Ánh Sáng Nơi U Tối

Lời nói dối

Thúy Liễu

2024-11-08 23:25:46

Đến khi Tịch Khương kéo hành lí bước vào phòng ngủ dành cho khách Tịch Ngưng lúc này cố gắng nhịn đau đi nhanh về hướng phòng ngủ của mình.

Cô mau chóng mở cửa, vào trong rồi khoá chặt cửa lại.

Vốn khi nãy trước khi cô rời đi đã mở sáng đèn nhưng bây giờ trong phòng là một mảnh tối đen như mực, Tịch Ngưng trong bóng tối không xác định được Thương Mộ Nghiêm đang ngồi ở đâu.

Đến khi cô lần mò đi tới công tắc điện.

Khi ánh sáng vừa bật lên.

Tịch Ngưng giật mình sợ hãi tới mức chân đều mềm nhũn ra, xém chút nữa nhịn không được mà hét lên một tiếng, trái tim vốn đang bình ổn thế mà thiếu một chút nữa là đã nhảy ra bên ngoài.

Cô oán hận nhìn Thương Mộ Nghiêm :"Anh đứng đây làm gì chứ?!"

Cô đưa tay vuốt vuốt ngực trái mình, vừa đau tim vừa giật mình.

Khi Tịch Ngưng vừa mở đèn điện lên, gương mặt Thương Mộ Nghiêm không biểu cảm đã đứng đối diện và im lặng cúi thấp người ngang tầm với chiều cao cô.

Đã vậy còn nhìn chằm chằm khiến cô xém chút nữa là sợ đến phát khóc.

Mặt cô tức giận mà hơi hồng lên, ánh mắt vẫn còn sự sợ hãi trong đó, cô hít một hơi sâu nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, nói :"Bây giờ Tịch Khương đang tắm rồi, anh mau rời đi đi!"

"Cậu ta tắm thì tắm, liên quan gì đến tôi?" Anh nhìn cô hỏi.

Tịch Ngưng nghe thấy câu này thì bực đến không chịu được, cô bắt đầu giải thích :"Nếu anh ở đây thì sẽ bị phát hiện đó!"

Thương Mộ Nghiêm nhìn gương cô hồi lâu, sau đó khoé môi cong lên một đường cong nhạt :"Bị phát hiện thì sao? Tôi với em ít nhất đã hai lần ngủ cùng nhau, đến cả hôn cũng đã hôn rồi mà em còn định giấu giếm sao?"

Tịch Ngưng vươn tay che miệng Thương Mộ Nghiêm lại, chỉ là động tác vẫn là chậm hơn lời anh nói một chút.

"Anh..anh đừng có nói nữa!!"

Thương Mộ Nghiêm không đáp lời, gương mặt anh tối sầm nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo không có chút độ ấm nào, trầm mặc nhìn cô.

Cảm giác nếu cô còn nói thêm một câu về vấn đề này thì cô sẽ bị khí tràng lạnh lẽo trên người anh đè nén cho đến chết.

Một loại áp lực vô hình khiến Tịch Ngưng không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, bàn tay cô đặt trên miệng anh hơi hơi run rẩy.

Thương Mộ Nghiêm nhíu mày, nắm chặt tay cô xoay người đè cô lên tường, bóp cằm ép cô ngẩng đầu lên, cúi đầu hung bạo mạnh mẽ hôn xuống môi cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ưm—Thương." Mấy lời nói từ trong cuống họng khi phát ra đều bị Thương Mộ Nghiêm nuốt trọn.

Đầu óc cô choáng váng đến trống rỗng, cô đưa tay đánh lên ngực anh, dùng toàn bộ sức lực mà đẩy anh ra.

Nhưng cánh tay và cơ thể anh hệt như cái niềng sắt đè ép lên người cô, cô chớp chớp nhìn gương mặt Thương Mộ Nghiêm ở ngay trước mặt.

Lại cảm nhận được sự tức giận và sự điên cuồng mà anh mang lại, cô như là chú thỏ bị chủ nhân đang tàn nhẫn trừng phạt, viền mắt cô vì tức giận mà phiếm hồng, lại bất lực mà để anh tuỳ ý làm loạn.

Đến khi Thương Mộ Nghiêm buông cô ra, Tịch Ngưng thật sự nhịn không được hành vi này mà vươn tay muốn tát vào mặt anh vô cái.

Nhưng việc này Thương Mộ Nghiêm đã dễ dàng ngăn lại.

Cánh tay cô bị anh túm gọn lại, anh nhìn cô cười nhạt, hỏi :"Tịch Ngưng"

Cô đỏ mắt trừng anh.

Giọng Thương Mộ Nghiêm trầm khàn cực kì nam tính mị hoặc, ánh mắt anh si mê lại cố chấp nhìn cô, ham muốn chiếm hữu rất rõ ràng.

"Tôi không cần biết bây giờ em có chấp nhận tôi hay không, tôi chỉ biết cả đời này em chỉ được phép dây dưa với một mình tôi, tôi không hạn chế quyền tự do của em là vì biết trong lòng em có bóng ma tâm lý, nhưng nếu tôi phát hiện ra em có ý đồ tình cảm với tên nào, tôi không ngại đem em nhốt giam cả đời đâu."

Tịch Ngưng sững người, ngước mắt nhìn anh.

Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng nói thêm :"Những lời tôi nói hy vọng em sẽ nhớ kỹ, tôi sẽ không nói lại lần hai đâu"

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sâu thẳm lại không hề có bất kì sự ấm áp nào, Tịch Ngưng nhìn một chốc lại như gặp ảo giác, tại sao cô lại cảm giác trong mắt anh khi nhìn cô có tức giận kèm chút thù hận phức tạp.

Tịch Ngưng trầm ngâm không đáp.

Qua vài giây sau, anh mới nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, Tịch Ngưng cụp mắt không nhìn anh, nhẹ giọng hỏi :"Thương Mộ Nghiêm, anh có ép tôi cũng vô dụng thôi. Tám năm qua tôi đã sớm quên được anh rồi, trước đó tôi thích anh chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, cùng lắm."

Môi cô run lên, hít một hơi thật sâu nói tiếp :"Cùng lắm khi tôi về Mỹ cũng đã không còn chút lưu luyến nào với anh, khi trở về cùng rất vui vẻ, tôi thật sự đã không còn thích anh nữa rồi"

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô không đáp, trong mắt anh hiện lên vài phần đau khổ, sau đó anh lại khẽ cười.

Anh biết, là cô đang nói dối.

Trong bóng tối, Thương Mộ Nghiêm đã theo dõi Tịch Ngưng rất nhiều năm, năm cô vừa về Mỹ trong một năm liền trạng thái cô đều là sự thơ thẩn và trầm lặng, lâu lâu còn có người đưa thông tin đôi mắt Tịch Ngưng sưng lên do khóc nhiều.

Anh không buồn với mấy lời mà cô nói, anh chỉ đau lòng vì cô không chịu nói thật lòng mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh cụp mắt nắm bàn tay cô, tách những móng tay đang bấu vào lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng cẩn thận mà bao lấy, hệt như đang nâng niu một viên ngọc quý hiếm đắc giá duy nhất mà anh có được.

Anh hôn vào lòng bàn tay cô, ánh mắt dịu dàng như cơn gió mùa thu, vừa quyến luyến lại vừa thâm trầm :"Vậy tôi sẽ theo đuổi em.

"Không được!" Tịch Ngưng rút tay ra, ánh mắt kiên định muốn dẹp tắt suy nghĩ điền rồ đó của anh :"Tôi sẽ không chấp nhận đâu"

"Tại sao lại không chấp nhận tôi?"

Cô mím môi, cuống họng như có cát lấp đầy, cô cười mệt mỏi, ánh mắt yếu ớt nhìn anh :"Là tôi..là tôi không thể chấp nhận được việc anh thích tôi."

Thương Mộ Nghiêm :"...Vì sao? Có thể nói tôi biết không?"

Trong căn phòng lại một lần nữa chìm xong sự yên lặng đến ngột ngạt, cả hai đều im lặng không lên tiếng, Tịch Ngưng thì khó khăn mở miệng, còn Thương Mộ Nghiêm lại kiên nhẫn đợi câu trả lời.

Giống như việc anh đợi chờ cô quay lại Trung Quốc suốt tám năm qua, dù trong lòng vẫn còn tức giận việc cô rời đi, nhưng khi đối mặt với cô, anh lại không thể nói ra lời oán trách nào.

Cô điều chỉnh lại hô hấp, hàng lông mi dài chớp chớp, tầm nhìn cô ngang với yết hầu trên cổ anh, hốc mắt nóng lên :"Trong mấy năm qua tôi đã từng điều trị tâm lý, đầu óc tôi không bình thường, phải có thuốc mới bình tĩnh trở lại, cũng có lúc rất dễ nổi nóng tức giận. Nếu so với người thường như anh thì."

Nước mắt cô chảy dài xuống má, ngước nhìn anh :"Thì tôi chính là người không bình thường."

Thương Mộ Nghiêm nhíu mày đau lòng lau nước mắt trong suốt trên má cô, động tác cũng không dám dùng quá nhiều lực đạo, vừa sợ cô đau lại sợ bản thân dùng lực nhiều sẽ khiến da thịt cô đỏ lên.

Anh không hài lòng hỏi :"Ai nói với em mấy lời này?"

Nếu anh biết được ai nói mấy lời ngu xuẩn này khiến bảo bối tâm can anh đau lòng, anh chắc chắn sẽ không để họ yên ổn.

Tịch Ngưng cúi gầm mặt lắc đầu.

Lồng ngực cô phập phồng :"Thương Mộ Nghiêm, tôi không..

Cuống họng đột nhiên nghẹn lại.

Tịch Ngưng lúc đầu định nói “Tôi không hoàn hảo như anh nghĩ đâu", nhưng cô đột nhiên nghĩ lại, từ “hoàn hảo” ấy không xứng đáng để đặt lên người mình.

Tịch Ngưng im lặng không biết nên dùng từ ngữ nào, cuối cùng cô nói :"Tôi không tốt đẹp như anh nghĩ đâu.."

Thương Mộ Nghiêm cúi người bế bổng Tịch Ngưng, cơ thể cả hai có sự chênh lệch lớn nên khi ôm, nhìn cô nhỏ bé đến vô hại.

Anh ngồi xuống sofa rồi đặt cô lên đùi mình, anh ôm chặt cô vào lòng, Tịch Ngưng trong lòng ngực anh cứng đờ, anh trầm giọng thốt ra lời nói đầy bá đạo :"Như vậy đã làm sao? Tôi thích em, em có ngăn nổi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Nơi U Tối

Số ký tự: 0