhìn bản thân mình trong gương, càng nhìn càng trở nên tức giận hơn.
Đuôi mắt cô đỏ lên, mái tóc dài trở nên bù xù, áo trên người có hơi nhăn lại, đôi môi.. lại bị người đàn ông đó hôn mà sưng tấy lên.
Tịch Ngưng trong gương thật sự chật vật không thể tin nối, cô thở hắc ra một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thầm nghĩ, nếu đêm nay Thương Mộ Nghiêm không rời đi, cô nhất định, nhất định sẽ đá anh ra khỏi chỗ này!
Ở ngoài phòng tắm, sau khi Tịch Ngưng đóng cửa lại thì ánh sáng chiếu ra ngoài phòng ngủ cũng dần dần yếu ớt lại.
Trong căn phòng ngoài tiếng nước chảy ra thì không còn chút tiếng động nào khác, chỉ có sự tĩnh lặng và màn đêm bao trùm lấy.
Trong sự yên tĩnh như vậy, Thương Mộ Nghiêm nghe thấy tiếng di động đang run lên.
Trong bóng tối, vóc dáng to lớn của anh đứng bất động giữa phòng, đôi con ngươi Thương Mộ Nghiêm hơi híp lại, ánh mắt sâu thẳm càng thêm sự ảm đạm lạnh lẽo.
Di động Tịch Ngưng không thể có ở trong phòng này, vì khi nãy anh còn thấy cô đặt di động ở trên phòng khách, khả năng cô vào phòng và cất di động là không thể nào.
Thương Mộ Nghiêm nương theo ánh sáng yếu ớt ấy, đi đến đầu giường Tịch Ngưng.
Tiếng chuông rung càng lúc càng rõ ràng hơn.
Vừa đặt tay lên tủ đầu giường, từng nhịp rung chầm chậm truyền tới.
Đến khi bàn tay anh kéo lấy hộc tủ, đôi con ngươi anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động, ánh mắt càng thêm u ám và lạnh nhạt.
Trên đó xuất hiện một cuộc gọi.
Tên người gọi, Bảo Bối.
Không lâu sau đó cuộc gọi đó cũng kết thúc, Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn nó một hồi lâu, màn hình từ cuộc gọi trở về màn hình khóá.
Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình di động.
Quả nhiên, Tịch Ngưng có đến hai chiếc di động.
Có lẽ đây là chiếc di động cô thường xuyên sử dụng đến, bởi vì giao diện của chiếc di động kia được đặt cố định bằng màn hình mặc định, còn đây..
Thương Mộ Nghiêm cầm di động cô lên, màn hình khóa lại sáng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên màn hình, là hình ảnh của Tịch Ngưng xinh đẹp cười rạng rỡ mặc đồ ngủ nằm trên giường, mái tóc dài buông xoã xuống gối, gương mặt trắng nõn trẻ trung, bên cạnh cô còn có một cậu bé nhỏ tuổi khác.
Cả hai đều nhìn vào camera, đều cùng nhau nở nụ cười tươi như hoa.
Cậu bé đó có mái tóc màu đen, đôi con ngươi màu xám, gương mặt trẻ con mang theo vài đường nét con lai rõ ràng, thân mật mà ôm chặt Tịch Ngưng nhìn vào di động lộ ra ánh mắt hạnh phúc vui vẻ ngập tràn.
Thương Mộ Nghiêm nhìn hồi lâu cũng không lộ ra chút biểu cảm nào, chỉ là ánh mắt đăm chiêu nhìn bàn tay mà cậu nhóc kia đang ôm chặt cô.
Gần ngay vị trí ngực..
Vị trí đó, đến cả anh cũng chưa từng được sờ qua, vậy mà đã có người cả gan dám đụng vào trước.
Đã vậy còn dám leo lên giường cô?
Vừa thân mật, vừa được cô đặt làm ảnh nền, còn được cô ưu ái đặt biệt danh riêng.
So với cái tên trợ lý và cô bạn thân phi giới tính kia, có lẽ đây mới là mối nguy hiểm tiềm ẩn nguy hiểm.
Màn hình di động lại lần nữa tắt đi.
Nhưng không lâu sau đó nó lại run lên, trên di động hiện dòng tin nhắn
[Bảo Bối : Mammy? Con được nghỉ hè rồi, mammy có thể dẫn con đi cùng mammy được không?)
Một dòng tin nhắn lại được nhảy lên.
[Bảo Bối : Mammy ơi? Nhận được tin nhắn thì gọi lại cho con nhá? Con nhớ mammy lắm.]
Thương Mộ Nghiêm trầm mặc nhìn những dòng tin nhắn này, sau đó cũng không xóá đi mà đặt lại vào tủ đầu giường của Tịch Ngưng, sau đó ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Đối với những tin tức bên cạnh cô đột nhiên có thêm một đứa trẻ mà lại gọi cô là "Mammy".
Anh cư nhiên lại rất bình tĩnh, giống như anh đã biết đến sự hiện diện của nó trong cuộc sống của cô vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro