Lễ Tốt Nghiệp
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn giờ sáng.
Hai anh em Tịch Khương và Tịch Ngưng thức dậy rất sớm, hôm nay là ngày lễ Tốt Nghiệp của đại học A. Tịch Khải hôm qua đã tính về thẳng KTX, nhưng giờ tan làm lại muộn gần đến nửa đêm nên anh ấy buộc phải về lại nhà.
Sáng sớm anh ấy thức dậy sớm ủi lại quần áo, mở balo ra, chuẩn bị giày da, cà vạt, thắt lưng và vai chai nước hoa, lấy danh sách ra điểm danh từng món, thấy đã đầy đủ rồi thì xách balo lên, sảnh bước dài đi về phía cánh cửa phòng.
Vừa mở cửa Tịch Khương liền thấy Tịch Ngưng im lặng đứng ngay trước cửa, anh ta giật nảy mình, chao đảo lùi về sau vài bước, vô lực mà té ra phía sau, anh ấy trừng mắt mở to nhìn Tịch Ngưng.
Đèn ở lầu ba vẫn chưa mở, Tịch Ngưng mặt một chiếc váy dài trắng xoá, mái tóc dài rũ rượi. Vì không chuẩn bị tâm lí nên Tịch Khương không giấu nổi sự hoảng sợ, lắp bắp nói:’‘Tiểu…Tiểu Ngưng. Em làm cái quái gì vậy!’’
Anh ấy còn cho rằng là Tịch Ngưng bị mộng du, thật sự sáng sớm trời còn lờ mờ gặp cảnh này ai yếu vía cũng đều sẽ sợ hãi, Tịch Khương tâm lí cũng không vững mấy, gặp cảnh này chân muốn đứng cũng đứng không nổi.
Tịch Ngưng nghe tiếng mở cửa nhìn ngẩng đầu lên, chớp mắt rồi nhìn Tịch Khương ngồi dưới đất, cô mỉm cười, kéo váy rồi ngồi xổm xuống.
‘‘Anh! Anh dự lễ Tốt Nghiệp sao?’’
Gương mặt Tịch Khương hơi trắng bệch, gật đầu.
Cô cười:’‘Mấy giờ là dự lễ?’’
Tịch Khương:’‘Từ bảy đến mười hai giờ.’’
Tịch Ngưng:’‘Vậy bây giờ anh đến đó sớm như vậy làm gì?’’
Tịch Khương ngồi thẳng lưng lại, nhìn cô rồi nói:’‘Anh đến KTX, nhóm Mộ Nghiêm đã ở đó từ tối hôm qua, tụi anh đến sớm để chuẩn bị.’’
Vài giây sau, Tịch Khương nhíu mày hỏi ngược lại:’‘Em hỏi chuyện này làm gì?’’
Tịch Ngưng lườm anh trai:’‘Lễ tốt nghiệp trọng đại thế tại sao không nhắc tới với em?’’
Tịch Khương nhìn ra được sự lo lắng của em gái, thở dài nói:’‘Anh sợ tới đó em lại về không kịp, anh có nhờ Tiểu Khải đi rồi, em về phòng ngủ cho lấy lại sức đi.’’
‘’…Vậy cũng được, tạm biệt.’’
Nói xong, cô đứng dậy xoay người rời đi.
Tịch Khương hơi nhíu mày có phần khó hiểu, khi anh ấy đứng dậy nhìn ra phía cửa chỉ thấy một hành lang chỉ lờ mờ những ánh đèn.
Đại học A năm nay tốt nghiệp trễ hơn năm trước một tháng, còn lý do là gì thì lại không tiết lộ ra. Trời cũng từ từ mà sáng toả, mây trời bình yên rất trong xanh, trong làn gió còn mang tới hơi sương lạnh thoải mái, sinh viên năm cuối đã gắn bó với ngôi trường này được bốn năm, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, từng ngày từng ngày bị rút ngắn lại…
Trước sân trường Đại Học A sinh viên đứng tập tụ rất đông, dù thời gian chỉ mới hơn sáu giờ sáng nhưng ai cũng mang gương mặt tươi rói mà bận rộn với chuyện của mình.
Thời tiết bây giờ rất tốt, không ít thiếu nữ kéo nhau đến dứoi góc cây mà makeup, không khí nhập tràn tiếng cười thanh xuân tuổi trẻ, nhưng lại loáng thoáng mang sự trưởng thành của riêng mỗi người
Ở khung cảnh bận rộn và ồn ào đó, chàng thiếu niên trên người mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề và chiếc quần âu đen ôm lấy tôn lên đôi chân thẳng tắp và thon dài, phần eo cứng rắn mạng mẽ, vai rộng eo hẹp.
Anh cứ im lặng đứng đó, trong dòng người vội vàng càng nổi bật lên chàng trai đó
Là Thương Mộ Nghiêm.
Trên tay anh cầm chiếc di động, gương mặt không cảm xúc nhìn xung quanh, giống như tìm bóng dáng của ai đó.
Trên màn hình di động, là khung chat của cô và anh.
Tịch Ngưng:[Anh Mộ Nghiêm, em sắp tới rồi. Một lát anh hả ra]
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn lại vào di động, lại không thấy đối phương nhắn gì tiếp nữa, trên người anh không có sự tức giận nào, thong dong và trầm ổn.
Nhưng mà anh đã đứng ở đây đợi gần mười lăm phút rồi.
Tịch Ngưng đậu xe ở bên ngoài trường, cô xách trên tay một túi đồ, vội vội vàng vàng đi trên đường hướng đến Đại học A.
Trên đường, người qua kẻ lại rất nhiều, nhưng khi cô đi đến gần gương mặt họ có biểu cảm cứng đờ, sau đó há hốc miệng vì kinh ngạc.
Thật xinh đẹp!
…
Đôi chân trắng nõn và thon dài của cô lộ ra bên ngoài, cô đứng ở cổng trường nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên thân ảnh cao lớn khác biệt nhất ở trong sân trường rộng lớn.
Tịch Ngưng cong môi cười, bước từng bước tiến đến chỗ anh.
Thương Mộ Nghiêm đang cúi đầu rũ hàng mi dài nhìn vào di động, với lý do đơn giản là giết thời gian.
Bỗng nhiên…
Đối diện với đôi giày anh mang xuất hiện đôi chân trắng nõn tinh tế mang một đôi cao gót, trên người đối phương nhẹ nhàng bay ra một mùi hương thơm ngát ngọt ngào quen thuộc.
Chân mày anh ngay lập tức nhíu chặt, không kiên nhẫn nâng ánh mắt lên.
Ánh mắt anh vừa nâng lên đã chạm phải ánh mắt cô.
nét mặt anh thoáng chốc trở nên cứng đờ, không kịp phản ứng mà thất thần nhìn cô.
Đột nhiên cô môi cười với anh.
Thình thịch.
Nhịp tim Thương Mộ Nghiêm ngay lập tức mất kiểm soát, đập nhanh tới mức đến chính anh cũng phải hốt hoảng.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn cô thật sâu, khoảng khắc đó như chung quanh đều ngừng lại, trong mắt anh chỉ có cô gái trước mặt này.
Anh ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ bây giờ của cô.
Tịch Ngưng mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu kem phối cùng một chân váy ngắn màu trắng, nhìn từ xa thì rất giống như một chiếc váy ngắn, nhưng khi ở khoảng cách gần mới thấy nó là lại là hai thứ đồ phối lại với nhau.
Áo sơ mi thấy rõ đầu bả vai mảnh mai của thiếu nữ, trên cổ thiên nga thon dài còn đeo một sợi dây chuyền bằng bạc cao cấp đính với viên kim cương nhỏ màu đỏ nhạt, xương hàm mềm mại nhỏ bé, gương mặt được trang điểm tinh xảo nhưng lại không hề có sự khoa trương hay lố lăng, vừa đủ để tự nhiên, đẹp tới mức không thể ngờ.
Da thịt cô gái trắng nõn nhẵn nhụi, dưới cần cổ là đoạn xương quai xanh tinh tế chỉ để lộ ra một nữa, phần eo nhỏ nhắn đến mức kinh ngạc.
Thương Mộ Nghiêm chưa từng thấy cô mặc đồ bó sát ở phạm vi gần, đương nhiên, phong cách ăn mặc bình thường của cô là áo phông và quần jean, đến cả da thịt ở eo thế nào cô còn không để lộ huống chi là có thể thấy được eo cô.
Phía dưới là đôi chân dài miên man, bắp chân thon dài, xương chân cũng rất đẹp, da thịt cứ thế mà phơi bày hết ra bên ngoài.
Ánh mắt anh mang theo sự nóng rực, càng nhìn càng âm trầm.
Cô của bây giờ thật sự không giấu nổi dáng vẻ của thiếu nữ tuổi mười bảy, trong veo lại ngạo tràn thanh xuân tuổi trẻ, trên môi là nụ cười ngọt ngào đến tận xương.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm cảnh giác liếc quanh sân trường, nhìn thấy không ít nhóm nam sinh đang đưa mắt qua nhìn cô, nhưng khi bắt gặp phải ánh mắt anh, họ giật mình mà quay đi.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Không sợ lạnh?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, lắc đầu.
Cô lớn lên ở môi trường đầy tuyết cơ mà, bấy nhiêu đấy còn chưa ảnh hưởng gì tới cô đâu.
Tịch Ngưng nghĩ cái gì đó nở nụ cười, ánh mắt mong đợi nhìn anh:’‘Nhìn em, thế nào?’’
Cô đã chọn bộ đồ này từ tối hôm qua đến nay, lúc đầu tính mặc váy, nhưng vào tủ quần áo lại chẳng thấy chiếc váy nào mà thật sự thích hợp, cuối cùng gần mười hai giờ đêm định lái xe đến trung tâm mua một ít váy mặc, nhưng suy nghĩ thế nào cuối cùng lại không đi.
Lượn lên lượn xuống từ tối đến giữa đêm…cuối cùng với tìm được bộ đồ mà bản thân mặc sẽ thích hợp nhất.
Đợi một hồi lâu, anh bất đắc dĩ nói:’‘Cũng được.’’
Tịch Ngưng chớp mắt nhìn anh, hai má không hài lòng mà hơi phồng lên, trong mất hứng cực kì.
Tiếng cười trầm thấp anh vang lên, anh đưa tay lên vuốt gò má có chút lạnh của cô, anh bổ sung thêm:’‘Muốn ăn gì không?’’
Cô hơi nhíu mày, không chắc chắn hỏi:’‘Anh đói hả?’’
Dứt lời cô đem túi giấy trên tay đến trước mặt anh, cười đắc ý nói:’‘Đây! Tất cả đều chuẩn bị sẵn rồi!’’
Thương Mộ Nghiêm rũ mi nhìn thứ ở trong túi giấy, sau đó lại không nói gì thêm, anh vươn tay ra túm lấy cổ tay Tịch Ngưng kéo cô rời đi.
Tịch Ngưng cũng không phản bác gì, ngoan ngoãn đi theo anh
Dưới tầm mắt của mọi người xung quanh, đây chính là diễn cảnh còn khó tin hơn cả một câu chuyện huyền ảo.
Cả đám hả hốc, không thể tin vào mắt mình.
Thương Mộ Nghiêm…chủ động nắm tay con gái?!
Hai anh em Tịch Khương và Tịch Ngưng thức dậy rất sớm, hôm nay là ngày lễ Tốt Nghiệp của đại học A. Tịch Khải hôm qua đã tính về thẳng KTX, nhưng giờ tan làm lại muộn gần đến nửa đêm nên anh ấy buộc phải về lại nhà.
Sáng sớm anh ấy thức dậy sớm ủi lại quần áo, mở balo ra, chuẩn bị giày da, cà vạt, thắt lưng và vai chai nước hoa, lấy danh sách ra điểm danh từng món, thấy đã đầy đủ rồi thì xách balo lên, sảnh bước dài đi về phía cánh cửa phòng.
Vừa mở cửa Tịch Khương liền thấy Tịch Ngưng im lặng đứng ngay trước cửa, anh ta giật nảy mình, chao đảo lùi về sau vài bước, vô lực mà té ra phía sau, anh ấy trừng mắt mở to nhìn Tịch Ngưng.
Đèn ở lầu ba vẫn chưa mở, Tịch Ngưng mặt một chiếc váy dài trắng xoá, mái tóc dài rũ rượi. Vì không chuẩn bị tâm lí nên Tịch Khương không giấu nổi sự hoảng sợ, lắp bắp nói:’‘Tiểu…Tiểu Ngưng. Em làm cái quái gì vậy!’’
Anh ấy còn cho rằng là Tịch Ngưng bị mộng du, thật sự sáng sớm trời còn lờ mờ gặp cảnh này ai yếu vía cũng đều sẽ sợ hãi, Tịch Khương tâm lí cũng không vững mấy, gặp cảnh này chân muốn đứng cũng đứng không nổi.
Tịch Ngưng nghe tiếng mở cửa nhìn ngẩng đầu lên, chớp mắt rồi nhìn Tịch Khương ngồi dưới đất, cô mỉm cười, kéo váy rồi ngồi xổm xuống.
‘‘Anh! Anh dự lễ Tốt Nghiệp sao?’’
Gương mặt Tịch Khương hơi trắng bệch, gật đầu.
Cô cười:’‘Mấy giờ là dự lễ?’’
Tịch Khương:’‘Từ bảy đến mười hai giờ.’’
Tịch Ngưng:’‘Vậy bây giờ anh đến đó sớm như vậy làm gì?’’
Tịch Khương ngồi thẳng lưng lại, nhìn cô rồi nói:’‘Anh đến KTX, nhóm Mộ Nghiêm đã ở đó từ tối hôm qua, tụi anh đến sớm để chuẩn bị.’’
Vài giây sau, Tịch Khương nhíu mày hỏi ngược lại:’‘Em hỏi chuyện này làm gì?’’
Tịch Ngưng lườm anh trai:’‘Lễ tốt nghiệp trọng đại thế tại sao không nhắc tới với em?’’
Tịch Khương nhìn ra được sự lo lắng của em gái, thở dài nói:’‘Anh sợ tới đó em lại về không kịp, anh có nhờ Tiểu Khải đi rồi, em về phòng ngủ cho lấy lại sức đi.’’
‘’…Vậy cũng được, tạm biệt.’’
Nói xong, cô đứng dậy xoay người rời đi.
Tịch Khương hơi nhíu mày có phần khó hiểu, khi anh ấy đứng dậy nhìn ra phía cửa chỉ thấy một hành lang chỉ lờ mờ những ánh đèn.
Đại học A năm nay tốt nghiệp trễ hơn năm trước một tháng, còn lý do là gì thì lại không tiết lộ ra. Trời cũng từ từ mà sáng toả, mây trời bình yên rất trong xanh, trong làn gió còn mang tới hơi sương lạnh thoải mái, sinh viên năm cuối đã gắn bó với ngôi trường này được bốn năm, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, từng ngày từng ngày bị rút ngắn lại…
Trước sân trường Đại Học A sinh viên đứng tập tụ rất đông, dù thời gian chỉ mới hơn sáu giờ sáng nhưng ai cũng mang gương mặt tươi rói mà bận rộn với chuyện của mình.
Thời tiết bây giờ rất tốt, không ít thiếu nữ kéo nhau đến dứoi góc cây mà makeup, không khí nhập tràn tiếng cười thanh xuân tuổi trẻ, nhưng lại loáng thoáng mang sự trưởng thành của riêng mỗi người
Ở khung cảnh bận rộn và ồn ào đó, chàng thiếu niên trên người mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề và chiếc quần âu đen ôm lấy tôn lên đôi chân thẳng tắp và thon dài, phần eo cứng rắn mạng mẽ, vai rộng eo hẹp.
Anh cứ im lặng đứng đó, trong dòng người vội vàng càng nổi bật lên chàng trai đó
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là Thương Mộ Nghiêm.
Trên tay anh cầm chiếc di động, gương mặt không cảm xúc nhìn xung quanh, giống như tìm bóng dáng của ai đó.
Trên màn hình di động, là khung chat của cô và anh.
Tịch Ngưng:[Anh Mộ Nghiêm, em sắp tới rồi. Một lát anh hả ra]
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn lại vào di động, lại không thấy đối phương nhắn gì tiếp nữa, trên người anh không có sự tức giận nào, thong dong và trầm ổn.
Nhưng mà anh đã đứng ở đây đợi gần mười lăm phút rồi.
Tịch Ngưng đậu xe ở bên ngoài trường, cô xách trên tay một túi đồ, vội vội vàng vàng đi trên đường hướng đến Đại học A.
Trên đường, người qua kẻ lại rất nhiều, nhưng khi cô đi đến gần gương mặt họ có biểu cảm cứng đờ, sau đó há hốc miệng vì kinh ngạc.
Thật xinh đẹp!
…
Đôi chân trắng nõn và thon dài của cô lộ ra bên ngoài, cô đứng ở cổng trường nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên thân ảnh cao lớn khác biệt nhất ở trong sân trường rộng lớn.
Tịch Ngưng cong môi cười, bước từng bước tiến đến chỗ anh.
Thương Mộ Nghiêm đang cúi đầu rũ hàng mi dài nhìn vào di động, với lý do đơn giản là giết thời gian.
Bỗng nhiên…
Đối diện với đôi giày anh mang xuất hiện đôi chân trắng nõn tinh tế mang một đôi cao gót, trên người đối phương nhẹ nhàng bay ra một mùi hương thơm ngát ngọt ngào quen thuộc.
Chân mày anh ngay lập tức nhíu chặt, không kiên nhẫn nâng ánh mắt lên.
Ánh mắt anh vừa nâng lên đã chạm phải ánh mắt cô.
nét mặt anh thoáng chốc trở nên cứng đờ, không kịp phản ứng mà thất thần nhìn cô.
Đột nhiên cô môi cười với anh.
Thình thịch.
Nhịp tim Thương Mộ Nghiêm ngay lập tức mất kiểm soát, đập nhanh tới mức đến chính anh cũng phải hốt hoảng.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn cô thật sâu, khoảng khắc đó như chung quanh đều ngừng lại, trong mắt anh chỉ có cô gái trước mặt này.
Anh ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ bây giờ của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Ngưng mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu kem phối cùng một chân váy ngắn màu trắng, nhìn từ xa thì rất giống như một chiếc váy ngắn, nhưng khi ở khoảng cách gần mới thấy nó là lại là hai thứ đồ phối lại với nhau.
Áo sơ mi thấy rõ đầu bả vai mảnh mai của thiếu nữ, trên cổ thiên nga thon dài còn đeo một sợi dây chuyền bằng bạc cao cấp đính với viên kim cương nhỏ màu đỏ nhạt, xương hàm mềm mại nhỏ bé, gương mặt được trang điểm tinh xảo nhưng lại không hề có sự khoa trương hay lố lăng, vừa đủ để tự nhiên, đẹp tới mức không thể ngờ.
Da thịt cô gái trắng nõn nhẵn nhụi, dưới cần cổ là đoạn xương quai xanh tinh tế chỉ để lộ ra một nữa, phần eo nhỏ nhắn đến mức kinh ngạc.
Thương Mộ Nghiêm chưa từng thấy cô mặc đồ bó sát ở phạm vi gần, đương nhiên, phong cách ăn mặc bình thường của cô là áo phông và quần jean, đến cả da thịt ở eo thế nào cô còn không để lộ huống chi là có thể thấy được eo cô.
Phía dưới là đôi chân dài miên man, bắp chân thon dài, xương chân cũng rất đẹp, da thịt cứ thế mà phơi bày hết ra bên ngoài.
Ánh mắt anh mang theo sự nóng rực, càng nhìn càng âm trầm.
Cô của bây giờ thật sự không giấu nổi dáng vẻ của thiếu nữ tuổi mười bảy, trong veo lại ngạo tràn thanh xuân tuổi trẻ, trên môi là nụ cười ngọt ngào đến tận xương.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm cảnh giác liếc quanh sân trường, nhìn thấy không ít nhóm nam sinh đang đưa mắt qua nhìn cô, nhưng khi bắt gặp phải ánh mắt anh, họ giật mình mà quay đi.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Không sợ lạnh?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, lắc đầu.
Cô lớn lên ở môi trường đầy tuyết cơ mà, bấy nhiêu đấy còn chưa ảnh hưởng gì tới cô đâu.
Tịch Ngưng nghĩ cái gì đó nở nụ cười, ánh mắt mong đợi nhìn anh:’‘Nhìn em, thế nào?’’
Cô đã chọn bộ đồ này từ tối hôm qua đến nay, lúc đầu tính mặc váy, nhưng vào tủ quần áo lại chẳng thấy chiếc váy nào mà thật sự thích hợp, cuối cùng gần mười hai giờ đêm định lái xe đến trung tâm mua một ít váy mặc, nhưng suy nghĩ thế nào cuối cùng lại không đi.
Lượn lên lượn xuống từ tối đến giữa đêm…cuối cùng với tìm được bộ đồ mà bản thân mặc sẽ thích hợp nhất.
Đợi một hồi lâu, anh bất đắc dĩ nói:’‘Cũng được.’’
Tịch Ngưng chớp mắt nhìn anh, hai má không hài lòng mà hơi phồng lên, trong mất hứng cực kì.
Tiếng cười trầm thấp anh vang lên, anh đưa tay lên vuốt gò má có chút lạnh của cô, anh bổ sung thêm:’‘Muốn ăn gì không?’’
Cô hơi nhíu mày, không chắc chắn hỏi:’‘Anh đói hả?’’
Dứt lời cô đem túi giấy trên tay đến trước mặt anh, cười đắc ý nói:’‘Đây! Tất cả đều chuẩn bị sẵn rồi!’’
Thương Mộ Nghiêm rũ mi nhìn thứ ở trong túi giấy, sau đó lại không nói gì thêm, anh vươn tay ra túm lấy cổ tay Tịch Ngưng kéo cô rời đi.
Tịch Ngưng cũng không phản bác gì, ngoan ngoãn đi theo anh
Dưới tầm mắt của mọi người xung quanh, đây chính là diễn cảnh còn khó tin hơn cả một câu chuyện huyền ảo.
Cả đám hả hốc, không thể tin vào mắt mình.
Thương Mộ Nghiêm…chủ động nắm tay con gái?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro