Phản ứng mạnh m...
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Tịch Ngưng suy nghĩ một lát cảm thấy cái này thật phức tạp, liền ném nó ra sau đầu.
Toàn bộ hành lý và giấy tờ của cô đều đang ở chỗ Đường Lâm, Thương Mộ Nghiêm nói cũng không hẳn là sai, quả thật cô có chút không an tâm khi để đồ đạc cá nhân mình ở bên cạnh người đàn ông đó.
Qua đến gần trưa, lúc này Thương Mộ Nghiêm đang bận rộn trong bếp.
Cô bình tĩnh quan sát anh, cơ thể anh to lớn lại vô cùng săn chắc mạnh mẽ, vòng eo hẹp được tôn lên trong chiếc quần âu đen, dáng người hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn như điêu khắc, khi đứng trong bếp anh đơn giản chỉ thái thịt thôi cũng tạo cho cô một cảm giác như mình đang xem một bức tranh tuyệt đẹp vậy.
Vài giây sau cô liền rời mắt đi, không tiếp tục nhìn anh nữa.
Cô đứng dậy đi ra ngoài ban công, gió buổi chiều đánh vào mặt cô, bầu trời âm u như sắp nổi lên moitj trận mưa lớn, cô vào danh bạ, tìm số của Đường Lâm.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, Tịch Ngưng cũng không trực tiếp hỏi hành lí mình đang ở đâu mà chỉ đơn giản hỏi vị trí hiện tại của Đường Lâm.
Đường Lâm nhận cuộc gọi của cô là đang trên đường đến khách sạn, giọng điệu anh ta rất ôn tồn trầm ấm, nói rõ ràng :"Tôi đang trên đường đến khách sạn Vương Mạc, phòng cô ở khu vực tầng VIP, phòng số 7, còn tôi sẽ ở tầng dưới của cô."
Cô nhíu mày :"Khách sạn Vương Mạc?"
Giọng nói Đường Lâm nhẹ nhàng vang lên :"Vâng..."
Trong lúc cô đang tập trung suy nghĩ không chú ý đến sau lưng có một dáng người cao lớn xuất hiện, Thương Mộ Nghiêm bước ra không một tiếng động.
Anh cụp mi bình tĩnh nhìn cô, khế cúi người, dán tai vào di động cô, một tay anh chống lên lan can, tay còn lại đút vào trong túi quần, từ sự chênh lệch về chiều cao cứ có cảm giác Thương Mộ Nghiêm đang đè ép cô ở ngoài ban công.
Tịch Ngưng giật mình, cô ngay lập tức cảm nhận được xung quanh mình thoang thoảng mùi hương thanh mát dễ chịu quen thuộc, cô vô thức nhìn qua anh.
Cả hai vô thức nhìn nhau không động đậy, đến khi giọng Đường Lâm vang lên cô mới hoàn hồn trở lại.
"Trong thư mời có đính kèm thẻ phòng dành cho cô, tôi chỉ cần đặt thêm một phòng ở tầng dưới là sẽ có thể thuận tiện đi bên cạnh cô rồi."
Cô siết chặt bàn tay cẩm di động, căng thẳng vì hơi thở xung quanh tóa ra từ anh.
Đột nhiên anh cúi đầu thấp xuống bả vai cô, anh đặt vài nụ hôn ở bên ngoài lớp áo mỏng, Tịch Ngưng bất chợt không kiềm chế nổi, rùng mình một cái.
Trong vô thức dùng tay đẩy Thương Mộ Nghiêm ra.
Cô nhanh chóng bình tĩnh trả lời với đầu giây bên kia :"Được, vậy anh đến khách sạn trước đi, một lát tôi sẽ đến đó."
"Được."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.
Cô tức giận quay đầu trừng mắt anh :"Anh đang làm cái gì vậy?"
Thương Mộ Nghiêm đứng thẳng lưng, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt sâu thằm lộ ra chút gợn sóng ngầm :"Em không chú ý trong phòng bì có thẻ phòng sao?"
Tịch Ngưng vô thức xoa xoa cánh tay nơi anh vừa hôn qua, cô suy nghĩ đến việc Thương Mộ Nghiêm cũng có thể nhận thẻ phòng tương tự, cũng không còn nghi ngờ gì khi khách sạn cô và anh ở cùng một chỗ và ở cùng một tầng lầu.
Cô có chút lúng túng xấu hổ nói :"Phong bì là loại thư cứng, tôi nào biết bên trong còn có thẻ phòng ngay thứ gì còn để vào đâu."
Cô trước nay không trực tiếp quản lý hay điều hành Tập đoàn hay nhận thư mời dự hội nghị lớn, đối với mấy vấn đề họp hội nghị này cô vẫn còn rất mới mẽ.
Mà khi đó hình như cô vừa nhận được thư thì không bao lâu Đường Lâm gõ cửa, nên sự chú ý cô đến phong bì là
chuyen khong co kha nang.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn cô trở nên dịu dàng.
Có lẽ là cô gặp ảo giác, anh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc bị gió làm cho rối của cô, trầm giọng nói :"Ứ, là lỗi của những người đó chọn phong bì cứng khiến em không biết bên trong vẫn còn thẻ phòng, không phải lỗi của em."
Tịch Ngưng nhìn anh vài giây, sau đó hừ lạnh một cái rồi nghiêng người đi vào trong phòng.
Cái giọng điệu như đang dỗ dành con nít này khiến cô vô cùng bực bội.
Bây giờ trên người cô ngoài ví và di động ra chẳng còn gì khác, đợi một lát liền có thể lấy thẻ và hành lí từ chỗ Đường Lâm, khi đó cô sẽ có thể thoát được khỏi Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm đi theo sau lưng cô, không nhanh không chậm lên tiếng :"Không phải đói rồi sao? Có muốn vào ăn không?"
Cô quay lại nhìn Thương Mộ Nghiêm, cũng không từ chối, cười cong môi, lãnh đạm nói :"Đương nhiên là muốn."
Có ngu mới không muốn.
Một phần nhỏ là do cô đang đói, phần lớn. là đồ ăn Thương Mộ Nghiêm làm cực kì ngon!
Sau khi ăn đến no bụng, lúc này Đường Lâm đã gửi tin nhắn cho cô nói đang đứng ở trước cửa phòng cô, nhìn thấy thông báo cô nhanh chóng đem đồ ăn trong miệng nhai thật kỹ rồi nuốt xuống, sau đó uống một hớp nước rồi đứng dậy.
Thương Mộ Nghiêm bình tĩnh nhìn hàng loạt động tác của Tịch Ngưng, vừa nhận được tin nhắn là đã muốn gấp rút rời đi, không một chút do dự hay suy nghĩ gì.
Quả không hổ danh là cô nhóc vô tâm, nếu không vô tâm, thì cô đã không bỏ đi tận 8 năm liền như vậy rồi.
Ánh mắt cô trong suốt nhìn anh, nói :"Tôi ăn xong rồi, Đường Lâm đã đưa thẻ phòng và hành lí tôi tới, anh mở chốt cửa được rồi đấy."
Anh không những không gấp gáp mà còn nhàn nhã từ tốn mà tiếp tục ăn, đến cả động tác uống nước gắp đồ ăn cũng trong vô cùng đẹp mắt
Nhưng bây giờ cô không có thời gian hưởng thụ điều đó....
"Này, anh mở cửa cho tôi không tốn bao nhiêu thời gian đâu, còn nếu không thì anh đưa chài khóa cửa cho tôi đi."
Anh lạnh nhạt cất giọng :"Trong túi quần tôi, tự lại lấy."
"...Này..."
Anh đột nhiên nhìn chằm chằm cô, sự lạnh lẽo trong mắt càng dày đặc hơn :"Tên tôi không phải là "Này"."
Anh lại cúi đầu, hờ hững nói, "Mở miệng ra thì chỉ có Đường Lâm Đường Lâm."
"Tên tôi so với cái tên Đường Lâm đó rất khó gọi?"
Tịch Ngưng :"...Không phải."
"Vậy tại sao không gọi tên tôi?" Anh trầm lạnh hỏi tiếp.
Cô nhíu mày, bắt đầu lãng tránh chủ đề này :"Anh có đưa chìa khóá không? Tôi đang gấp, hành lý tôi vẫn còn ở bên ngoài đấy!"
"Tôi nói rồi, nó ở trong túi quần tôi, tự em lại lấy."
"Thương Mộ Nghiêm, anh có tay không?" Trong mắt cô bắt đầu hiện ra sự mất kiên nhẫn
Anh thản nhiên trả lời :"Không thấy tôi dùng tay cầm đũa ăn cơm sao?"
"Được, anh có tay ăn cơm vậy có thể lấy chìa khóá ra được không?"
Anh hờ hững ngước mắt lên, chậm rãi đáp :"Cũng không phải tôi ra bên ngoài. Việc gì tôi phải làm?"
Tịch Ngưng thật sự không thể dùng lý lẽ để nói chuyện với anh, đành dùng biện pháp lấy cứng chội cứng.
Cô tiến tới, gương mặt không chút biến sắc hơi khom người, bắt đầu tìm kiếm chìa khóá.
Trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói ôn tồn của anh :"Đừng sờ soạn lung tung, sẽ có phản ứng đấy."
Anh tốt bụng nhắc nhở.
Động tác cô hơi dừng lại, sau đó vẫn không thèm đáp lời anh nói, đưa bàn tay nhỏ vào túi quần anh, lần mò tìm chìa khoa, sau đó thuần thục lấy nó ra khỏi túi quần anh.
Khi này chân mày anh khẽ nhíu lại, anh hít một hơi thật sâu, híp mắt cảm nhận dòng điện chạy dọc toàn thân đến hạ thân khi cô chạm vào đùi anh, từ nơi đó bắt đầu vừa chướng vừa đau.
Sắc mặt anh từ từ trở nên u ám nguy hiểm lẳng lặng nhìn đỉnh đầu cô, tầm mắt từ từ nhìn xuống đũng quần mình.
Khi nãy chỉ là anh muốn nói thế để trêh chọc cô.
Thể nhưng mà nơi đó.. thật sự có phản ứng!
Cô khi này mới đứng thẳng người, nhìn anh nói :"Một lát tôi để chìa khóa trên kệ tủ đấy, đừng có quên."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Đến lúc chìa khóa sắp cắm vào ổ, cô còn đang giữ tâm trạng vui vẻ hân hoan thì từ đằng sau Thương Mộ Nghiêm mặt không cảm xúc sải bước chân không một chút tiếng động bước nhanh đến chỗ cô.
Anh nắm lấy bả vai cô ép buộc cô quay lại.
Cô ngơ ngác còn chưa kịp hiểu rõ anh muốn làm cái gì đột nhiên Thương Mộ Nghiêm đè cô lên ván cửa, cúi đầu xuống.
Tịch Ngưng kinh hãi mở to mắt trừng anh, né tránh ngã người ra sau thì mới phát hiện sau lưng mình chính là cái ván cửa.
Một nụ hôn mạnh mẽ điên cuồng ập đến, thô bạo mà mút mạnh lấy cánh môi cô sau đó bá đạo mà tiến sau vào trong.
"Umm..."
Sắc mặt Tịch Ngưng trở nên trắng bịch, cô nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại và hàng mi dài đang đóng lại của anh mà hoảng hốt trong vài giây, sau đó mới vùng vẫy.
Từ sức lực thể chất đến vóc dáng cơ thể tất cả cô đều thua kém Thương Mộ Nghiêm, anh không cần dùng quá nhiều lực đạo là đã có thể khống chế được cùng lúc hai cổ tay cô.
Một tay còn lại nâng cằm cô lên, ép buộc cô ngửa cổ thật cao, nụ hôn càng lúc càng trở nên sâu hơn, Tịch Ngưng đến một cơ hội phản kháng cũng đều vô tác dụng, cảm giác bị áp bức mạnh mẽ đến mức dường như thực sự khiến toàn thân cô vừa run rẩy vừa mềm nhũn ra.
Chân mày Thương Mộ Nghiêm khó chịu cau chặt, toàn thân cũng trở nên khó chịu hơn, từ dưới eo kéo đến một cảm xúc sắp không khống chế nổi.
Đã rất nhiều năm rồi, kể từ sau khi lần Tịch Ngưng uống say qua đêm tại nhà anh của tám năm trước ấy, anh mới có thể có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Toàn bộ hành lý và giấy tờ của cô đều đang ở chỗ Đường Lâm, Thương Mộ Nghiêm nói cũng không hẳn là sai, quả thật cô có chút không an tâm khi để đồ đạc cá nhân mình ở bên cạnh người đàn ông đó.
Qua đến gần trưa, lúc này Thương Mộ Nghiêm đang bận rộn trong bếp.
Cô bình tĩnh quan sát anh, cơ thể anh to lớn lại vô cùng săn chắc mạnh mẽ, vòng eo hẹp được tôn lên trong chiếc quần âu đen, dáng người hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn như điêu khắc, khi đứng trong bếp anh đơn giản chỉ thái thịt thôi cũng tạo cho cô một cảm giác như mình đang xem một bức tranh tuyệt đẹp vậy.
Vài giây sau cô liền rời mắt đi, không tiếp tục nhìn anh nữa.
Cô đứng dậy đi ra ngoài ban công, gió buổi chiều đánh vào mặt cô, bầu trời âm u như sắp nổi lên moitj trận mưa lớn, cô vào danh bạ, tìm số của Đường Lâm.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, Tịch Ngưng cũng không trực tiếp hỏi hành lí mình đang ở đâu mà chỉ đơn giản hỏi vị trí hiện tại của Đường Lâm.
Đường Lâm nhận cuộc gọi của cô là đang trên đường đến khách sạn, giọng điệu anh ta rất ôn tồn trầm ấm, nói rõ ràng :"Tôi đang trên đường đến khách sạn Vương Mạc, phòng cô ở khu vực tầng VIP, phòng số 7, còn tôi sẽ ở tầng dưới của cô."
Cô nhíu mày :"Khách sạn Vương Mạc?"
Giọng nói Đường Lâm nhẹ nhàng vang lên :"Vâng..."
Trong lúc cô đang tập trung suy nghĩ không chú ý đến sau lưng có một dáng người cao lớn xuất hiện, Thương Mộ Nghiêm bước ra không một tiếng động.
Anh cụp mi bình tĩnh nhìn cô, khế cúi người, dán tai vào di động cô, một tay anh chống lên lan can, tay còn lại đút vào trong túi quần, từ sự chênh lệch về chiều cao cứ có cảm giác Thương Mộ Nghiêm đang đè ép cô ở ngoài ban công.
Tịch Ngưng giật mình, cô ngay lập tức cảm nhận được xung quanh mình thoang thoảng mùi hương thanh mát dễ chịu quen thuộc, cô vô thức nhìn qua anh.
Cả hai vô thức nhìn nhau không động đậy, đến khi giọng Đường Lâm vang lên cô mới hoàn hồn trở lại.
"Trong thư mời có đính kèm thẻ phòng dành cho cô, tôi chỉ cần đặt thêm một phòng ở tầng dưới là sẽ có thể thuận tiện đi bên cạnh cô rồi."
Cô siết chặt bàn tay cẩm di động, căng thẳng vì hơi thở xung quanh tóa ra từ anh.
Đột nhiên anh cúi đầu thấp xuống bả vai cô, anh đặt vài nụ hôn ở bên ngoài lớp áo mỏng, Tịch Ngưng bất chợt không kiềm chế nổi, rùng mình một cái.
Trong vô thức dùng tay đẩy Thương Mộ Nghiêm ra.
Cô nhanh chóng bình tĩnh trả lời với đầu giây bên kia :"Được, vậy anh đến khách sạn trước đi, một lát tôi sẽ đến đó."
"Được."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.
Cô tức giận quay đầu trừng mắt anh :"Anh đang làm cái gì vậy?"
Thương Mộ Nghiêm đứng thẳng lưng, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt sâu thằm lộ ra chút gợn sóng ngầm :"Em không chú ý trong phòng bì có thẻ phòng sao?"
Tịch Ngưng vô thức xoa xoa cánh tay nơi anh vừa hôn qua, cô suy nghĩ đến việc Thương Mộ Nghiêm cũng có thể nhận thẻ phòng tương tự, cũng không còn nghi ngờ gì khi khách sạn cô và anh ở cùng một chỗ và ở cùng một tầng lầu.
Cô có chút lúng túng xấu hổ nói :"Phong bì là loại thư cứng, tôi nào biết bên trong còn có thẻ phòng ngay thứ gì còn để vào đâu."
Cô trước nay không trực tiếp quản lý hay điều hành Tập đoàn hay nhận thư mời dự hội nghị lớn, đối với mấy vấn đề họp hội nghị này cô vẫn còn rất mới mẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà khi đó hình như cô vừa nhận được thư thì không bao lâu Đường Lâm gõ cửa, nên sự chú ý cô đến phong bì là
chuyen khong co kha nang.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn cô trở nên dịu dàng.
Có lẽ là cô gặp ảo giác, anh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc bị gió làm cho rối của cô, trầm giọng nói :"Ứ, là lỗi của những người đó chọn phong bì cứng khiến em không biết bên trong vẫn còn thẻ phòng, không phải lỗi của em."
Tịch Ngưng nhìn anh vài giây, sau đó hừ lạnh một cái rồi nghiêng người đi vào trong phòng.
Cái giọng điệu như đang dỗ dành con nít này khiến cô vô cùng bực bội.
Bây giờ trên người cô ngoài ví và di động ra chẳng còn gì khác, đợi một lát liền có thể lấy thẻ và hành lí từ chỗ Đường Lâm, khi đó cô sẽ có thể thoát được khỏi Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm đi theo sau lưng cô, không nhanh không chậm lên tiếng :"Không phải đói rồi sao? Có muốn vào ăn không?"
Cô quay lại nhìn Thương Mộ Nghiêm, cũng không từ chối, cười cong môi, lãnh đạm nói :"Đương nhiên là muốn."
Có ngu mới không muốn.
Một phần nhỏ là do cô đang đói, phần lớn. là đồ ăn Thương Mộ Nghiêm làm cực kì ngon!
Sau khi ăn đến no bụng, lúc này Đường Lâm đã gửi tin nhắn cho cô nói đang đứng ở trước cửa phòng cô, nhìn thấy thông báo cô nhanh chóng đem đồ ăn trong miệng nhai thật kỹ rồi nuốt xuống, sau đó uống một hớp nước rồi đứng dậy.
Thương Mộ Nghiêm bình tĩnh nhìn hàng loạt động tác của Tịch Ngưng, vừa nhận được tin nhắn là đã muốn gấp rút rời đi, không một chút do dự hay suy nghĩ gì.
Quả không hổ danh là cô nhóc vô tâm, nếu không vô tâm, thì cô đã không bỏ đi tận 8 năm liền như vậy rồi.
Ánh mắt cô trong suốt nhìn anh, nói :"Tôi ăn xong rồi, Đường Lâm đã đưa thẻ phòng và hành lí tôi tới, anh mở chốt cửa được rồi đấy."
Anh không những không gấp gáp mà còn nhàn nhã từ tốn mà tiếp tục ăn, đến cả động tác uống nước gắp đồ ăn cũng trong vô cùng đẹp mắt
Nhưng bây giờ cô không có thời gian hưởng thụ điều đó....
"Này, anh mở cửa cho tôi không tốn bao nhiêu thời gian đâu, còn nếu không thì anh đưa chài khóa cửa cho tôi đi."
Anh lạnh nhạt cất giọng :"Trong túi quần tôi, tự lại lấy."
"...Này..."
Anh đột nhiên nhìn chằm chằm cô, sự lạnh lẽo trong mắt càng dày đặc hơn :"Tên tôi không phải là "Này"."
Anh lại cúi đầu, hờ hững nói, "Mở miệng ra thì chỉ có Đường Lâm Đường Lâm."
"Tên tôi so với cái tên Đường Lâm đó rất khó gọi?"
Tịch Ngưng :"...Không phải."
"Vậy tại sao không gọi tên tôi?" Anh trầm lạnh hỏi tiếp.
Cô nhíu mày, bắt đầu lãng tránh chủ đề này :"Anh có đưa chìa khóá không? Tôi đang gấp, hành lý tôi vẫn còn ở bên ngoài đấy!"
"Tôi nói rồi, nó ở trong túi quần tôi, tự em lại lấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thương Mộ Nghiêm, anh có tay không?" Trong mắt cô bắt đầu hiện ra sự mất kiên nhẫn
Anh thản nhiên trả lời :"Không thấy tôi dùng tay cầm đũa ăn cơm sao?"
"Được, anh có tay ăn cơm vậy có thể lấy chìa khóá ra được không?"
Anh hờ hững ngước mắt lên, chậm rãi đáp :"Cũng không phải tôi ra bên ngoài. Việc gì tôi phải làm?"
Tịch Ngưng thật sự không thể dùng lý lẽ để nói chuyện với anh, đành dùng biện pháp lấy cứng chội cứng.
Cô tiến tới, gương mặt không chút biến sắc hơi khom người, bắt đầu tìm kiếm chìa khóá.
Trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói ôn tồn của anh :"Đừng sờ soạn lung tung, sẽ có phản ứng đấy."
Anh tốt bụng nhắc nhở.
Động tác cô hơi dừng lại, sau đó vẫn không thèm đáp lời anh nói, đưa bàn tay nhỏ vào túi quần anh, lần mò tìm chìa khoa, sau đó thuần thục lấy nó ra khỏi túi quần anh.
Khi này chân mày anh khẽ nhíu lại, anh hít một hơi thật sâu, híp mắt cảm nhận dòng điện chạy dọc toàn thân đến hạ thân khi cô chạm vào đùi anh, từ nơi đó bắt đầu vừa chướng vừa đau.
Sắc mặt anh từ từ trở nên u ám nguy hiểm lẳng lặng nhìn đỉnh đầu cô, tầm mắt từ từ nhìn xuống đũng quần mình.
Khi nãy chỉ là anh muốn nói thế để trêh chọc cô.
Thể nhưng mà nơi đó.. thật sự có phản ứng!
Cô khi này mới đứng thẳng người, nhìn anh nói :"Một lát tôi để chìa khóa trên kệ tủ đấy, đừng có quên."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Đến lúc chìa khóa sắp cắm vào ổ, cô còn đang giữ tâm trạng vui vẻ hân hoan thì từ đằng sau Thương Mộ Nghiêm mặt không cảm xúc sải bước chân không một chút tiếng động bước nhanh đến chỗ cô.
Anh nắm lấy bả vai cô ép buộc cô quay lại.
Cô ngơ ngác còn chưa kịp hiểu rõ anh muốn làm cái gì đột nhiên Thương Mộ Nghiêm đè cô lên ván cửa, cúi đầu xuống.
Tịch Ngưng kinh hãi mở to mắt trừng anh, né tránh ngã người ra sau thì mới phát hiện sau lưng mình chính là cái ván cửa.
Một nụ hôn mạnh mẽ điên cuồng ập đến, thô bạo mà mút mạnh lấy cánh môi cô sau đó bá đạo mà tiến sau vào trong.
"Umm..."
Sắc mặt Tịch Ngưng trở nên trắng bịch, cô nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại và hàng mi dài đang đóng lại của anh mà hoảng hốt trong vài giây, sau đó mới vùng vẫy.
Từ sức lực thể chất đến vóc dáng cơ thể tất cả cô đều thua kém Thương Mộ Nghiêm, anh không cần dùng quá nhiều lực đạo là đã có thể khống chế được cùng lúc hai cổ tay cô.
Một tay còn lại nâng cằm cô lên, ép buộc cô ngửa cổ thật cao, nụ hôn càng lúc càng trở nên sâu hơn, Tịch Ngưng đến một cơ hội phản kháng cũng đều vô tác dụng, cảm giác bị áp bức mạnh mẽ đến mức dường như thực sự khiến toàn thân cô vừa run rẩy vừa mềm nhũn ra.
Chân mày Thương Mộ Nghiêm khó chịu cau chặt, toàn thân cũng trở nên khó chịu hơn, từ dưới eo kéo đến một cảm xúc sắp không khống chế nổi.
Đã rất nhiều năm rồi, kể từ sau khi lần Tịch Ngưng uống say qua đêm tại nhà anh của tám năm trước ấy, anh mới có thể có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro