Khó chịu
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Tịch Ngưng về phòng không thấy chú Gus đâu, suy nghĩ một lát liền đoán nó ở sân sau, cô lấy di động ra, tiện nhắn cho Shiloh báo đã tới nhà, sau đó lại vào WeChat ấn vào khung chat của anh.
Nhìn đến khung trò chuyện của hai người, tin nhắn gần đây nhất lại là cuộc gọi mà đêm đó cô đã nhận.
Sau đó cũng không ai chủ động nhắn gì.
Tịch Ngưng do dự một lát, gõ bàn phím tìm một sticker mèo đáng yêu gửi qua “xin chào “ với anh.
Hôm nay là thứ bảy, Thương Mộ Nghiêm cũng đã là sinh viên năm ba nên đã hạn chế lên lớp ở trường. Tin nhắn không lâu sau đó được anh rep lại.
Tịch Ngưng nhìn tin nhắn, nhíu mày cảm thấy có cái gì đó rất cỗ quái.
[Đến Di Hoa với bạn chơi có vui không?]
Tịch Ngưng nhìn dòng tin nhắn đó một hồi, không nghĩ nhiều mà rất thành thật đáp:[Có, em vui lắm.]
Tịch Ngưng:[Còn anh mấy hôm nay có gì vui không?]
Cô không dám nhắn là vì mãi lo vui chơi cùng Shiloh mà không nhắn gì với anh. Thấy anh không hỏi về vấn đề này cô thoáng thở ra một hơi.
Tịch Ngưng xuống lầu làm cho chú Gus một phần cơm chiều đơn giản, đem thau đồ ăn ra sân sau.
Ở sân sau chú Gus đang nằm ngủ, từ ngày cô đi thì trạng thái của nó rất buồn bã mà nằm yên một chỗ, mỗi ngày trôi qua đối với nó đều là vô vị, người làm trong nhà đều chuẩn bị ba phần đồ ăn lớn cho nó, sau đó lại hạn chế ra sau vườn vì sợ nó tấn công.
Nghe tiếng chân tới gần, đôi tai ngắn của Gus chuyển động, ánh mắt hung tợm liếc nhìn qua. Khi biết đối phương là chủ nhân của mình cái đuôi của nó bắt đầu vẫy điên cuồng, ngồi dậy ưỡn người đánh mông lên trời để giãn xương cốt, vui vẻ chạy tới chỗ Tịch Ngưng.
Chú chó đi vòng vòng người cô, miệng ấm ức rên rỉ không ngừng.
Cô chỉ biết xoa đầu xin lỗi nó, chú Gus này có thói quen rất trẻ con, mỗi lần cô đi xa trở về liền phát ra âm thanh như tố cáo cô.
Vuốt ve một hồi chú chó cũng cúi đầu xuống ăn. Nghe người làm nói chú chó này tuy chỉ mới hai tuổi nhưng lại rất thông minh, đồ ăn cô làm thì ăn không chút do dự, còn của người khác thì lại vô cùng kén chọn…mặc dù cũng là công thức mà cô đã cho.
‘‘Sao em về muộn thế?’’
Tịch Ngưng quay đầu nhìn anh trai, nét mặt anh ấy có chút nghiêm túc lại cẩn thận đánh giá. Đi tới ngồi xuống trước mặt cô, sờ vào đuôi tóc Tịch Ngưng, nhíu mày hỏi:’‘Sao lại cắt thành thế này?’’
Tịch Ngưng nhìn anh trai đang quan tâm mình rồi cong môi cười nhẹ, bình tĩnh đáp:’‘Cắt sẽ nhẹ đầu.’’
Tịch Khương nhìn cô, gõ mạnh vào đầu cô một cái.
‘‘Cái đứa ngốc này!’’
Sáng hôm sau Tịch Ngưng đúng giờ đến nhà Thương Mộ Nghiêm, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ảm đạm, nhìn chằm chằm vào mái tóc cô.
Tịch Ngưng nhìn anh, trêu chọc:’‘Sao thế? Em không xinh sao?’’
‘’…Tạm được.’’
Tịch Ngưng:’‘Anh Mộ Nghiêm, đây là phiên bản 4.0 rồi đấy.’’
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm vẫn hờ hững, lạnh nhạt nói:’‘Em là cái máy sao mà đòi nâng cấp phiên bản?’’
Tịch Ngưng bĩu môi, ngồi xuống băng ghế đá mở khoá balo ra. Lục lội từ bên trong đem ra một hộp quà màu đen đưa tới trước mặt anh.
Nhìn hộp quà rồi lại khó hiểu nhìn cô, ánh mắt anh lạnh nhạt sâu thẳm nhìn sâu vào mắt cô:’‘Có ý gì?’’
Tịch Ngưng đặt vào lòng anh, bàn tay trắng nõn tự nhiên vỗ vỗ vào vai anh, rất nghĩa khí nói:’‘Quà đáp lễ dạy kèm em. Cảm ơn anh Mộ Nghiêm.’’
Hộp quà đặt trên tay anh có chút nặng, nhìn cô một cái mới chậm rãi nắp hộp ra. Bên trong là một chiếc áo khoác dạ màu đen, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm chuyển động, lại nghiêm túc nhìn cô:’‘Tại sao lại tặng cái này?’’
Tịch Ngưng chậm rãi nhìn yết hầu của anh, lại khẽ nói:’‘Vì em muốn khi anh mặc nó, anh sẽ luôn nhớ đến em.’’
Vừa dứt lời lại sợ làm anh lúng túng nên cô bật cười một cái, xua xua tay:’‘Em đùa đấy, chỉ là thấy nó giữ ấm rất tốt nên em mua thôi.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn biểu cảm của cô:’‘Ừ.’’
Cô lại nói tiếp:’‘Nếu anh bị bệnh, em sẽ rất đau lòng đó nha…’’
Thương Mộ Nghiêm nghe lời này biểu cảm gương mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng vành tai lại phiếm hồng.
Tịch Ngưng bật cười, cà lơ phất phơ vạch trần anh:’‘Anh nóng lắm hay sao mà tai đỏ thế?’’
Cuối cùng đến cả hai bên má của anh cũng đã nóng lên, cúi đầu không nhìn cô.
Hai tiếng sau…
Tịch Ngưng vừa làm xong hết bài tập mà anh giao, thu dọn tập sách để sang một bên rồi lại lấy từ trong balo ra một bản vẽ dang dở.
Tịch Ngưng phủi bụi nó một cái, cẩn thận nhìn, sau đó đặt lên mặt bàn đá.
Thương Mộ Nghiêm nhìn bức tranh trên bàn, là một bức tranh phong cảnh đã hoàn thiện hơn phân nửa, cả buổi tối hôm qua là cô nghĩ ra thứ này, liền nhanh tay chuẩn bị.
Là một bức tranh sơn dầu phong cảnh đối với cô là rất quen thuộc, bầu trời màu xanh xung quanh là những ngôi nhà cao tầng sang sát nhau. Phía dưới là con đường đi, trên con đường là một bóng người của một chàng trai xoay lưng đội mũ lưỡi chai đi một mình.
Từng đường nét trên bức tranh được vẽ thật sự rất đẹp, giống như từng qua một lớp đào tạo về hội hoạ vậy, nhìn cách cô cầm màu để tô màu thật giống một hoạ sĩ cầm bút để tô.
Cô cũng có năng khiếu hội hoạ sao?
Khoé môi anh mấp máy, cẩn thận đánh giá người trong bức tranh của cô, càng nhìn càng thấy người trong tranh cô vẽ rất giống mình, tự nghĩ rồi tự đoán người cô đang vẽ là anh, tâm trạng đột ngột tốt lên, dù biết nhưng vẫn dùng giọng điệu thản nhiên hỏi:’‘Tặng ai sao?’’
Tịch Ngưng gật đầu.
Ánh mắt anh lại nhiễm ý cười.
Cô nhìn anh rồi cười đáp:’‘Em tặng bạn em, cậu ấy thi đấu ngay ngày sinh nhật em, em muốn tặng cho cậu ấy một món quà để cổ vũ tinh thần cho cậu ấy.’’
Cô vừa nói xong ý cười trong mắt anh liền biến mất, nhìn chàng trai trong bức tranh cô đang tỉ mỉ vẽ, khó chịu mà híp mắt lại, quái lạ hỏi:’‘Rất thân sao?’’
Tịch Ngưng lại gật đầu.
Cảm xúc trong lòng như có một tảng đá đè nặng đình trệ xuống, gương mặt trở nên u ám, lạnh lùng nhìn cô. Trong mắt tràn ra một cảm xúc không can lòng.
Tịch Ngưng nhìn chằm chằm bức tranh, lại chỉnh sửa vài chi tiết, sau đó hài lòng hỏi anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, có đẹp không?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn bức tranh, nhíu mày lại, cất giọng lạnh lẽo:’‘Thật khó nhìn.’’
Tịch Ngưng mím môi, rũ mi:’‘Có cần chê thẳng thế không chứ…’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, đứng dậy đi vào trong nhà.
Cô nhìn bóng lưng anh một cái mơ hồ cảm nhận anh có gì đó khác lạ, nhíu mày suy nghĩ. Nhưng lại không suy nghĩ ra liền ném ra sau đầu
Dù anh có nói thế nhưng cô không hề giận anh, vì bị anh đã thẳng thắn nhận xét bức tranh của cô, Tịch Ngưng tiếp nhận ý tốt của anh mà tiếp tục chỉnh sửa. Càng thấy cô tỉ mỉ vẽ tranh tặng người khác, anh càng nhìn bức tranh càng cay mắt.
Nhìn đến khung trò chuyện của hai người, tin nhắn gần đây nhất lại là cuộc gọi mà đêm đó cô đã nhận.
Sau đó cũng không ai chủ động nhắn gì.
Tịch Ngưng do dự một lát, gõ bàn phím tìm một sticker mèo đáng yêu gửi qua “xin chào “ với anh.
Hôm nay là thứ bảy, Thương Mộ Nghiêm cũng đã là sinh viên năm ba nên đã hạn chế lên lớp ở trường. Tin nhắn không lâu sau đó được anh rep lại.
Tịch Ngưng nhìn tin nhắn, nhíu mày cảm thấy có cái gì đó rất cỗ quái.
[Đến Di Hoa với bạn chơi có vui không?]
Tịch Ngưng nhìn dòng tin nhắn đó một hồi, không nghĩ nhiều mà rất thành thật đáp:[Có, em vui lắm.]
Tịch Ngưng:[Còn anh mấy hôm nay có gì vui không?]
Cô không dám nhắn là vì mãi lo vui chơi cùng Shiloh mà không nhắn gì với anh. Thấy anh không hỏi về vấn đề này cô thoáng thở ra một hơi.
Tịch Ngưng xuống lầu làm cho chú Gus một phần cơm chiều đơn giản, đem thau đồ ăn ra sân sau.
Ở sân sau chú Gus đang nằm ngủ, từ ngày cô đi thì trạng thái của nó rất buồn bã mà nằm yên một chỗ, mỗi ngày trôi qua đối với nó đều là vô vị, người làm trong nhà đều chuẩn bị ba phần đồ ăn lớn cho nó, sau đó lại hạn chế ra sau vườn vì sợ nó tấn công.
Nghe tiếng chân tới gần, đôi tai ngắn của Gus chuyển động, ánh mắt hung tợm liếc nhìn qua. Khi biết đối phương là chủ nhân của mình cái đuôi của nó bắt đầu vẫy điên cuồng, ngồi dậy ưỡn người đánh mông lên trời để giãn xương cốt, vui vẻ chạy tới chỗ Tịch Ngưng.
Chú chó đi vòng vòng người cô, miệng ấm ức rên rỉ không ngừng.
Cô chỉ biết xoa đầu xin lỗi nó, chú Gus này có thói quen rất trẻ con, mỗi lần cô đi xa trở về liền phát ra âm thanh như tố cáo cô.
Vuốt ve một hồi chú chó cũng cúi đầu xuống ăn. Nghe người làm nói chú chó này tuy chỉ mới hai tuổi nhưng lại rất thông minh, đồ ăn cô làm thì ăn không chút do dự, còn của người khác thì lại vô cùng kén chọn…mặc dù cũng là công thức mà cô đã cho.
‘‘Sao em về muộn thế?’’
Tịch Ngưng quay đầu nhìn anh trai, nét mặt anh ấy có chút nghiêm túc lại cẩn thận đánh giá. Đi tới ngồi xuống trước mặt cô, sờ vào đuôi tóc Tịch Ngưng, nhíu mày hỏi:’‘Sao lại cắt thành thế này?’’
Tịch Ngưng nhìn anh trai đang quan tâm mình rồi cong môi cười nhẹ, bình tĩnh đáp:’‘Cắt sẽ nhẹ đầu.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Khương nhìn cô, gõ mạnh vào đầu cô một cái.
‘‘Cái đứa ngốc này!’’
Sáng hôm sau Tịch Ngưng đúng giờ đến nhà Thương Mộ Nghiêm, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ảm đạm, nhìn chằm chằm vào mái tóc cô.
Tịch Ngưng nhìn anh, trêu chọc:’‘Sao thế? Em không xinh sao?’’
‘’…Tạm được.’’
Tịch Ngưng:’‘Anh Mộ Nghiêm, đây là phiên bản 4.0 rồi đấy.’’
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm vẫn hờ hững, lạnh nhạt nói:’‘Em là cái máy sao mà đòi nâng cấp phiên bản?’’
Tịch Ngưng bĩu môi, ngồi xuống băng ghế đá mở khoá balo ra. Lục lội từ bên trong đem ra một hộp quà màu đen đưa tới trước mặt anh.
Nhìn hộp quà rồi lại khó hiểu nhìn cô, ánh mắt anh lạnh nhạt sâu thẳm nhìn sâu vào mắt cô:’‘Có ý gì?’’
Tịch Ngưng đặt vào lòng anh, bàn tay trắng nõn tự nhiên vỗ vỗ vào vai anh, rất nghĩa khí nói:’‘Quà đáp lễ dạy kèm em. Cảm ơn anh Mộ Nghiêm.’’
Hộp quà đặt trên tay anh có chút nặng, nhìn cô một cái mới chậm rãi nắp hộp ra. Bên trong là một chiếc áo khoác dạ màu đen, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm chuyển động, lại nghiêm túc nhìn cô:’‘Tại sao lại tặng cái này?’’
Tịch Ngưng chậm rãi nhìn yết hầu của anh, lại khẽ nói:’‘Vì em muốn khi anh mặc nó, anh sẽ luôn nhớ đến em.’’
Vừa dứt lời lại sợ làm anh lúng túng nên cô bật cười một cái, xua xua tay:’‘Em đùa đấy, chỉ là thấy nó giữ ấm rất tốt nên em mua thôi.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn biểu cảm của cô:’‘Ừ.’’
Cô lại nói tiếp:’‘Nếu anh bị bệnh, em sẽ rất đau lòng đó nha…’’
Thương Mộ Nghiêm nghe lời này biểu cảm gương mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng vành tai lại phiếm hồng.
Tịch Ngưng bật cười, cà lơ phất phơ vạch trần anh:’‘Anh nóng lắm hay sao mà tai đỏ thế?’’
Cuối cùng đến cả hai bên má của anh cũng đã nóng lên, cúi đầu không nhìn cô.
Hai tiếng sau…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Ngưng vừa làm xong hết bài tập mà anh giao, thu dọn tập sách để sang một bên rồi lại lấy từ trong balo ra một bản vẽ dang dở.
Tịch Ngưng phủi bụi nó một cái, cẩn thận nhìn, sau đó đặt lên mặt bàn đá.
Thương Mộ Nghiêm nhìn bức tranh trên bàn, là một bức tranh phong cảnh đã hoàn thiện hơn phân nửa, cả buổi tối hôm qua là cô nghĩ ra thứ này, liền nhanh tay chuẩn bị.
Là một bức tranh sơn dầu phong cảnh đối với cô là rất quen thuộc, bầu trời màu xanh xung quanh là những ngôi nhà cao tầng sang sát nhau. Phía dưới là con đường đi, trên con đường là một bóng người của một chàng trai xoay lưng đội mũ lưỡi chai đi một mình.
Từng đường nét trên bức tranh được vẽ thật sự rất đẹp, giống như từng qua một lớp đào tạo về hội hoạ vậy, nhìn cách cô cầm màu để tô màu thật giống một hoạ sĩ cầm bút để tô.
Cô cũng có năng khiếu hội hoạ sao?
Khoé môi anh mấp máy, cẩn thận đánh giá người trong bức tranh của cô, càng nhìn càng thấy người trong tranh cô vẽ rất giống mình, tự nghĩ rồi tự đoán người cô đang vẽ là anh, tâm trạng đột ngột tốt lên, dù biết nhưng vẫn dùng giọng điệu thản nhiên hỏi:’‘Tặng ai sao?’’
Tịch Ngưng gật đầu.
Ánh mắt anh lại nhiễm ý cười.
Cô nhìn anh rồi cười đáp:’‘Em tặng bạn em, cậu ấy thi đấu ngay ngày sinh nhật em, em muốn tặng cho cậu ấy một món quà để cổ vũ tinh thần cho cậu ấy.’’
Cô vừa nói xong ý cười trong mắt anh liền biến mất, nhìn chàng trai trong bức tranh cô đang tỉ mỉ vẽ, khó chịu mà híp mắt lại, quái lạ hỏi:’‘Rất thân sao?’’
Tịch Ngưng lại gật đầu.
Cảm xúc trong lòng như có một tảng đá đè nặng đình trệ xuống, gương mặt trở nên u ám, lạnh lùng nhìn cô. Trong mắt tràn ra một cảm xúc không can lòng.
Tịch Ngưng nhìn chằm chằm bức tranh, lại chỉnh sửa vài chi tiết, sau đó hài lòng hỏi anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, có đẹp không?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn bức tranh, nhíu mày lại, cất giọng lạnh lẽo:’‘Thật khó nhìn.’’
Tịch Ngưng mím môi, rũ mi:’‘Có cần chê thẳng thế không chứ…’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, đứng dậy đi vào trong nhà.
Cô nhìn bóng lưng anh một cái mơ hồ cảm nhận anh có gì đó khác lạ, nhíu mày suy nghĩ. Nhưng lại không suy nghĩ ra liền ném ra sau đầu
Dù anh có nói thế nhưng cô không hề giận anh, vì bị anh đã thẳng thắn nhận xét bức tranh của cô, Tịch Ngưng tiếp nhận ý tốt của anh mà tiếp tục chỉnh sửa. Càng thấy cô tỉ mỉ vẽ tranh tặng người khác, anh càng nhìn bức tranh càng cay mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro