Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 123

Hồi Sênh

2024-11-11 21:09:24

Kỳ thật trước khi tin tức này xuất hiện, quan hệ giữa fan hai nhà Lê Thành Lãng và Nghi Hi đã có sự biến hóa. Vốn hai bên đều lo lắng cho thần tượng, sau đó bên ngoài bắt đầu lan truyền xương sống của Lê Thành Lãng bị thương nặng, có khả năng sẽ bị liệt, fan của Lê Thành Lãng bởi vậy lo lắng phẫn nộ, không nhịn được sinh ra oán trách với Nghi Hi. Đa phần Tây Mễ đều cảm thấy đuối lý, dù sao Lê Thành Lãng cũng vì cứu idol nhà mình mới bị thương thành như vậy, nhưng chung quy luôn tồn tại những người cực đoan, hai bên nói tới nói lui không đạt được thỏa thuận, cuối cùng cãi lộn ầm ý. Fan Lê nói Nghi Hi là yêu tinh hại người, đầu sỏ gây nên, nếu Lê Thành Lãng xảy ra chuyện gì, cô ta cũng đừng nghĩ lăn lộn trong showbiz nữa; Tây Mễ thì nói Lê ảnh đế là tự nguyện cứu người, nếu fan lấy chuyện này để uy hiếp người khác, mới thật sự đánh mất thể diện của thần tượng!

Quan hệ giữa fan hai nhà Lê Thành Lãng và Nghi Hi vẫn bảo trì không tệ, đây là lần đầu tiên xảy ra tranh cãi lớn đến vậy, mỗi cá nhân đều ôm tâm trạng bi thương "Idol nhà tôi số khổ như vậy sao các người lại dám hãm hại”, tranh đến mức mặt đỏ tía tai khô cả cổ.

Sau đó, tin tức về chuyện tình cảm của hai người được tiết lộ.

Tiêu đề thì bắt mắt, tư liệu lại khá ít ỏi. Chỉ nói là Lê Thành Lãng nằm viện mấy ngày nay, Nghi Hi từ sáng đến tối đều ở phòng bệnh của anh, bưng trà dâng nước, cùng tán gẫu đọc báo, hoàn toàn là tư thế bạn gái chăm sóc bạn trai. Cuối cùng bổ sung thêm mấy tấm hình mờ ảo, cách cửa sổ của phòng, ngay cả mặt hai người cũng nhìn không rõ.

Nhưng chỉ thế là đủ. Tưởng tượng của quần chúng đã sớm hoàn thành phần nền, tin tức này chính là mảnh ghép cuối cùng, mơ mộng lãng mạn trở thành sự thật!

Quả nhiên là có cái gì đó!

Lê Thành Lãng và Nghi Hi đã sớm nói chuyện yêu đương! Cho dù trước không nói, thì trải qua sự kiện lần này nhất định cũng bắt đầu đến với nhau! Logic rõ ràng, ý nghĩ rõ ràng! Đổi lại nếu tôi là Nghi Hi, có người đàn ông đối với tôi như vậy, tôi cũng sẽ yêu thương anh ấy!

Đến thời điểm này, không tin tưởng trái lại chỉ có fan hai nhà, liều mạng cường điệu Nghi Hi là bởi vì cảm kích, cho nên mới chạy đến chăm sóc Lê Thành Lãng...

Chương Hủy để tờ báo xuống, "Xem ra, hẳn là có ký giả trà trộn vào tầng này. Tấm hình được chụp bởi điện thoại di động, còn nghe ngóng được tình huống Nghi Hi chung sống cùng cậu, xem như thành công rồi."

Lê Thành Lãng nói: "Trình độ không khác mấy so với những gì tôi suy đoán."

Tin tức lớn như vậy, cho dù phía bệnh viện có đề phòng thế nào, paparazzi cũng sẽ nghĩ ra tất cả các biện pháp để chui vào. Biện pháp tốt nhất là hành động trước để kiềm chế đối phương, trước khi bọn họ chụp được cái gì, tự mình đưa nó ra ngoài ánh sáng. Hai ngày trước Lê Thành Lãng nằm viện, bọn họ căn bản không có tâm tư suy xét đến chuyện khác, chờ đến khi Chương Hủy rốt cục không kiềm nén được nhắc tới, Lê Thành Lãng lại nói, bảo chị tạm thời không cần nhúng tay.

Chương Hủy nói: "Hiện tại thì tốt rồi, để paparazzi phát tin trước? Chuyện này là thế nào, không phải trước đây cậu rất thích công khai sao?"

"Chị cho rằng tôi không muốn nói?" Lê Thành Lãng day day sống mũi, không đeo kính nên lúc nào nhìn mọi thứ anh cũng cảm thấy mơ hồ, "Chỉ là mấy hôm trước tình trạng thân thể của tôi không tốt, lại không muốn đem chuyện này giao cho người khác đi làm, cho nên mới kéo dài thôi."

"Vậy cậu và Nghi Hi nói..."

Lê Thành Lãng mỉm cười, "Dù sao cũng phải tìm lý do để cô ấy chấp nhận được."

Nghi Hi cũng cảm thấy nên công khai, thậm chí xắn tay áo lên muốn tự mình viết bài, anh lại nói với cô, không bằng đánh cược, nhìn xem trong vòng ba ngày, paparazzi có thể đào được thông tin về hai người họ. Nếu như cái gì cũng không tìm ra, thì bọn họ sẽ tự mình công bố.

Lúc ấy Nghi Hi cười hết sức vui vẻ, nói: "Hiện giờ em cảm thấy, bản thân giống như cô bé giấu búp bê đem đến trường. Nhìn thì có vẻ che che giấu giấu, thật ra chỉ chờ người khác phát hiện, cầu còn không được người khác mau mau phát hiện ra!"

Cho nên, bọn họ gần như không hề che dấu, cô muốn đến chỗ anh thì đến. Giấu kín trong lòng bí mật này lâu như vậy, cho đến tận mấy ngày nay, hai người mới thật sự bỏ qua tất cả băn khoăn, không e ngại cũng không để ý đến ánh mắt bên ngoài.

Chương Hủy nhíu mày, "Vậy hiện tại cậu đã nghĩ xong sẽ nói thế nào chưa?"

Lê Thành Lãng không trả lời, mà hỏi: "Tiểu Hi, cô ấy đang ở đâu?"

Chương Hủy nói: "Có người bạn tới thăm, nên em ấy đang ở cùng bạn."

Cách một khoảng thời gian mới gặp lại Hứa Mộ Châu, Nghi Hi vẫn có chút không được tự nhiên. Để Trương Băng rót cho hắn chén trà, cô khách khí nói: "Sao anh tới đây?" Thời điểm này, không phải hắn đã vào đoàn phim mới rồi sao?

Hứa Mộ Châu cầm bó hoa cắm vào bình, một bó hoa phong tín tử màu tím, nhìn qua thanh nhã rung động lòng người, "Có hoạt động, phải xin nghỉ quay về Bắc Kinh, thuận tiện tới thăm em."

Hắn nhìn Nghi Hi, cô ngồi trên ghế sofa, mặc quần áo đơn giản ở nhà, nếu như không phải gò má và cổ đều dán băng gạc, thì không có chỗ nào giống bệnh nhân.

"Thân thể em có sao không? Chuyện lần này chắc ảnh hưởng rất lớn?" Hắn hỏi.

Nghi Hi cười cười. Quả thật ảnh hưởng rất lớn, bộ phim mới vốn định sang tháng khai máy không quay được, rất nhiều công việc khác cũng phải lùi lại, cô đã hạ quyết tăm, trước khi thân thể Lê Thành Lãng khôi phục, cô đều sẽ ở bên chăm sóc anh.

Hứa Mộ Châu đi tới, ngồi xuống đối diện cô, Nghi Hi nghĩ đến chuyện hôm đó tại quán ăn, do dự nói: "Mộ Châu, có việc..."

"Có việc, anh muốn nhận lỗi với em."

Nghi Hi hơi sững sờ, Hứa Mộ Châu nói: "Chiều hôm đó, anh đã nói một vài chuyện không nên nói, có lẽ đã tạo thành quấy nhiễu cho em. Em có thể quên nó đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt hắn bình tĩnh, phảng phất đã nghĩ thông mọi chuyện.

Khi nghe tin cô gặp nạn, hắn đang đi công tác ở nước ngoài, tốn rất nhiều công sức mới quay về Bắc Kinh, lại được thông báo Nghi Hi không sao cả, Lê Thành Lãng lại vì cứu cô mà bản thân bị trọng thương. Hắn lái xe dừng lại ở bên ngoài bệnh viện rất lâu, hút hết hơn nửa bao thuốc, cuối cùng vẫn là quay đầu xe, trở lại công ty.

Trong đoạn quan hệ này, cơ hội của hắn vốn đã xa vời, sau khi xảy ra chuyện như thế, ngay cả khả năng duy nhất cũng không còn nữa.

Người đại diện thấy hắn trở về, kích động suýt thì rơi nước mắt, cô vẫn luôn lo hắn sẽ vì Nghi Hi mà ảnh hưởng đến tiền đồ. Khi đó Hứa Mộ Châu mới phản ứng kịp, từ lâu trước kia, trong thế giới của hắn, Nghi Hi vĩnh viễn xếp sau công việc. Mà khi hắn rốt cuộc đạt được điều mình mong muốn, có khả năng vì cô mà trì hoãn bước chân, thì mọi chuyện cũng đã muộn.

Nghi Hi trầm mặc nửa ngày, "Mộ Châu, anh nhất định sẽ tìm được cô gái thuộc về anh. Không phải em, nhưng còn tốt hơn em, so với em còn thích hợp với anh hơn. Anh sẽ thật sự hạnh phúc."

Hứa Mộ Châu khẽ cười, "Anh cũng tin là thế."

Nghi Hi nói: "Tuy rằng không thể đi đến cuối cùng, nhưng em rất vui lúc trước gặp được anh." Hắn là người tốt, chỉ là duyên phận của họ không đủ.

Hứa Mộ Châu nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ đến tối đó trên con đường mòn ở Thủ Ảnh, cô được hắn ôm vào trong lòng, đồng ý làm bạn gái hắn.

Hắn đi lên trước, dang tay ôm cô vào trong lòng. Nghi Hi có chút kinh ngạc, lại không giãy dụa, hắn vuốt ve lưng cô, quay mặt kề sát vào mái tóc dài của cô, "Sau này, em và Lê Thành Lãng phải sống thật tốt. Nếu như kết hôn, phải gửi thiệp mời cho anh, anh sẽ không gây chuyện đâu."

Hốc mắt Nghi Hi nóng lên, nghe đến câu sau cùng thì bật cười, "OK. Nếu anh có bạn gái, cũng có thể giới thiệu cho em biết —— với điều kiện là cô ấy không để ý."

Sau khi đi ra từ bệnh viên, Hứa Mộ Châu lái xe đi loanh quanh chẳng có mục đích rất lâu, hắn ngay từ đầu không biết chính mình đang tìm cái gì, qua một lúc lâu mới phát hiện, con đường này chính là nơi hắn và Nghi Hi từng đi qua.

Khi bọn họ còn chưa có tiếng tăm gì, cặp đôi trẻ tuổi nắm tay, đi qua mỗi góc trong thành phố này. Thậm chí hắn còn có thể nhớ được bọn họ đã từng ăn cơm ở quán nào trên đường.

Hắn cứ đi như vậy, không biết mệt mỏi, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, mới rốt cục dừng lại tại quán cá gần Thủ ảnh. Ông chủ trở về quê một chuyến, hôm nay còn chưa bắt đầu buôn bán, trong quán cũng không có ai khác. Hai ông bà chủ đang ngồi tán gẫu, nhìn thấy hắn bước vào còn có chút kinh ngạc, lại lập tức tươi cười rót trà mời hắn.

Hứa Mộ Châu nói: "Chuyện lần trước đã gây phiền phức đến hai bác rồi."

Bà chủ nói: "Không có không có, fan của hai đứa đều rất thú vị, còn chạy tới quan tâm việc làm ăn của bác! A đúng rồi, bác đang định hỏi cháu đây, tình hình của Tiểu Hi như thế nào? Báo chí nói con bé bị thương..."

"Cô ấy không sao đâu ạ, bác yên tâm đi."

Ông chủ bưng lên một đĩa thức ăn, "Mộ Châu tới đây tới đây, hiếm khi cháu đến đây một chuyến, hai chúng ta uống vài chén."

Hứa Mộ Châu nói: "Lại là rượu mơ nhà tự ủ sao ạ?"

Ông chủ cười nói: "Bác biết cháu chê cái đó không đủ ý vị, đây là rượu cao lương nhà tự ủ, để xem cháu có thể chống đỡ được mấy cốc!"

TV vốn vừa chuyển sang kênh điện ảnh, Hứa Mộ Châu không nghĩ rằng tối nay lại chiếu  《Nhớ mãi không quên 》, quảng cáo vừa kết thúc liền xuất hiện khuôn mặt quen thuộc. Vợ chồng chủ quán là đặc biệt muốn xem hai người, lại vừa lúc gặp phải Hứa Mộ Châu, đang cảm thấy lúng túng, thì đã thấy hắn bưng cốc thủy tinh lên uống một ngụm, nói: "Tửu lượng của cháu không tốt bằng Tiểu Hi, nếu đổi lại là cô ấy, hẳn là phải uống được non nửa bình."

Bà chủ quán nói: "Đáng tiếc Tiểu Hi không thể tới đây..."

"Cháu sẽ chuyển lời nói hai người rất nhớ cô ấy, chờ khi nào cô ấy khỏi, có khả năng lại tới đây ăn cơm." Hứa Mộ Châu nói.

Mắt bà chủ sáng lên, "Hai đứa..."

Hứa Mộ Châu cười nói: "Chỉ có điều chắc sẽ không đi cùng cháu, cô ấy có thể dẫn bạn trai tới... Bác mà nhìn thấy bạn trai của Tiểu Hi nhất định sẽ rất kích động."

Bà chủ sững sờ, ông chủ quán kéo tay áo bà, lại rót cho hắn một cốc đầy, "Mộ Châu, tới uống rượu. Dùng bữa đi cháu."

Hứa Mộ Châu lại nhìn lên màn hình ti vi, nội dung bộ phim đã đến đoạn Kỷ Niệm và Bạch Tuyền chia tay, hai người đã từng là một đôi ôm nhau, khóc đến khàn cả giọng. Đây không phải bọn họ. Trước giờ bọn họ chưa từng ôm nhau khóc như vậy, trước mặt hắn cô luôn duy trì sự mạnh mẽ, cho đến cuối cùng cũng không chịu để lộ một chút mềm yếu nào. Nếu như hắn biết mình đã từng khiến cô chật vật như vậy, thì hắn nhất định sẽ không bỏ đi, không rời khỏi cô.

Nhưng cái gì hắn cũng không biết.

Ngắm nhìn bốn phía, nơi này hết thảy đều quen thuộc đến vậy. Cái ghế họ từng ngồi, cái cốc họ từng dùng, cái TV họ cùng nhau xem, những lần đùa giỡn tranh cãi đều rõ mồn một trước mắt. Xa cách mấy năm, hắn vẫn thường xuyên quay lại xem thử, chỉ là vì không bỏ được những hồi ức đó, nhưng cô ấy ngay cả một lần cũng không đến.

Không giống như phim, trong thực tế người nhớ mãi không quên biến thành hắn, nhưng hiện tại cũng đã đến lúc phải buông tay.

Hắn lấy điện thoại ra, trên màn hình là tấm ảnh của Nghi Hi. Bởi vì sợ bị người khác nhận ra, cho nên chỉ là bóng lưng, đây là tấm hình ngày xưa cô chọn cho hắn. Hắn lật đến photo album, tùy tiện chọn một ảnh phong cảnh, cài đặt thành hình nền mới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong TV, Kỷ Niệm mỉm cười nhìn bầu trời, tạm biệt với chàng thiếu niên của quá khứ. Hứa Mộ Châu bưng chén rượu, giơ lên hướng về phía hư không một cái, rốt cục chậm rãi, nở nụ cười nhạt.

Cô gái mà tôi đã từng yêu nhất. Cô gái làm bạn với tôi thời thanh xuân.

Giờ đây, chúng ta thật sự phải nói tạm biệt.

Sau bữa cơm chiều y tá giúp Nghi Hi thay thuốc, cô ngồi một mình trong phòng phát ngốc hồi lâu, cho đến khi Hạ Tâm Đồng gọi điện thoại tới, "Tớ rất hiếu kỳ, là cái gì thúc đẩy hai người tình nguyện dâng tiền cho thầy Viên, cũng không muốn tự mình công khai?"

Chụp được ảnh của Nghi Hi và Lê Thành Lãng là paparazzi nổi tiếng trong nước, họ Viên, mọi người đều gọi là thầy Viên. Ngày hôm qua tin tức vừa ra tới, bạn bè trong vòng đều ồn ào cảm khái, thầy Viên lại làm được một cú rồi, các minh tinh còn trêu chọc nói hiện tại kéo rèm cũng không xong, thầy Viên đã tiến hóa đến giai đoạn cải trang lẻn vào!

Nghi Hi nói: "Vì sao không phải bọn tớ trêu chọc thầy Viên? Lúc trước cậu và Thái Kiệt Hồng cũng là bị anh ta chụp đúng không? Tớ thật sự cũng muốn cảm nhận một chút đãi ngộ được paparazzi hàng đầu truy lùng."

Hạ Tâm Đồng bị tức đến nghẹn lời, lúc này Nghi Hi mới nghĩ đến tình cảm giữa cô ấy và Thái Kiệt Hồng đã có sự biến hóa, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, đem đề nghị Lê Thành Lãng nói cho mình kể với cô ấy. Cuối cùng, Nghi Hi dùng giọng điệu ngọt ngào nói: "Cậu không thấy rất thú vị sao? Ôm trong lòng bí mật cả thế gian đều hiếu kỳ, lẳng lặng chờ người khác phát hiện, quá trình khá là tuyệt vời nha! Lần này tớ không chán ghét paparazzi chút nào, chỉ muốn xem bọn họ làm thế nào chụp được tớ!"

Hạ Tâm Đồng bị sự nhàm chán của hai người đánh bại, suy nghĩ một lát lại nói: "Cậu nghĩ như vậy thì tớ không thấy bất ngờ, nhưng sao Lê Thành Lãng cũng có suy nghĩ này vậy? Anh ấy nhìn qua không giống người sẽ vui sướng dâng tiền cho paparazzi..."

Nghi Hi nhíu mày. Lời của cô ấy hình như có lý, chính mình trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, liền vội chơi trò chơi cùng anh, lại quên mất anh không phải người có cá tính thích làm chuyện như vậy.

"Ý của cậu là..."

Hạ Tâm Đồng nói đùa: "Tớ không có ý gì đâu, Lê Thành Lãng thích cậu như vậy, chung quy là sẽ không nghĩ không công khai nhỉ? Đừng đùa, anh ấy cũng giúp cậu chắn đèn..."

Ngữ khí của cô ấy nhẹ nhàng, vẻ mặt Nghi Hi lại biến đổi. Trước khi gặp chuyện anh đã có việc giấu mình, cô còn chưa biết cụ thể là gì, sau cũng đáp ứng không hỏi nữa. Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng không đến mức, ảnh hưởng tới chuyện yêu đương của hai người chứ...

Chẳng lẽ anh thật sự không muốn công khai?

"Nghi Hi?"

Cô đột nhiên lắc đầu, đuổi đi suy nghĩ không hiểu ra sao này. Quả nhiên là phong thủy luân phiên chuyển, hiện tại lại đổi thành cô lo lắng chuyện này.

"Móa!"

Hạ Tâm Đồng bỗng nhiên ở bên kia hú lên quái dị, Nghi Hi nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

Hạ Tâm Đồng liến tha liến thoắng, "Ông trời của tôi... Cái gì đây chứ, Tiểu Hi, hiện tại cậu đang ngồi chứ? Nếu đang đứng, thì trước tiên tìm chỗ nào đó ngồi xuống. Ờ, sau đó, thở sâu, nghe tớ nói... Chú Lê nhà cậu, vừa mới đăng bài lên weibo."

Nghi Hi cảm thấy cô ấy thật là kỳ lạ, tuy rằng Lê Thành Lãng rất ít dùng weibo, nhưng thời điểm này hơn phân nửa cũng sẽ lên báo bình an đi... Đợi đã, hình như ngày hôm qua chị Chương Hủy đã thay anh ấy phát thông cáo mà, vậy bây giờ là vì cái gì?

Cùng lúc đó linh quang trong đầu hiện lên, thân thể cô cứng đờ, Hạ Tâm Đồng còn ở bên tai phấn khởi nói: "Nghi Tiểu Hi, mau đi xem đi! Nhanh lên một chút!"

Tay Nghi Hi phát run, hỗn loạn lấy ipad, lại hỗn loạn đi lên weibo. Vì ngăn ngừa quá nhiều thông báo gây ra đơ máy, weibo cô chỉ mở phần đặc biệt quan tâm, lại kinh ngạc phát hiện tự nhiên vẫn là hơn ngàn thông báo!

Xảy ra chuyện gì rồi?!

Mở con số trên cùng, tất cả các trang đều là cùng một bài đăng, cô lại ấn xuống một cái, ánh vào tầm mắt đầu tiên là hai tấm hình.

Hai tấm hình vô cùng quen thuộc.

Hình thứ nhất là vườn hoa trong nắng, cô bé Alice mặc chiếc váy trắng đáng yêu như công chúa. Lê Thành Lãng dắt tay cô, hai người đứng trên bãi cỏ xanh mướt, nhìn nhau cười.

Hình thứ hai là trong đại sảnh trang hoàng hoa lệ, cô mặc chiếc váy dài màu xanh nước biển, anh âu phục giày da, thành thục anh tuấn. Bốn phía quần là áo lượt, nhảy múa tưng bừng, mà anh ôm thân hình nhỏ nhắn yểu điệu của cô, nhẹ nhàng khiêu vũ.

Nghi Hi nhìn chằm chằm hai tấm hình rất lâu, mới đưa ánh mắt chuyển lên dòng chữ phía trên. Tới từ cái tên nằm trong dự đoán, nhưng tất cả đều khó tưởng tượng, hai người chưa từng thảo luận, cô cũng không nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy!

@ Lê Thành Lãng V: rất vinh hạnh, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng chờ được em. Alice của anh, công chúa của anh. Cảm ơn vì em đã đến bên anh.

HẾT CHƯƠNG 123

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sao Chờ Đợi Em

Số ký tự: 0