Họp tác
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Vấn đề sức khoẻ cô tạm thời đã được giải quyết, khi tỉnh lại là chuyện vài tiếng sau đó, đầu vẫn còn hơi choáng, cô tự rót một ly nước lọc để uống, qua vài phút đầu óc dần dần trở nên tỉnh táo.
Bất quá, di động trên sofa lại thu hút sự chú ý cô.
Nhìn thấy di động mình ở đây, cô cũng biết chị Chloe không thể đi xa, cô cầm cây treo bình dịch, xỏ dép vào chân xuống giường bước từng bước nặng nề đi đến sofa.
Cơ thể cô vẫn còn hơi mệt mỏi, dáng vóc gần yếu mặc đồ bệnh nhân càng thêm vẻ yếu ớt hơn.
Nhìn vào màn hình, là chú ba - Tức là Ông lớn của công ty thu âm cô đang kí hợp đồng.
Cô ngồi xuống sofa, kết nối cuộc gọi.
[Alo? Chú?]
Giọng cô có hơi khàn, lại còn là giọng mũi đặc trưng của người bị cảm.
Chú ba cũng nhận ra sự khác thường trong giọng nói cô, dừng lại lời vừa muốn nói, hỏi:[Giọng cháu sao thế? Bị cảm sao?]
Cô cũng không muốn làm quá vấn đề, nói:[Vâng, ảnh hưởng của thời tiết thôi ạ. Mà chú gọi cháu có chuyện gì không ạ?]
[À đúng rồi! Cháu cò nhớ công ty chú mở ở Trung Quốc không?]
[Nhớ ạ]
[Thật ra công ty đó muốn ký hợp đồng để quảng bá hình ảnh một số nghệ sĩ của cả hai công ty ở Mỹ và Trung, hiện tại chú đã tìm được hai tập đoàn lớn về công nghệ thông tin phủ sóng toàn nước]
[Có liên quan gì đến cháu sao ạ?]
[Thì…có chút khó nói…Nhưng mà tháng trước chú nghe ông cháu nhắn trên nhóm gia đình là ông cháu có cho cháu đi xem mắt, nghe đâu đối phương còn rất hài lòng với cháu]
Tịch Ngưng bất ngờ mở mắt, bình tĩnh ngồi dậy, suy nghĩ gì đó lại cầm di động lên, ấn vào nhóm gia đình, quả nhiên là thấy tin nhắn đó như lời chú ba cô vừa nói.
Hài lòng?
Hài lòng cái gì?
Sức khoẻ cô gặp vấn đề, cũng lười suy nghĩ khúc mắc này.
Thương Mộ Nghiêm bây giờ không những hành vi thay đổi mà tính cách còn trở nên bất ổn sao?
Lời cô là không muốn gặp lại anh, anh hài lòng là hài lòng cái gì!?
Lời chú ba lại vang lên từ trong điện thoại:[Trùng hợp. Người mà chú muốn ký hợp tác lại là người mà cháu xem mắt]
Tịch Ngung
[Dừng! Dừng lại dừng lại! Chuyện gì cháu có thể giúp nhưng riêng chuyện này thì không!]
Đột nhiên thấy cô có thái độ gắt gỏng như vậy chú ấy cũng sững sờ:[Vậy chú sẽ đích thân đến đó bàn việc, nếu không được cháu giúp chú một lần này được không?]
[Từ đó tới giờ chú không cầu xin cháu chuyện gì…Bây giờ coi như chú cầu xin cháu đấy!!]
Tịch Ngưng mệt mỏi xoa xoa thái dương, nhất thời có phần mềm lòng.
Để bậc trưởng bối nói ra lời này cô phận hậu bối lại như mang nghiệp tội, suy nghĩ rồi giọng cũng hoà hoãn trở lại.
[Bây giờ chú cứ bàn bạc cùng với người đó đi, không được thì dẫn theo vài cô gái trong công ty hỗ trợ nói giúp, nên tìm người giỏi ăn nói để đi theo chú, hoặc là đi theo trợ lý. Còn không được để sau đi rồi nói]
Nghe đến đây, chú ba thoáng vui mừng. Nói vậy chính là cô hơn phân nửa là đã đồng ý rồi, nhưng chú ấy cũng không muốn cưỡng ép cô làm đều mình không muốn…
Nói theo vài thứ rồi dặn dò cô chú ý lịch trình và giữ vững sức khoẻ, sau đó mới cúp máy.
‘‘Có chuyện gì vậy?’’
Quản lý Brown từ trong phòng bếp đi ra, vẫn đứng đó im lặng nhìn cô nói chuyện.
Tịch Ngưng không cầm di động lên mà bật loa ngoài để ở trên bàn trà, giọng nói của người đó là của giám đốc điều hành, chức vụ ông ấy là cao nhất trong công ty thu âm, đương nhiên thân phận Tịch Ngưng lại chẳng đơn giản gì bởi vì cô có họ hàng ruột thịt với tổng giám đốc điều hành của họ.
Dù cô bật loa ngoài nhưng cô ấy xen vào lại có chút bất lịch sử. Nhưng nội dung cũng chỉ nghe qua đoạn nửa cuối, cũng chẳng hiểu gì cả.
Tichj Ngưng nhìn cô ấy, khẽ thở dài.
Sơ lược mọi chuyện nói cho cô ấy nghe, tuy nhiên cô lại không nói mình cùng Tổng giám đốc Thương đó trước khi từng có kiểu quan hệ nửa mập mờ nửa tình cảm đó.
Sau khi nói xong cô ấy cũng không nói gì thêm, nhớ tới cháo mình vẫn còn nấu trong bếp, vội vàng chạy vào.
Chú ba của Tịch Ngưng đã có hẹn với Tổng giám đốc Thương từ một tuần trước, đến nay mới có thể gặp mặt mà nói chuyện trực tiếp.
Quả là người trong lời đồn, khí chất cao quý xuất chúng, gương mặt đẹp trai góc cạnh hoàn mỹ, đến chính ông ấy cũng không khống chế mà quan sát lấy anh thêm một vài lần.
Chỉ là đối phương quá mức lạnh lẽo, đến cả hơi thở cũng tựa như băng trong mặt hồ.
Sau ngày hôm đó đã có kết quả———Không thành công!
Khi nhận cuộc gọi từ chối khéo léo của trợ lý Lâm, ông ấy vẫn chưa thành công họp tác với Tập đoàn Thương Thị.
Nhưng công nghệ thông tin phủ sóng toàn cầu thì chỉ có Tập đoàn Thương Thị, từ những biển quảng cáo công nghệ cao DOOH đến OOH…những thứ đó có liên quan trực tiếp đến kỹ thuật số hiện đại, chỉ cần có thể hợp tác cùng với Tập đoàn Thương Thị thì có thể nói là đã có thể trực tiếp đem hình ảnh của nghệ sĩ của họ phủ sóng toàn cầu, có khi độ nổi tiếng còn có thể tăng lên.
Nhưng chú ấy không phải người không có quyết tâm.
Lần trước, chú ấy rõ ràng cảm nhận được thái độ của anh dù không nóng không lạnh nhưng vẫn không tệ.
Cho nên lần này dẫn theo một diễn viên của công ty có sắc vóc không tệ, còn là diễn viên lưu lượng rất nổi tiếng, dẫn đến toà cao óc Tập đoàn Thương Thị, ngồi ở phòng chờ cho khách đánh liều một phen như lời Tịch Ngưng đã nói.
Kết quả vẫn không có khả quan gì, nhưng lần này lời của anh lại có chút thay đổi.
Tại phòng khách của toà cao ốc Tập đoàn Thương Thị.
Thương Mộ Nghiêm tác phong nghiêm chỉnh ngồi trên ghế vị trí chủ tịch, ánh mắt đen láy như mặt biển đen sâu thẳm, trong nơi đó có thể cuốn người ta vào mà không có lối ra.
Nữ diễn viên lưu lượng ấy tuy là nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí, cũng từng giao lưu và gặp mặt một số nhân vậy lớn, nhưng loại nhân vật lớn cấp cao này cô ấy không có cơ hội để có thể gặp mặt trực tiếp.
Đã thấy qua bài báo có liên quan đến anh, quả thật đúng như lời người khác nói.
Người đàn ông này từ ngoại hình đến khí chất đều rất xuất chúng.
‘‘Giám đốc Tịch đến có chuyện gì?’’ Ánh mắt anh hững hờ liếc qua, giọng nói lạnh lùng xa cách.
Chú ba cô - Ông Gerald Alexander cẩn thận đưa mắt về người phụ nữ bên cạnh, nữ diễn viên ấy tên là Chu Cẩn Ngạn ngay lập tức nhận được ám chỉ của Tổng giám đốc mình, liền nhìn sang người đàn ông tuấn tú ngồi ở vị trí chủ tịch, cười càng thêm xinh đẹp và nhiệt tình, cất giọng nói dịu dàng:’‘Tổng giám đốc Thương, tôi là Chu Cẩn Ngạn…’’
Nghe cô ta tự tin giới thiệu cần một tệp tài liệu, ánh mắt anh chuyển sang sự u ám.
Cô ấy còn chưa giới thiệu xong bản thân, ánh mắt của người đàn ông ấy không thèm nhìn đến cô ta, mà trực tiếp nhìn đến Giám đốc mình.
Lời nói của Thương Mộ Nghiêm hững hờ vang lên:’‘Chuyện họp tác này tôi có thể xem xét lại.’’
Gerald Alexander sững sờ đến kinh ngạc, còn cho rằng là phương pháp dùng nữ nhân này của Tịch Ngưng đã có hiệu quả, cho rằng là nam nhân khó qua ải mỹ nhân, nhưng lời thứ hai lại tiếp tục vang lên.
‘‘Nhưng người đó phải là Tịch Ngưng.’’ Thương Mộ Nghiêm dừng một cái, sắc mặt anh tựa như không còn kiên nhẫn lại tựa như không, giọng nói cực kỳ xa cách:’‘Còn không, cũng đừng đến đây lãng phí thời gian.’’
Bất quá, di động trên sofa lại thu hút sự chú ý cô.
Nhìn thấy di động mình ở đây, cô cũng biết chị Chloe không thể đi xa, cô cầm cây treo bình dịch, xỏ dép vào chân xuống giường bước từng bước nặng nề đi đến sofa.
Cơ thể cô vẫn còn hơi mệt mỏi, dáng vóc gần yếu mặc đồ bệnh nhân càng thêm vẻ yếu ớt hơn.
Nhìn vào màn hình, là chú ba - Tức là Ông lớn của công ty thu âm cô đang kí hợp đồng.
Cô ngồi xuống sofa, kết nối cuộc gọi.
[Alo? Chú?]
Giọng cô có hơi khàn, lại còn là giọng mũi đặc trưng của người bị cảm.
Chú ba cũng nhận ra sự khác thường trong giọng nói cô, dừng lại lời vừa muốn nói, hỏi:[Giọng cháu sao thế? Bị cảm sao?]
Cô cũng không muốn làm quá vấn đề, nói:[Vâng, ảnh hưởng của thời tiết thôi ạ. Mà chú gọi cháu có chuyện gì không ạ?]
[À đúng rồi! Cháu cò nhớ công ty chú mở ở Trung Quốc không?]
[Nhớ ạ]
[Thật ra công ty đó muốn ký hợp đồng để quảng bá hình ảnh một số nghệ sĩ của cả hai công ty ở Mỹ và Trung, hiện tại chú đã tìm được hai tập đoàn lớn về công nghệ thông tin phủ sóng toàn nước]
[Có liên quan gì đến cháu sao ạ?]
[Thì…có chút khó nói…Nhưng mà tháng trước chú nghe ông cháu nhắn trên nhóm gia đình là ông cháu có cho cháu đi xem mắt, nghe đâu đối phương còn rất hài lòng với cháu]
Tịch Ngưng bất ngờ mở mắt, bình tĩnh ngồi dậy, suy nghĩ gì đó lại cầm di động lên, ấn vào nhóm gia đình, quả nhiên là thấy tin nhắn đó như lời chú ba cô vừa nói.
Hài lòng?
Hài lòng cái gì?
Sức khoẻ cô gặp vấn đề, cũng lười suy nghĩ khúc mắc này.
Thương Mộ Nghiêm bây giờ không những hành vi thay đổi mà tính cách còn trở nên bất ổn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời cô là không muốn gặp lại anh, anh hài lòng là hài lòng cái gì!?
Lời chú ba lại vang lên từ trong điện thoại:[Trùng hợp. Người mà chú muốn ký hợp tác lại là người mà cháu xem mắt]
Tịch Ngung
[Dừng! Dừng lại dừng lại! Chuyện gì cháu có thể giúp nhưng riêng chuyện này thì không!]
Đột nhiên thấy cô có thái độ gắt gỏng như vậy chú ấy cũng sững sờ:[Vậy chú sẽ đích thân đến đó bàn việc, nếu không được cháu giúp chú một lần này được không?]
[Từ đó tới giờ chú không cầu xin cháu chuyện gì…Bây giờ coi như chú cầu xin cháu đấy!!]
Tịch Ngưng mệt mỏi xoa xoa thái dương, nhất thời có phần mềm lòng.
Để bậc trưởng bối nói ra lời này cô phận hậu bối lại như mang nghiệp tội, suy nghĩ rồi giọng cũng hoà hoãn trở lại.
[Bây giờ chú cứ bàn bạc cùng với người đó đi, không được thì dẫn theo vài cô gái trong công ty hỗ trợ nói giúp, nên tìm người giỏi ăn nói để đi theo chú, hoặc là đi theo trợ lý. Còn không được để sau đi rồi nói]
Nghe đến đây, chú ba thoáng vui mừng. Nói vậy chính là cô hơn phân nửa là đã đồng ý rồi, nhưng chú ấy cũng không muốn cưỡng ép cô làm đều mình không muốn…
Nói theo vài thứ rồi dặn dò cô chú ý lịch trình và giữ vững sức khoẻ, sau đó mới cúp máy.
‘‘Có chuyện gì vậy?’’
Quản lý Brown từ trong phòng bếp đi ra, vẫn đứng đó im lặng nhìn cô nói chuyện.
Tịch Ngưng không cầm di động lên mà bật loa ngoài để ở trên bàn trà, giọng nói của người đó là của giám đốc điều hành, chức vụ ông ấy là cao nhất trong công ty thu âm, đương nhiên thân phận Tịch Ngưng lại chẳng đơn giản gì bởi vì cô có họ hàng ruột thịt với tổng giám đốc điều hành của họ.
Dù cô bật loa ngoài nhưng cô ấy xen vào lại có chút bất lịch sử. Nhưng nội dung cũng chỉ nghe qua đoạn nửa cuối, cũng chẳng hiểu gì cả.
Tichj Ngưng nhìn cô ấy, khẽ thở dài.
Sơ lược mọi chuyện nói cho cô ấy nghe, tuy nhiên cô lại không nói mình cùng Tổng giám đốc Thương đó trước khi từng có kiểu quan hệ nửa mập mờ nửa tình cảm đó.
Sau khi nói xong cô ấy cũng không nói gì thêm, nhớ tới cháo mình vẫn còn nấu trong bếp, vội vàng chạy vào.
Chú ba của Tịch Ngưng đã có hẹn với Tổng giám đốc Thương từ một tuần trước, đến nay mới có thể gặp mặt mà nói chuyện trực tiếp.
Quả là người trong lời đồn, khí chất cao quý xuất chúng, gương mặt đẹp trai góc cạnh hoàn mỹ, đến chính ông ấy cũng không khống chế mà quan sát lấy anh thêm một vài lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là đối phương quá mức lạnh lẽo, đến cả hơi thở cũng tựa như băng trong mặt hồ.
Sau ngày hôm đó đã có kết quả———Không thành công!
Khi nhận cuộc gọi từ chối khéo léo của trợ lý Lâm, ông ấy vẫn chưa thành công họp tác với Tập đoàn Thương Thị.
Nhưng công nghệ thông tin phủ sóng toàn cầu thì chỉ có Tập đoàn Thương Thị, từ những biển quảng cáo công nghệ cao DOOH đến OOH…những thứ đó có liên quan trực tiếp đến kỹ thuật số hiện đại, chỉ cần có thể hợp tác cùng với Tập đoàn Thương Thị thì có thể nói là đã có thể trực tiếp đem hình ảnh của nghệ sĩ của họ phủ sóng toàn cầu, có khi độ nổi tiếng còn có thể tăng lên.
Nhưng chú ấy không phải người không có quyết tâm.
Lần trước, chú ấy rõ ràng cảm nhận được thái độ của anh dù không nóng không lạnh nhưng vẫn không tệ.
Cho nên lần này dẫn theo một diễn viên của công ty có sắc vóc không tệ, còn là diễn viên lưu lượng rất nổi tiếng, dẫn đến toà cao óc Tập đoàn Thương Thị, ngồi ở phòng chờ cho khách đánh liều một phen như lời Tịch Ngưng đã nói.
Kết quả vẫn không có khả quan gì, nhưng lần này lời của anh lại có chút thay đổi.
Tại phòng khách của toà cao ốc Tập đoàn Thương Thị.
Thương Mộ Nghiêm tác phong nghiêm chỉnh ngồi trên ghế vị trí chủ tịch, ánh mắt đen láy như mặt biển đen sâu thẳm, trong nơi đó có thể cuốn người ta vào mà không có lối ra.
Nữ diễn viên lưu lượng ấy tuy là nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí, cũng từng giao lưu và gặp mặt một số nhân vậy lớn, nhưng loại nhân vật lớn cấp cao này cô ấy không có cơ hội để có thể gặp mặt trực tiếp.
Đã thấy qua bài báo có liên quan đến anh, quả thật đúng như lời người khác nói.
Người đàn ông này từ ngoại hình đến khí chất đều rất xuất chúng.
‘‘Giám đốc Tịch đến có chuyện gì?’’ Ánh mắt anh hững hờ liếc qua, giọng nói lạnh lùng xa cách.
Chú ba cô - Ông Gerald Alexander cẩn thận đưa mắt về người phụ nữ bên cạnh, nữ diễn viên ấy tên là Chu Cẩn Ngạn ngay lập tức nhận được ám chỉ của Tổng giám đốc mình, liền nhìn sang người đàn ông tuấn tú ngồi ở vị trí chủ tịch, cười càng thêm xinh đẹp và nhiệt tình, cất giọng nói dịu dàng:’‘Tổng giám đốc Thương, tôi là Chu Cẩn Ngạn…’’
Nghe cô ta tự tin giới thiệu cần một tệp tài liệu, ánh mắt anh chuyển sang sự u ám.
Cô ấy còn chưa giới thiệu xong bản thân, ánh mắt của người đàn ông ấy không thèm nhìn đến cô ta, mà trực tiếp nhìn đến Giám đốc mình.
Lời nói của Thương Mộ Nghiêm hững hờ vang lên:’‘Chuyện họp tác này tôi có thể xem xét lại.’’
Gerald Alexander sững sờ đến kinh ngạc, còn cho rằng là phương pháp dùng nữ nhân này của Tịch Ngưng đã có hiệu quả, cho rằng là nam nhân khó qua ải mỹ nhân, nhưng lời thứ hai lại tiếp tục vang lên.
‘‘Nhưng người đó phải là Tịch Ngưng.’’ Thương Mộ Nghiêm dừng một cái, sắc mặt anh tựa như không còn kiên nhẫn lại tựa như không, giọng nói cực kỳ xa cách:’‘Còn không, cũng đừng đến đây lãng phí thời gian.’’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro