Thời gian tịnh...
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Sau đó Tịch Ngưng có chút bất ngờ vì sự đến thăm đột ngột vị giáo sư của mình, cô không biết tại sao giáo sư lại biết cô nhập viện, còn đi tới chính xác số phòng cô đang nằm mà hỏi thăm cô.
Cô và ông ấy nói một số chuyện trong học tập, ánh mắt giáo sư nhìn cô có tia gì đó kì lạ và cẩn thận hơn ngày thường, nhưng mà cô lại không để tâm lắm. Như nhớ ra chuyện gì đó, thầy ấy tri kỷ lấy ra máy tính, chuyển cho cô những bài giảng trên lớp khi cô vắng buổi.
Sau đó ông ấy còn nói đã giúp cô thu xếp không ít rắc rối vì vắng buổi trên lớp.
Tịch Ngưng không biết nên nói gì hơn, vừa bất ngờ lại vừa xúc động.
Cô vẫn đang nằm viện, chân dù chưa đi lại như bình thường được nhưng vẫn không có tâm trạng nghỉ ngơi.
Bởi vì cô sắp phải thi đánh giá năng lực cuối năm hai đại học tận hai ngành.
Một chân Tịch Ngưng bị bó bột, trên giường dựng một chiếc bàn, trên đó vừa có máy tính, sách tập, tài liệu và bút viết.
Hình ảnh này đã quen thuộc với Alex và Tịch Khải, nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm bài của cô, ai cũng không muốn quấy rầy đến thời gian cô đang ôn thi.
Đến ngày thi, cô lại đặc biệt đến sớm hơn hai tiếng, khi vào phòng thi vẫn chưa thấy bóng dáng của một ai, cô đến sớm như vậy là vì cô không muốn cho ai thấy dáng vẻ chật vật bây giờ của mình
Tịch Ngưng ngồi trên xe lăng, người đưa cô đến đại học là Tịch Khải.
Tịch Ngưng mặc áo phông đen và quần thun đen rộng, trên đầu còn đội thêm một chiếc nón lưỡi trai.
Bên trong chiếc nón bị tóc che giấu là phần da đầu bị cạo do đã trải qua phẫu thuật.
Lúc lén lút tự tháo băng gạt trên đầu, cô mới phát hiện vị trí phẫu thuật ở da đầu có một khoảng trống, dù không quá lớn nhưng Tịch Ngưng vẫn chết lặng trong một lúc lâu, mái tóc dài đen nhánh, da đầu trên thái dương một chút có một chỗ trống, lộ ra da đầu ra bên ngoài, cô khi đó run rẩy chạm vào phần da đầu đó, vừa chua chát lại vừa không thể chấp nhận được, sự tự ti lại một lần nữa đẩy lên cao
Dù có tóc che phủ lại nhưng Tịch Ngưng lâu lâu vẫn muốn tự vén tóc lên xem, cô không muốn cho ai nhìn thấy, nhưng cuối cùng vẫn bị Tịch Khải và Alex phát hiện ra việc này.
Bị cạo đi một phần mái tóc…chính là điều khiến cô tự ti nhất.
Nhưng cái cây gai nhọn như đâm ở trong lòng không thể gỡ ra, cũng không muốn nói cho ai.
Cũng may mắn Tịch Khải và Alex nhìn thấy sự việc đó cũng không nói gì cả, cảm xúc của họ ngược lại còn có chút đau lòng.
Tịch Ngưng đến phòng thi từ rất sớm, khi kết thúc kì thi lại ra về sau cùng.
…
Tịch Khải bế cô lên ghế rồi lái xe đưa cô đến một con đường quen thuộc, không phải đường của biệt thự của cô, cũng không phải đường về đến bệnh viện, mà là đường về đến nhà của ông bà nội cô.
Trên đường đi cô đặc biệt yên tĩnh, bất ngờ hỏi:’‘Có phải mẹ đã chuyển đồ của chị ra khỏi dinh thự rồi, đúng không?’’
Tịch Khải không trả lời, trầm mặc một lúc lâu, ngón tay trên vô lăng siết chặt, sau đó gằn một chữ khó khăn:’‘Phải.’’
Tịch Ngưng cũng không nói gì, kiềm nén nước mắt, lại bật cười.
Mẹ thật sự muốn cắt đứt mọi thứ với cô sao?
Tịch Ngưng nhận ra mọi chuyện càng lúc càng đi lệch quỹ đạo, trong đầu nhất thời nhảy lên vô số suy nghĩ.
Cô làm thế này liệu có phải rất ích kỹ không?
Việc cô từ nhỏ đến lớn luôn nghe theo lời mẹ, giờ lại đột nhiên làm trái bà ấy, dù biết việc theo đuổi ước mơ là đúng, nhưng trong lòng không hiểu tại sao lại thấy như bản thân mình đã làm một việc sai trái.
Nhà của ông bà nội không phải ở nơi phồn hoa đô thị, mà là ở một vùng đất riêng ở nông thôn cạnh khu rừng. Là một nơi cây cối đều đua nhau xanh tốt, con đường đi đã được xây dựng lại, bên phía tay phải là người nhà của những người dân, còn bên tay trái là khu rừng đầy cây cối ấy.
Ở đây thú hoang đã được săn bắt hết, nhưng lâu lâu cũng xuất hiện những con sói hoang nên chính phủ đã bỏ tiền mà xây dựng một bức tường bằng lưới sắt kiên cố để trán xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tịch Ngưng ở nhà ông bà nội Tịch ba tháng, cũng đồng nghĩ Tịch Khải đã qua Mỹ và ở đây được ba tháng.
Cậu rất sợ chị cậu suy nghĩ lung tung rồi làm ra hành vi ngốc nghếch nào đó, thế là ở bên cạnh chăm sóc cô cứ thế đã ba tháng liền.
Ông nội Tịch lúc đầu cũng không quá để ý đến đứa cháu trai này, nhưng khi nhìn thấy cậu bé như một người cha chăm sóc con mình…trong lòng ông cũng nảy sinh ra sự yêu quý và vui vẻ.
Có lúc, Tịch Khải không nhịn được mà hỏi cô có hận mẹ không.
Tịch Ngưng khi ấy chỉ nhìn cậu rồi cười, cũng không lảng tránh mà trả lời:’‘Cứ xem như chị đã không còn nợ bà ấy đi, sau này cũng đừng nhắc tới nữa.’’
Tháng 9, Tịch Khải trở về Trung Quốc.
Sức khoẻ và khả năng phục hồi cô rất tốt, đã có thể trở lại nhịp sống như bình thường.
Màng nhĩ của tai cô trước đó phẫu thuật rất thành công, sau này cũng không có xảy ra tình huống gì phát sinh ra, cho nên Tịch Ngưng đã như trở lại trước đây, trở lại cuộc sống ngày thường.
Tai nghe được, chân cũng đã đi lại bình thường.
Sang năm ba đại học, cô quyết định tâm trung vào ngành Kinh tế học.
Những cuốn sách và tài liệu ngành Y cô đã tặng lại cho những bạn học khác của mình.
Trong KTX của cô giờ chỉ còn lại những cuốn sách kinh tế và chính trị trong kinh doanh.
Sau khi gạch tên khỏi ngành Y, cô cảm thấy cuộc sống ở đại học mới dần dần thoải mái lên, trước đó cô học song ngành, áp lực và lượng kiến thức khiến cô không dám buông lỏng bản thân, lúc nào cũng chỉ có học và học.
Mặc dù năm nhất, năm hai ngành Y cô đều là Thủ Khoa, nhưng vẫn là giống như lời mẹ nói, nó chỉ là ngành dư thừa sau khi cô ra trường…
Nhưng đến năm ba khi cô quyết định buông bỏ chỉ học một ngành, thời gian giấc ngủ của cô đã nhiều hơn, da thịt cô cũng hồng hào và có sức sống hơn trước, mái tóc khi xảy ra việc đó cô lại tiếp tục cắt ngắn, nhưng vì có thảo dược để dưỡng tóc, chất tóc và đuôi tóc ra rất nhiều, ngay vị trí phẫu thuật cũng đã bị tóc mọc ra che lại.
Tinh thần cô vì thế cũng không lo sợ và tự ti nữa
Mùa đông năm đó đến sớm, thời tiết từ từ se lạnh, ai ai ra đường đều khoác lên người một chiếc áo giữ ấm, nền đất bao phủ một nền tuyết trắng xoá.
Năm 20 tuổi, một năm của những sóng gió.
Cũng vào thời điểm tháng mười năm ấy, Tịch Ngưng thật sự buông bỏ được quá khứ, kí kết hợp đồng với công ty thu âm của chú mình.
Một trang sách mới lại mở ra trong cuộc đời cô.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, đó là bước ngoặc đầu tiên khi cô tiến vào giới giải trí, thật sự thành công vang dội…
Cô và ông ấy nói một số chuyện trong học tập, ánh mắt giáo sư nhìn cô có tia gì đó kì lạ và cẩn thận hơn ngày thường, nhưng mà cô lại không để tâm lắm. Như nhớ ra chuyện gì đó, thầy ấy tri kỷ lấy ra máy tính, chuyển cho cô những bài giảng trên lớp khi cô vắng buổi.
Sau đó ông ấy còn nói đã giúp cô thu xếp không ít rắc rối vì vắng buổi trên lớp.
Tịch Ngưng không biết nên nói gì hơn, vừa bất ngờ lại vừa xúc động.
Cô vẫn đang nằm viện, chân dù chưa đi lại như bình thường được nhưng vẫn không có tâm trạng nghỉ ngơi.
Bởi vì cô sắp phải thi đánh giá năng lực cuối năm hai đại học tận hai ngành.
Một chân Tịch Ngưng bị bó bột, trên giường dựng một chiếc bàn, trên đó vừa có máy tính, sách tập, tài liệu và bút viết.
Hình ảnh này đã quen thuộc với Alex và Tịch Khải, nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm bài của cô, ai cũng không muốn quấy rầy đến thời gian cô đang ôn thi.
Đến ngày thi, cô lại đặc biệt đến sớm hơn hai tiếng, khi vào phòng thi vẫn chưa thấy bóng dáng của một ai, cô đến sớm như vậy là vì cô không muốn cho ai thấy dáng vẻ chật vật bây giờ của mình
Tịch Ngưng ngồi trên xe lăng, người đưa cô đến đại học là Tịch Khải.
Tịch Ngưng mặc áo phông đen và quần thun đen rộng, trên đầu còn đội thêm một chiếc nón lưỡi trai.
Bên trong chiếc nón bị tóc che giấu là phần da đầu bị cạo do đã trải qua phẫu thuật.
Lúc lén lút tự tháo băng gạt trên đầu, cô mới phát hiện vị trí phẫu thuật ở da đầu có một khoảng trống, dù không quá lớn nhưng Tịch Ngưng vẫn chết lặng trong một lúc lâu, mái tóc dài đen nhánh, da đầu trên thái dương một chút có một chỗ trống, lộ ra da đầu ra bên ngoài, cô khi đó run rẩy chạm vào phần da đầu đó, vừa chua chát lại vừa không thể chấp nhận được, sự tự ti lại một lần nữa đẩy lên cao
Dù có tóc che phủ lại nhưng Tịch Ngưng lâu lâu vẫn muốn tự vén tóc lên xem, cô không muốn cho ai nhìn thấy, nhưng cuối cùng vẫn bị Tịch Khải và Alex phát hiện ra việc này.
Bị cạo đi một phần mái tóc…chính là điều khiến cô tự ti nhất.
Nhưng cái cây gai nhọn như đâm ở trong lòng không thể gỡ ra, cũng không muốn nói cho ai.
Cũng may mắn Tịch Khải và Alex nhìn thấy sự việc đó cũng không nói gì cả, cảm xúc của họ ngược lại còn có chút đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Ngưng đến phòng thi từ rất sớm, khi kết thúc kì thi lại ra về sau cùng.
…
Tịch Khải bế cô lên ghế rồi lái xe đưa cô đến một con đường quen thuộc, không phải đường của biệt thự của cô, cũng không phải đường về đến bệnh viện, mà là đường về đến nhà của ông bà nội cô.
Trên đường đi cô đặc biệt yên tĩnh, bất ngờ hỏi:’‘Có phải mẹ đã chuyển đồ của chị ra khỏi dinh thự rồi, đúng không?’’
Tịch Khải không trả lời, trầm mặc một lúc lâu, ngón tay trên vô lăng siết chặt, sau đó gằn một chữ khó khăn:’‘Phải.’’
Tịch Ngưng cũng không nói gì, kiềm nén nước mắt, lại bật cười.
Mẹ thật sự muốn cắt đứt mọi thứ với cô sao?
Tịch Ngưng nhận ra mọi chuyện càng lúc càng đi lệch quỹ đạo, trong đầu nhất thời nhảy lên vô số suy nghĩ.
Cô làm thế này liệu có phải rất ích kỹ không?
Việc cô từ nhỏ đến lớn luôn nghe theo lời mẹ, giờ lại đột nhiên làm trái bà ấy, dù biết việc theo đuổi ước mơ là đúng, nhưng trong lòng không hiểu tại sao lại thấy như bản thân mình đã làm một việc sai trái.
Nhà của ông bà nội không phải ở nơi phồn hoa đô thị, mà là ở một vùng đất riêng ở nông thôn cạnh khu rừng. Là một nơi cây cối đều đua nhau xanh tốt, con đường đi đã được xây dựng lại, bên phía tay phải là người nhà của những người dân, còn bên tay trái là khu rừng đầy cây cối ấy.
Ở đây thú hoang đã được săn bắt hết, nhưng lâu lâu cũng xuất hiện những con sói hoang nên chính phủ đã bỏ tiền mà xây dựng một bức tường bằng lưới sắt kiên cố để trán xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tịch Ngưng ở nhà ông bà nội Tịch ba tháng, cũng đồng nghĩ Tịch Khải đã qua Mỹ và ở đây được ba tháng.
Cậu rất sợ chị cậu suy nghĩ lung tung rồi làm ra hành vi ngốc nghếch nào đó, thế là ở bên cạnh chăm sóc cô cứ thế đã ba tháng liền.
Ông nội Tịch lúc đầu cũng không quá để ý đến đứa cháu trai này, nhưng khi nhìn thấy cậu bé như một người cha chăm sóc con mình…trong lòng ông cũng nảy sinh ra sự yêu quý và vui vẻ.
Có lúc, Tịch Khải không nhịn được mà hỏi cô có hận mẹ không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Ngưng khi ấy chỉ nhìn cậu rồi cười, cũng không lảng tránh mà trả lời:’‘Cứ xem như chị đã không còn nợ bà ấy đi, sau này cũng đừng nhắc tới nữa.’’
Tháng 9, Tịch Khải trở về Trung Quốc.
Sức khoẻ và khả năng phục hồi cô rất tốt, đã có thể trở lại nhịp sống như bình thường.
Màng nhĩ của tai cô trước đó phẫu thuật rất thành công, sau này cũng không có xảy ra tình huống gì phát sinh ra, cho nên Tịch Ngưng đã như trở lại trước đây, trở lại cuộc sống ngày thường.
Tai nghe được, chân cũng đã đi lại bình thường.
Sang năm ba đại học, cô quyết định tâm trung vào ngành Kinh tế học.
Những cuốn sách và tài liệu ngành Y cô đã tặng lại cho những bạn học khác của mình.
Trong KTX của cô giờ chỉ còn lại những cuốn sách kinh tế và chính trị trong kinh doanh.
Sau khi gạch tên khỏi ngành Y, cô cảm thấy cuộc sống ở đại học mới dần dần thoải mái lên, trước đó cô học song ngành, áp lực và lượng kiến thức khiến cô không dám buông lỏng bản thân, lúc nào cũng chỉ có học và học.
Mặc dù năm nhất, năm hai ngành Y cô đều là Thủ Khoa, nhưng vẫn là giống như lời mẹ nói, nó chỉ là ngành dư thừa sau khi cô ra trường…
Nhưng đến năm ba khi cô quyết định buông bỏ chỉ học một ngành, thời gian giấc ngủ của cô đã nhiều hơn, da thịt cô cũng hồng hào và có sức sống hơn trước, mái tóc khi xảy ra việc đó cô lại tiếp tục cắt ngắn, nhưng vì có thảo dược để dưỡng tóc, chất tóc và đuôi tóc ra rất nhiều, ngay vị trí phẫu thuật cũng đã bị tóc mọc ra che lại.
Tinh thần cô vì thế cũng không lo sợ và tự ti nữa
Mùa đông năm đó đến sớm, thời tiết từ từ se lạnh, ai ai ra đường đều khoác lên người một chiếc áo giữ ấm, nền đất bao phủ một nền tuyết trắng xoá.
Năm 20 tuổi, một năm của những sóng gió.
Cũng vào thời điểm tháng mười năm ấy, Tịch Ngưng thật sự buông bỏ được quá khứ, kí kết hợp đồng với công ty thu âm của chú mình.
Một trang sách mới lại mở ra trong cuộc đời cô.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, đó là bước ngoặc đầu tiên khi cô tiến vào giới giải trí, thật sự thành công vang dội…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro