Tức giận
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Ngay sau đó, lực tay trên cằm cô đột nhiên buông ra, chuyển sang dùng lực bóp hai bên má, Tịch Ngưng nhăn mày lại:’‘Đau…’’
Nội tâm cô sợ hãi đưa tay ra muốn vùng vẫy, nhưng sức lực Thương Mộ Nghiêm quá lớn, Tịch Ngưng đã cố vài lần thoát nhưng kết quả vẫn không thay đổi được gì.
Cô đang vừa hoảng vừa sốc, ngay thời điểm cô không phòng thì lưỡi Thương Mộ Nghiêm tiến vào trong khoang miệng cô thô bạo mà cắn mút, đầu óc Tịch Ngưng trở nên choáng váng, tê dại muốn nổ tung, toàn thân cô như có dòng điện từ trên đỉnh đầu chạy xuống chân, cả người trở nên nóng rực khó chịu, lưỡi ẩm ướt mà quắn chặt lại một chỗ, hơi thở cô càng lúc càng bị rút ngắn, một bàn tay còn lại ôm chặt lấy eo cô, trong lúc nhất thời toàn thân cô dựa vào lồng ngực săn chắc to lớn của Thương Mộ Nghiêm, eo bị siết chặt tới mức cô không thể cử động được.
Hai bên má cô bắt đầu vừa mỏi lại vừa nhứt nhói, động tác hôn của lại càng trở nên đáng sợ mạnh mẽ hơn, không cho cô cơ hội cự tuyệt, quấn quýt một chỗ không cho cô trốn thoát.
Tịch Ngưng chưa từng gặp qua tình huống này, bả vai không nhịn được mà run rẩy.
Cô khiếp sợ người đàn ông này.
Sự thô bạo và điên cuồng xuất hiện ngay trước mắt, anh dùng răng cắn mạnh vào môi và lưỡi cô khiến nó tê dại không thể tả, hô hấp cô trở nên khó khăn.
Thương Mộ Nghiêm dùng tay nâng gáy Tịch Ngưng lên cao, lưỡi Thương Mộ Nghiêm càng trở nên thuận lợi tiến vào sâu hơn, muốn chiếm đoạt lấy mọi thứ trong khoang miệng cô, điên cuồng tới mức cô trở nên hoảng sợ.
Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
‘‘Ưm…’’
Tịch Ngưng sắp không thể thở nổi, cực lực vừa đẩy vừa đánh vào người anh.
Một lát sau, Thương Mộ Nghiêm mới dùng động tác lại, đôi mắt anh đỏ ngầu tối tăm nhìn xuống cô, anh khẽ thở ra một hơi nặng nề.
Tịch Ngưng bị cạn kiệt sức lực, chân bất giác mềm nhũn ra, hơi thở cô dồn dập gấp gáp.
Thương Mộ Nghiêm khẽ nuốt nước bọt, đôi con ngươi nhiễm sắc tình, bên trong như có gợn sóng từ từ dỗ vào bờ, nóng bỏng mà thâm tình nhìn cô,
không hiện rõ cảm xúc, gương mặt ngoại trừ đôi mắt có hơi dao động nhỏ khó phát hiện ra thì sắc mặt anh vẫn thâm trầm tĩnh lặng
Vòng tay còn lại qua người cô, cánh tay tăng thêm lực ép chặt cô vào lồng ngực săn chắc của mình.
Anh cúi thấp đầu, đặt cằm mình trên vai cô, hai cánh tay dần dần siết lại, càng lúc càng chặt, chỉ có tiếp xúc gần gũi như vậy, anh mới có thể dễ chịu và có cảm giác thoả mãn, và chỉ có thông qua cái ôm này anh mới có thể bộc lộ ra sự nhớ nhung của mình trong tám năm qua.
Anh nhớ cô gái này sắp phát điên rồi!
Khi nãy thấy cô cười nói vui vẻ với Trịnh Uân, anh khó chịu tới mức lồng ngực đều khó chịu.
Sự chiếm hữu trong lòng lại mạnh mẽ dâng lên, anh không muốn cô cười nói với bất kì tên đàn ông nào khác ngoài anh.
Tịch Ngưng sau khi bình tĩnh lại, cảm nhận sức lực của cánh tay người đàn ông siết chặt tới mức phát đau, ánh mắt cô chuyển sang tức giận, cô dùng sức đẩy vừa lạnh giọng nói:’‘Buông ra!’’
Sau màn kịch liệt mà thô bạo vừa rồi từ gương mặt đến vành tai cô đều ửng đỏ hết cả lên, trong khoang miệng cô tràn ngập mùi vị của Thương Mộ Nghiêm, cả cơ thể và hô hấp cũng đều chỉ ngửi thấy mùi hương trên người anh, giống như xung quanh cô chỉ có mùi hương đặc trưng của Thương Mộ Nghiêm vậy.
Lực cánh tay người đàn ông siết chặt, ánh mắt anh bình tĩnh không gợn sóng nhìn xuống đỉnh đầu cô, giọng trầm khàn vang lên:’‘Từ khi nào cho phép cô đi ăn cùng người khác?’’
Tịch Ngưng khựng người, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai giây sau, cơn tức giận đẩy lên đỉnh điểm, cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, ánh mắt sắc bén, ngữ điệu lạnh lùng xa cách:’‘Tổng Giám đốc Thương, anh có phải lặn lội đường xa đến đây nên đã quên mất lời mình nói rồi sao? Là anh bảo tôi cút khỏi mắt anh, tại sao bây giờ anh lại đến đây rồi đứng trước mặt tôi? Và cả chuyện tôi đi cùng ai thì có liên quan gì đến anh?’’
‘‘Cô từ lúc nào trở nên biết nghe lời như vậy?’’ Thương Mộ Nghiêm nhìn gương mặt tức giận của cô, trầm giọng hỏi.
Tịch Ngưng cười khẩy:’‘Lời của anh tôi dám không nghe theo sao? Anh sỉ nhục tôi như vậy vẫn chưa đủ đúng không? Còn cướp mất nụ hôn đầu của tôi!’’
Thương Mộ Nghiêm vốn trong lòng vẫn còn chút khó chịu, nhưng khi nghe thấy lời này, khoé môi anh nhàn nhạt cong lên:’‘Nụ hôn đầu?’’
Gió về đêm thổi mỗi lúc một lạnh hơn, tối nay cô ra ngoài chỉ mặc áo sơ mi lụa trắng phối với chân váy dài màu đen, trận gió ấy nghiễm nhiên là lạnh đến run người.
Tịch Ngưng co người lại xoa xoa cánh tay, chán ghét lười để ý người này, cảm thấy cứ coi như bị một con chó lớn gặm môi đi, muốn mở cửa bước vào xe thì cánh cửa bị một bàn tay đóng lại.
Thương Mộ Nghiêm túm chặt lấy một cánh tay cô, nơi đó vừa rồi đã bị Trịnh Uân chạm qua, sự khó chịu trong đáy lòng trong vài giây đột ngột dâng trào, như cuốn đến một trận cuồng phong sắp đánh bay mọi thứ.
Anh từ từ ngẩng lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, thuận miệng hỏi:’‘Còn muốn bàn chuyện hợp tác không?’’
‘‘Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không trao đổi điều kiện đó!’’
Nhìn vào ánh mắt kiên định khó bị lung lay của cô, bàn tay anh ôm chặt lấy vòng eo cô, giọng anh trầm thấp từ tính:’‘Vài ngày tới tôi có hạng mục cần phải ra nước ngoài, nếu cô chấp nhận yêu cầu đi cùng tôi, đổi lại chuyện hợp tác này tôi có thể suy nghĩ mà kí vào.’’
Cánh tay Thương Mộ Nghiêm dưới eo cô vô cùng có cảm giác vững chắc, trong đầu lại nhớ vài hôm trước chú ba mình vì bản hợp đồng đó mà chạy đi chạy đáo tìm kiếm đối tác.
Tịch Ngưng cụp mi, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm anh.
‘‘Anh lại định lừa tôi đúng không?’’
Tầm mắt anh nhìn vài lọn tóc trên gò má cô, giống như nhiều năm trước, tự nhiên gỡ tóc cho cô, Tịch Ngưng nín thở với hành động này của anh, còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói của anh lại vang lên.
‘‘Thương Mộ Nghiêm tôi lừa cô bao giờ?’’
Cô cười nhạt:’‘Việc này anh còn hỏi tôi sao?’’
Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn anh, mang theo sự tức giận cùng trách vấn, không gian như chìm vào im lặng, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên:’‘Tôi vẫn độc thân.’’
Tịch Ngưng ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng lại thấy anh cứ ôm lấy eo mình, cô bực bội đẩy anh ra.
‘‘Muốn cái gì thì buông ra rồi nói!’’
‘‘Buông ra cô có ngoan không?’’
Cô hít một hơi sâu, kiềm nén khó chịu:’‘Ừ.’’
Ánh sáng dưới màn đêm rất mong lung, anh rũ mắt, nhìn thằng vào cô, gương mặt đẹp trai có vài phần không đúng đắn, cười nói:’‘Nhưng tôi muốn ôm cô, làm sao bây giờ?’’
Nội tâm cô sợ hãi đưa tay ra muốn vùng vẫy, nhưng sức lực Thương Mộ Nghiêm quá lớn, Tịch Ngưng đã cố vài lần thoát nhưng kết quả vẫn không thay đổi được gì.
Cô đang vừa hoảng vừa sốc, ngay thời điểm cô không phòng thì lưỡi Thương Mộ Nghiêm tiến vào trong khoang miệng cô thô bạo mà cắn mút, đầu óc Tịch Ngưng trở nên choáng váng, tê dại muốn nổ tung, toàn thân cô như có dòng điện từ trên đỉnh đầu chạy xuống chân, cả người trở nên nóng rực khó chịu, lưỡi ẩm ướt mà quắn chặt lại một chỗ, hơi thở cô càng lúc càng bị rút ngắn, một bàn tay còn lại ôm chặt lấy eo cô, trong lúc nhất thời toàn thân cô dựa vào lồng ngực săn chắc to lớn của Thương Mộ Nghiêm, eo bị siết chặt tới mức cô không thể cử động được.
Hai bên má cô bắt đầu vừa mỏi lại vừa nhứt nhói, động tác hôn của lại càng trở nên đáng sợ mạnh mẽ hơn, không cho cô cơ hội cự tuyệt, quấn quýt một chỗ không cho cô trốn thoát.
Tịch Ngưng chưa từng gặp qua tình huống này, bả vai không nhịn được mà run rẩy.
Cô khiếp sợ người đàn ông này.
Sự thô bạo và điên cuồng xuất hiện ngay trước mắt, anh dùng răng cắn mạnh vào môi và lưỡi cô khiến nó tê dại không thể tả, hô hấp cô trở nên khó khăn.
Thương Mộ Nghiêm dùng tay nâng gáy Tịch Ngưng lên cao, lưỡi Thương Mộ Nghiêm càng trở nên thuận lợi tiến vào sâu hơn, muốn chiếm đoạt lấy mọi thứ trong khoang miệng cô, điên cuồng tới mức cô trở nên hoảng sợ.
Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
‘‘Ưm…’’
Tịch Ngưng sắp không thể thở nổi, cực lực vừa đẩy vừa đánh vào người anh.
Một lát sau, Thương Mộ Nghiêm mới dùng động tác lại, đôi mắt anh đỏ ngầu tối tăm nhìn xuống cô, anh khẽ thở ra một hơi nặng nề.
Tịch Ngưng bị cạn kiệt sức lực, chân bất giác mềm nhũn ra, hơi thở cô dồn dập gấp gáp.
Thương Mộ Nghiêm khẽ nuốt nước bọt, đôi con ngươi nhiễm sắc tình, bên trong như có gợn sóng từ từ dỗ vào bờ, nóng bỏng mà thâm tình nhìn cô,
không hiện rõ cảm xúc, gương mặt ngoại trừ đôi mắt có hơi dao động nhỏ khó phát hiện ra thì sắc mặt anh vẫn thâm trầm tĩnh lặng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vòng tay còn lại qua người cô, cánh tay tăng thêm lực ép chặt cô vào lồng ngực săn chắc của mình.
Anh cúi thấp đầu, đặt cằm mình trên vai cô, hai cánh tay dần dần siết lại, càng lúc càng chặt, chỉ có tiếp xúc gần gũi như vậy, anh mới có thể dễ chịu và có cảm giác thoả mãn, và chỉ có thông qua cái ôm này anh mới có thể bộc lộ ra sự nhớ nhung của mình trong tám năm qua.
Anh nhớ cô gái này sắp phát điên rồi!
Khi nãy thấy cô cười nói vui vẻ với Trịnh Uân, anh khó chịu tới mức lồng ngực đều khó chịu.
Sự chiếm hữu trong lòng lại mạnh mẽ dâng lên, anh không muốn cô cười nói với bất kì tên đàn ông nào khác ngoài anh.
Tịch Ngưng sau khi bình tĩnh lại, cảm nhận sức lực của cánh tay người đàn ông siết chặt tới mức phát đau, ánh mắt cô chuyển sang tức giận, cô dùng sức đẩy vừa lạnh giọng nói:’‘Buông ra!’’
Sau màn kịch liệt mà thô bạo vừa rồi từ gương mặt đến vành tai cô đều ửng đỏ hết cả lên, trong khoang miệng cô tràn ngập mùi vị của Thương Mộ Nghiêm, cả cơ thể và hô hấp cũng đều chỉ ngửi thấy mùi hương trên người anh, giống như xung quanh cô chỉ có mùi hương đặc trưng của Thương Mộ Nghiêm vậy.
Lực cánh tay người đàn ông siết chặt, ánh mắt anh bình tĩnh không gợn sóng nhìn xuống đỉnh đầu cô, giọng trầm khàn vang lên:’‘Từ khi nào cho phép cô đi ăn cùng người khác?’’
Tịch Ngưng khựng người, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai giây sau, cơn tức giận đẩy lên đỉnh điểm, cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, ánh mắt sắc bén, ngữ điệu lạnh lùng xa cách:’‘Tổng Giám đốc Thương, anh có phải lặn lội đường xa đến đây nên đã quên mất lời mình nói rồi sao? Là anh bảo tôi cút khỏi mắt anh, tại sao bây giờ anh lại đến đây rồi đứng trước mặt tôi? Và cả chuyện tôi đi cùng ai thì có liên quan gì đến anh?’’
‘‘Cô từ lúc nào trở nên biết nghe lời như vậy?’’ Thương Mộ Nghiêm nhìn gương mặt tức giận của cô, trầm giọng hỏi.
Tịch Ngưng cười khẩy:’‘Lời của anh tôi dám không nghe theo sao? Anh sỉ nhục tôi như vậy vẫn chưa đủ đúng không? Còn cướp mất nụ hôn đầu của tôi!’’
Thương Mộ Nghiêm vốn trong lòng vẫn còn chút khó chịu, nhưng khi nghe thấy lời này, khoé môi anh nhàn nhạt cong lên:’‘Nụ hôn đầu?’’
Gió về đêm thổi mỗi lúc một lạnh hơn, tối nay cô ra ngoài chỉ mặc áo sơ mi lụa trắng phối với chân váy dài màu đen, trận gió ấy nghiễm nhiên là lạnh đến run người.
Tịch Ngưng co người lại xoa xoa cánh tay, chán ghét lười để ý người này, cảm thấy cứ coi như bị một con chó lớn gặm môi đi, muốn mở cửa bước vào xe thì cánh cửa bị một bàn tay đóng lại.
Thương Mộ Nghiêm túm chặt lấy một cánh tay cô, nơi đó vừa rồi đã bị Trịnh Uân chạm qua, sự khó chịu trong đáy lòng trong vài giây đột ngột dâng trào, như cuốn đến một trận cuồng phong sắp đánh bay mọi thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh từ từ ngẩng lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, thuận miệng hỏi:’‘Còn muốn bàn chuyện hợp tác không?’’
‘‘Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không trao đổi điều kiện đó!’’
Nhìn vào ánh mắt kiên định khó bị lung lay của cô, bàn tay anh ôm chặt lấy vòng eo cô, giọng anh trầm thấp từ tính:’‘Vài ngày tới tôi có hạng mục cần phải ra nước ngoài, nếu cô chấp nhận yêu cầu đi cùng tôi, đổi lại chuyện hợp tác này tôi có thể suy nghĩ mà kí vào.’’
Cánh tay Thương Mộ Nghiêm dưới eo cô vô cùng có cảm giác vững chắc, trong đầu lại nhớ vài hôm trước chú ba mình vì bản hợp đồng đó mà chạy đi chạy đáo tìm kiếm đối tác.
Tịch Ngưng cụp mi, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm anh.
‘‘Anh lại định lừa tôi đúng không?’’
Tầm mắt anh nhìn vài lọn tóc trên gò má cô, giống như nhiều năm trước, tự nhiên gỡ tóc cho cô, Tịch Ngưng nín thở với hành động này của anh, còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói của anh lại vang lên.
‘‘Thương Mộ Nghiêm tôi lừa cô bao giờ?’’
Cô cười nhạt:’‘Việc này anh còn hỏi tôi sao?’’
Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn anh, mang theo sự tức giận cùng trách vấn, không gian như chìm vào im lặng, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên:’‘Tôi vẫn độc thân.’’
Tịch Ngưng ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng lại thấy anh cứ ôm lấy eo mình, cô bực bội đẩy anh ra.
‘‘Muốn cái gì thì buông ra rồi nói!’’
‘‘Buông ra cô có ngoan không?’’
Cô hít một hơi sâu, kiềm nén khó chịu:’‘Ừ.’’
Ánh sáng dưới màn đêm rất mong lung, anh rũ mắt, nhìn thằng vào cô, gương mặt đẹp trai có vài phần không đúng đắn, cười nói:’‘Nhưng tôi muốn ôm cô, làm sao bây giờ?’’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro