Mờ ám
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Không lâu sau đó Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng đều lần lượt đi xuống. Tịch Khương ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Thương Mộ Nghiêm mà lẳng lặng đánh giá.
Như suy nghĩ cái gì đó mà cúi đầu tiếp tục nướng thịt xiên.
Tịch Ngưng là người có chiếc mũi khá nhạy, vừa gần đến gần khu vườn thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn cực kì thơm, cô chạy nhanh đến chỗ Tịch Khương, háo hức mà nhìn những thịt xiên đang được Tịch Khương nướng lên kia.
Tịch Khương nhìn gương mặt cô viết đầy chữ “muốn ăn” mà bất lực cười một cái. Cầm một que xiên có độ ấm vừa phải nhất đưa đến cho cô, cưng chiều nói:’‘Cái này không cay.’’
Tịch Ngưng nhìn que xiên lại nhìn anh trai mình, cô cười tít mắt cảm ơn rồi nhận lấy.
Tịch Khải nhìn một màn này liền đi tới trách móc anh ta:’‘Anh cả, em làm từ nảy giờ cũng không thấy anh thưởng em que nào? Em đã đói sắp ngất rồi đấy nè!’’
Tịch Khương khinh thường lười biếng nhìn em trai nhỏ của mình, nhíu mày hơi không có kiên nhẫn:’‘Đồ có sẵn thì em tự lấy đi, còn đợi anh hầu em sao?’’
Tịch Khải nhìn Tịch Ngưng như người ngoài cuộc mà chỉ chú tâm vào ăn uống, cậu buồn tức mà nhìn Tịch Khương:’‘Anh là đồ thiên vị!’’
Tịch Khương cũng lười tranh cãi cùng thằng nhóc trẻ con đó, mí mắt anh rũ xuống mà chú tâm nướng thịt. Cơ thể Tịch Khương được rèn luyện rất tốt nhờ chơi thể thao đều độ, từ vóc dáng đến chiều cao cũng không khác mấy khi so với Thương Mộ Nghiêm.
Chỉ khác mỗi chỗ Mộ Nghiêm có gương mặt lạnh lẽo luôn u ám đầy sát khí, còn Tịch Khương như người anh hàng xóm nhà bên nhìn vô cùng ấm áp dễ nói chuyện.
Tịch Khương và Thương Mộ Nghiêm đều là những nam thần đứng đầu trong ngành Kinh Tế, diễn đàn trường cũng không ít thứ liên quan đến cả hai người, nhưng cuối cùng danh xưng đó lại thuộc về Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm nhã nhặn đi từng bước tới gần chỗ cô, Tịch Khương nhìn anh, lại nhìn đến chỗ đang bận rộn bên kia:’‘Cậu qua phụ mọi người một tay đi.’’
Thương Mộ Nghiêm hít mắt nhìn chiếc bàn ghế salong mà Tịch Khương đã đặt trước, nó hướng thẳng ra tới biển, nhưng bây giờ lại là buổi tối, nước biển đen như mực vô cùng đáng sợ, chỉ thể nghe tiếng gió và tiếng nước biển ập vào trong.
Bên ngoài lực gió cũng rất lớn, cho nên Tịch Khương vẫn đứng trong khu vực vườn nướng thịt để tránh gió làm tắt đi than.
Thương Mộ Nghiêm nhìn mọi người chuẩn bị đồ ăn đem lên, không nói gì mà đi về hướng đó
Tịch Ngưng nuốt đồ ăn trong miệng rồi nhìn anh trai hỏi:’‘Em có cần làm gì không?’’
Tịch Khương nghe thế thì ngẩng đầu nhìn cô, môi cong lên một độ cong rất hút hồn, xoa đầu cô:’‘Không cần, ở đây ăn đồ ăn nướng này.’’
Tịch Ngưng cắn miếng thịt trên thanh que, gật đầu coi như trả lời.
Chỉ là cô không để ý ánh mắt của người nào đó vừa mới rời đi chưa bao lâu lại sắc bén lạnh lùng nhìn động tác của Tịch Khương xoa đầu cô.
Thương Mộ Nghiêm lạnh lẽo nhìn, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng khó chịu.
Dù biết tình cảm anh em họ tốt, nhưng mà…cảm xúc khó chịu này là vì sao hình thành?
…
Tịch Ngưng đem dĩa thịt nướng bưng ra ngoài bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thương Mộ Nghiêm.
Mấy đàn chị kia ở chung ngành học đã nghe không ít lời đồn về Thương Mộ Nghiêm này. Thành tích xuất chúng, gia cảnh cực kì có chỗ đứng, gương mặt lại không có điểm nào để chê, nhưng chỉ tiếc là không có cô gái nào có thể lại gần anh.
Họ đương nhiên có xem trận bóng rổ sáng nay, cũng thấy Tịch Ngưng và anh tự nhiên trò chuyện vô cùng thân thiết, cũng thấy anh chủ động đem balo trên vai cô xuống rồi tự nhiên đeo lên vai mình.
Bây giờ lại thấy họ đi chung rồi ngồi cùng nhau, trong đầu họ đột nhiên nghĩ tới một khả năng rất khó có thể sẽ xảy ra.
Tịch Khương vòng qua chỗ họ rồi ngồi vào chỗ trống ở chính giữa, đưa cho mỗi người một lon bia.
Sau đó lại đưa cho cô một lon.
Tịch Ngưng không đưa tay ra nhận, mà cận thận lén lút nhìn Thương Mộ Nghiêm.
Mạn Thanh nhìn Tịch Khương đưa bia cho Tịch Ngưng, cau mày hỏi:’‘Cậu đưa bia cho em ấy là gì? Con bé biết uống sao?’’
Tịch Khương cười khan một cái:’‘Nó uống thật sự rất khoẻ, một lát cậu sẽ biết ngay thôi.’’
Ánh mắt Tịch Ngưng đang lén lút nhìn Thương Mộ Nghiêm bị anh trai bắt gian ngay tại trận, giả nai hỏi:’‘Em nhìn Mộ Nghiêm làm gì? Sợ người ta biết em uống bia rất giỏi sao?’’
Tịch Ngưng tức giận nhìn chằm chằm Tịch Khương, như muốn nhào tới xé xác anh ta ra vậy. Nhưng trái ngược với sự lo lắng thản thốt của cô thì anh ta lại vô cùng điềm nhiên ung dung, nhướng mày khiêu khích nhìn cô.
Thương Mộ Nghiêm nghe thế cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô một cái.
Bàn ăn có không ít đồ ăn cùng đồ uống và trái cây, cô nhìn quanh một lượt, ánh mắt lại im lặng mà dừng lại ở hũ khô bò cách chỗ cô hơn cánh tay cô.
Thật ra cô từng ăn qua món này ở Mỹ, nhưng nó lại không đậm đà mà hợp với khẩu vị cô, tuy rằng có một số món cay cô không thể ăn được, nhưng cũng không hẳn sẽ vì cay mà không ăn một thứ nào đó.
Thương Mộ Nghiêm liếc mắt qua, vừa cong người một chút cánh tay đã chạm vào hũ khô bò ở một khoảng cách xa, đem nó đưa sang cho cô. Nhìn cô hỏi.
‘‘Còn muốn ăn gì?’’
Khi người bên cạnh đột nhiên nghiêng người, cầm một hũ khô bò đưa đến cho cô, mùi hương thanh mát sạch sẽ dễ chịu lại như quen thuộc thoang thoảng quanh người cô. Tịch Ngưng lúc đầu có hơi khựng người nhưng biểu cảm trên mặt cũng hồi phục rất nhanh.
Tịch Ngưng vội vàng nhận lấy hũ khô bò trên tay anh, nở nụ cười xán lạn:’‘Không cần gì nữa, cảm ơn anh Mộ Nghiêm.’’
Thái độ anh không đổi, giọng nói trầm lạnh vang bên tai cô, biểu cảm vẫn giữ sự lạnh nhạt như thường:’‘Ừm.’’
Hành động này dĩ nhiên rất thường ngày đối với cô nhưng lại làm cả đám người ngồi ở đó kinh ngạc đến mức không nói năng được gì, nhìn cả hai người anh một câu em một câu, không khí rõ ràng rất bình thường, nhưng lại có chút không bình thường.
Mọi người chơi cùng anh đã vài năm rồi, tính cách của anh như thế nào mà mọi người còn không rõ sao? Anh là người thuộc dạng sẽ không vì đối phương là con gái mà nhỏ nhẹ mềm mỏng giúp đỡ bất kì ai, đến cả một nữ sinh học cùng cấp ba với anh có đến Đại Học A học, thì Thương Mộ Nghiêm vẫn như chưa từng quen biết, mượn anh một cây bút một lát mà anh còn lạnh lùng cự tuyệt.
Huống hồ chi…lại chủ động giúp đỡ người khác.
Cả đám giống như phát hiện một sự thật chấn động, nhìn mà không thể tin nổi đôi mắt của mình.
Tịch Ngưng không suy nghĩ gì nhiều là vì cô nghĩ anh đối với ai cũng đều tốt bụng đến thế nên cô từ trước tới giờ không hề suy xét đến hành động này.
Đối với cô thì không biết, nhưng mọi người lại biết rõ.
Dù cả hai không thân mật gì nhưng cử chỉ cùng hành động đều vừa có sự mờ ám lại có sự rõ ràng trong sương mù.
Cả đám không ai nói cái gì, chỉ là họ nhìn nhau như tự hiểu ra.
Ai nhìn không biết còn cho rằng là anh đang theo đuổi cô.
Từ những thứ nhỏ nhặt nhất cũng đều được anh cẩn thận vì cô mà thực hiện.
Mọi người ăn thịt nướng uống bia một lúc mới hiểu hết lời của Tịch Khương đã nói, Tịch Ngưng thật sự uống rất khoẻ, uống cùng nhau một hồi một đàn chị trong nhóm thấy tính cách cô tuy hơi lạnh lùng nhưng lại không khó thân cận, trong người có chút men say nên đầu óc cũng không còn như bình thường, lời nói cũng có chút tuỳ hứng mà hỏi:’‘Tịch Ngưng, em xinh đẹp thế này thì đã từng được ai đó tỏ tình chưa…?’’ Chị ấy chua xót cười một cái:’‘Em có từng bị tên cặn bã làm tổn thương chưa?’’
Tịch Ngưng im lặng, ánh mắt bình tĩnh nâng lên.
Thật ta vấn đề này đối với mối quan hệ vừa mới kết giao của họ có chút riêng tư, nếu là Shiloh thì lời nói của cô sẽ không kiêng dè gì, nhưng đây lại là người cô mới gặp, từ lời nói đến thái độ không nóng cũng không lạnh.
Ánh mắt Thanh Nguyệt tuyệt vọng nhìn cô, lại giống như sắp khóc mê man hỏi: ‘‘Làm sao mới có thể trả thù kẻ đó bây giờ?’’
Bộ dạng này…là đang thất tình sao?
Tịch Ngưng nhìn cô ấy, thật lâu sau mới cất giọng:’‘Trong cuộc sống, ai cũng gặp ít nhất một vài tên không tốt đẹp, cách đối phó với những kẻ như thế…’’
Mọi người đưa mắt nhìn cô, Tịch Ngưng nhìn Thanh Nguyệt cười:’‘Chính là làm cho bản thân mình trở nên tốt hơn.’’
Thanh Nguyệt sừng sờ nhìn cô.
Đương nhiên câu trả lời của cô sẽ khiến Thanh Nguyệt khá bất ngờ.
Như suy nghĩ cái gì đó mà cúi đầu tiếp tục nướng thịt xiên.
Tịch Ngưng là người có chiếc mũi khá nhạy, vừa gần đến gần khu vườn thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn cực kì thơm, cô chạy nhanh đến chỗ Tịch Khương, háo hức mà nhìn những thịt xiên đang được Tịch Khương nướng lên kia.
Tịch Khương nhìn gương mặt cô viết đầy chữ “muốn ăn” mà bất lực cười một cái. Cầm một que xiên có độ ấm vừa phải nhất đưa đến cho cô, cưng chiều nói:’‘Cái này không cay.’’
Tịch Ngưng nhìn que xiên lại nhìn anh trai mình, cô cười tít mắt cảm ơn rồi nhận lấy.
Tịch Khải nhìn một màn này liền đi tới trách móc anh ta:’‘Anh cả, em làm từ nảy giờ cũng không thấy anh thưởng em que nào? Em đã đói sắp ngất rồi đấy nè!’’
Tịch Khương khinh thường lười biếng nhìn em trai nhỏ của mình, nhíu mày hơi không có kiên nhẫn:’‘Đồ có sẵn thì em tự lấy đi, còn đợi anh hầu em sao?’’
Tịch Khải nhìn Tịch Ngưng như người ngoài cuộc mà chỉ chú tâm vào ăn uống, cậu buồn tức mà nhìn Tịch Khương:’‘Anh là đồ thiên vị!’’
Tịch Khương cũng lười tranh cãi cùng thằng nhóc trẻ con đó, mí mắt anh rũ xuống mà chú tâm nướng thịt. Cơ thể Tịch Khương được rèn luyện rất tốt nhờ chơi thể thao đều độ, từ vóc dáng đến chiều cao cũng không khác mấy khi so với Thương Mộ Nghiêm.
Chỉ khác mỗi chỗ Mộ Nghiêm có gương mặt lạnh lẽo luôn u ám đầy sát khí, còn Tịch Khương như người anh hàng xóm nhà bên nhìn vô cùng ấm áp dễ nói chuyện.
Tịch Khương và Thương Mộ Nghiêm đều là những nam thần đứng đầu trong ngành Kinh Tế, diễn đàn trường cũng không ít thứ liên quan đến cả hai người, nhưng cuối cùng danh xưng đó lại thuộc về Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm nhã nhặn đi từng bước tới gần chỗ cô, Tịch Khương nhìn anh, lại nhìn đến chỗ đang bận rộn bên kia:’‘Cậu qua phụ mọi người một tay đi.’’
Thương Mộ Nghiêm hít mắt nhìn chiếc bàn ghế salong mà Tịch Khương đã đặt trước, nó hướng thẳng ra tới biển, nhưng bây giờ lại là buổi tối, nước biển đen như mực vô cùng đáng sợ, chỉ thể nghe tiếng gió và tiếng nước biển ập vào trong.
Bên ngoài lực gió cũng rất lớn, cho nên Tịch Khương vẫn đứng trong khu vực vườn nướng thịt để tránh gió làm tắt đi than.
Thương Mộ Nghiêm nhìn mọi người chuẩn bị đồ ăn đem lên, không nói gì mà đi về hướng đó
Tịch Ngưng nuốt đồ ăn trong miệng rồi nhìn anh trai hỏi:’‘Em có cần làm gì không?’’
Tịch Khương nghe thế thì ngẩng đầu nhìn cô, môi cong lên một độ cong rất hút hồn, xoa đầu cô:’‘Không cần, ở đây ăn đồ ăn nướng này.’’
Tịch Ngưng cắn miếng thịt trên thanh que, gật đầu coi như trả lời.
Chỉ là cô không để ý ánh mắt của người nào đó vừa mới rời đi chưa bao lâu lại sắc bén lạnh lùng nhìn động tác của Tịch Khương xoa đầu cô.
Thương Mộ Nghiêm lạnh lẽo nhìn, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù biết tình cảm anh em họ tốt, nhưng mà…cảm xúc khó chịu này là vì sao hình thành?
…
Tịch Ngưng đem dĩa thịt nướng bưng ra ngoài bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thương Mộ Nghiêm.
Mấy đàn chị kia ở chung ngành học đã nghe không ít lời đồn về Thương Mộ Nghiêm này. Thành tích xuất chúng, gia cảnh cực kì có chỗ đứng, gương mặt lại không có điểm nào để chê, nhưng chỉ tiếc là không có cô gái nào có thể lại gần anh.
Họ đương nhiên có xem trận bóng rổ sáng nay, cũng thấy Tịch Ngưng và anh tự nhiên trò chuyện vô cùng thân thiết, cũng thấy anh chủ động đem balo trên vai cô xuống rồi tự nhiên đeo lên vai mình.
Bây giờ lại thấy họ đi chung rồi ngồi cùng nhau, trong đầu họ đột nhiên nghĩ tới một khả năng rất khó có thể sẽ xảy ra.
Tịch Khương vòng qua chỗ họ rồi ngồi vào chỗ trống ở chính giữa, đưa cho mỗi người một lon bia.
Sau đó lại đưa cho cô một lon.
Tịch Ngưng không đưa tay ra nhận, mà cận thận lén lút nhìn Thương Mộ Nghiêm.
Mạn Thanh nhìn Tịch Khương đưa bia cho Tịch Ngưng, cau mày hỏi:’‘Cậu đưa bia cho em ấy là gì? Con bé biết uống sao?’’
Tịch Khương cười khan một cái:’‘Nó uống thật sự rất khoẻ, một lát cậu sẽ biết ngay thôi.’’
Ánh mắt Tịch Ngưng đang lén lút nhìn Thương Mộ Nghiêm bị anh trai bắt gian ngay tại trận, giả nai hỏi:’‘Em nhìn Mộ Nghiêm làm gì? Sợ người ta biết em uống bia rất giỏi sao?’’
Tịch Ngưng tức giận nhìn chằm chằm Tịch Khương, như muốn nhào tới xé xác anh ta ra vậy. Nhưng trái ngược với sự lo lắng thản thốt của cô thì anh ta lại vô cùng điềm nhiên ung dung, nhướng mày khiêu khích nhìn cô.
Thương Mộ Nghiêm nghe thế cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô một cái.
Bàn ăn có không ít đồ ăn cùng đồ uống và trái cây, cô nhìn quanh một lượt, ánh mắt lại im lặng mà dừng lại ở hũ khô bò cách chỗ cô hơn cánh tay cô.
Thật ra cô từng ăn qua món này ở Mỹ, nhưng nó lại không đậm đà mà hợp với khẩu vị cô, tuy rằng có một số món cay cô không thể ăn được, nhưng cũng không hẳn sẽ vì cay mà không ăn một thứ nào đó.
Thương Mộ Nghiêm liếc mắt qua, vừa cong người một chút cánh tay đã chạm vào hũ khô bò ở một khoảng cách xa, đem nó đưa sang cho cô. Nhìn cô hỏi.
‘‘Còn muốn ăn gì?’’
Khi người bên cạnh đột nhiên nghiêng người, cầm một hũ khô bò đưa đến cho cô, mùi hương thanh mát sạch sẽ dễ chịu lại như quen thuộc thoang thoảng quanh người cô. Tịch Ngưng lúc đầu có hơi khựng người nhưng biểu cảm trên mặt cũng hồi phục rất nhanh.
Tịch Ngưng vội vàng nhận lấy hũ khô bò trên tay anh, nở nụ cười xán lạn:’‘Không cần gì nữa, cảm ơn anh Mộ Nghiêm.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái độ anh không đổi, giọng nói trầm lạnh vang bên tai cô, biểu cảm vẫn giữ sự lạnh nhạt như thường:’‘Ừm.’’
Hành động này dĩ nhiên rất thường ngày đối với cô nhưng lại làm cả đám người ngồi ở đó kinh ngạc đến mức không nói năng được gì, nhìn cả hai người anh một câu em một câu, không khí rõ ràng rất bình thường, nhưng lại có chút không bình thường.
Mọi người chơi cùng anh đã vài năm rồi, tính cách của anh như thế nào mà mọi người còn không rõ sao? Anh là người thuộc dạng sẽ không vì đối phương là con gái mà nhỏ nhẹ mềm mỏng giúp đỡ bất kì ai, đến cả một nữ sinh học cùng cấp ba với anh có đến Đại Học A học, thì Thương Mộ Nghiêm vẫn như chưa từng quen biết, mượn anh một cây bút một lát mà anh còn lạnh lùng cự tuyệt.
Huống hồ chi…lại chủ động giúp đỡ người khác.
Cả đám giống như phát hiện một sự thật chấn động, nhìn mà không thể tin nổi đôi mắt của mình.
Tịch Ngưng không suy nghĩ gì nhiều là vì cô nghĩ anh đối với ai cũng đều tốt bụng đến thế nên cô từ trước tới giờ không hề suy xét đến hành động này.
Đối với cô thì không biết, nhưng mọi người lại biết rõ.
Dù cả hai không thân mật gì nhưng cử chỉ cùng hành động đều vừa có sự mờ ám lại có sự rõ ràng trong sương mù.
Cả đám không ai nói cái gì, chỉ là họ nhìn nhau như tự hiểu ra.
Ai nhìn không biết còn cho rằng là anh đang theo đuổi cô.
Từ những thứ nhỏ nhặt nhất cũng đều được anh cẩn thận vì cô mà thực hiện.
Mọi người ăn thịt nướng uống bia một lúc mới hiểu hết lời của Tịch Khương đã nói, Tịch Ngưng thật sự uống rất khoẻ, uống cùng nhau một hồi một đàn chị trong nhóm thấy tính cách cô tuy hơi lạnh lùng nhưng lại không khó thân cận, trong người có chút men say nên đầu óc cũng không còn như bình thường, lời nói cũng có chút tuỳ hứng mà hỏi:’‘Tịch Ngưng, em xinh đẹp thế này thì đã từng được ai đó tỏ tình chưa…?’’ Chị ấy chua xót cười một cái:’‘Em có từng bị tên cặn bã làm tổn thương chưa?’’
Tịch Ngưng im lặng, ánh mắt bình tĩnh nâng lên.
Thật ta vấn đề này đối với mối quan hệ vừa mới kết giao của họ có chút riêng tư, nếu là Shiloh thì lời nói của cô sẽ không kiêng dè gì, nhưng đây lại là người cô mới gặp, từ lời nói đến thái độ không nóng cũng không lạnh.
Ánh mắt Thanh Nguyệt tuyệt vọng nhìn cô, lại giống như sắp khóc mê man hỏi: ‘‘Làm sao mới có thể trả thù kẻ đó bây giờ?’’
Bộ dạng này…là đang thất tình sao?
Tịch Ngưng nhìn cô ấy, thật lâu sau mới cất giọng:’‘Trong cuộc sống, ai cũng gặp ít nhất một vài tên không tốt đẹp, cách đối phó với những kẻ như thế…’’
Mọi người đưa mắt nhìn cô, Tịch Ngưng nhìn Thanh Nguyệt cười:’‘Chính là làm cho bản thân mình trở nên tốt hơn.’’
Thanh Nguyệt sừng sờ nhìn cô.
Đương nhiên câu trả lời của cô sẽ khiến Thanh Nguyệt khá bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro