Anh Ta Là Vai Ác, Nam Chính Yêu Thầm Ta
Chương 33
2024-10-02 14:59:47
Tống Lạc Quỳ nhét cho anh một miếng bánh mì: "Ăn sáng đi, lần sau gặp anh trai tôi, nhường anh ấy một chút là được."
Trì Dữ liếc cô một cái, cắn miếng bánh mì rồi rời đi, trước khi đi còn nói một câu: "Nơi này không an toàn, cô nên chuyển đi nơi khác."
Tống Lạc Quỳ vừa ăn bánh mì vừa thu dọn đồ đạc: "Tôi biết."
Cô định hôm nay sẽ chuyển nhà, không chỉ vậy, cô còn khuyên Canaza bên cạnh cũng chuyển đi cùng.
Trì Dữ nhanh chóng rời đi, anh gọi điện cho người của mình, rất nhanh đã lên một chiếc xe, không ngờ đến đây bàn chuyện làm ăn mà suýt nữa thì mất mạng ở đây, anh đã chủ quan rồi, Carles, anh đã nhớ kỹ!
Còn về lời Tống Lạc Quỳ nói... lần sau nhường Tống Lạc Sanh một chút cũng không sao.
Trì Dữ không ngờ lại trùng hợp như vậy, thế mà lại gặp được Tống Lạc Quỳ, tuy hai người đã lâu không gặp nhưng Trì Dữ vẫn nhận ra cô ngay, anh không ngờ cô lại ở Y quốc, chẳng lẽ đang du học?
Là người thuộc "Băng đảng" khác với Tống Lạc Quỳ, hai người căn bản không nói chuyện, Trì Dữ tự động quên chuyện Tống Lạc Quỳ kéo tụt quần anh, dù sao lúc đó hai người cũng không tính là nói chuyện.
Hai người căn bản không thân thiết, tuy đều biết nhau nhưng là kiểu gặp nhau trên đường cũng không chào hỏi, còn không quen thuộc bằng Tống Lạc Sanh , dù hai người không ưa nhau.
Trì Dữ không nghĩ nhiều, rất nhanh đã tập trung vào việc của mình.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Tống Lạc Quỳ nhanh chóng chuyển nhà, sau khi cô chuyển đi, quả nhiên buổi tối lại có người đến nơi cô ở trước đó tìm người, bên Cana Sa cũng có người vào nhưng Cana Sa không ở nhà nên cô ấy không biết.
Nhưng may mắn là những người đó đến một lần rồi không đến nữa.
Cana Sa: "Baby, cậu không ở đây thì tớ không được ăn món Hoa ngon nữa rồi."
Cana Sa không nghe lời khuyên của Tống Lạc Quỳ mà chuyển đi, lúc đó cô ấy còn rút ra một khẩu súng: " Quỳ, đừng sợ, tớ có súng, tớ bắn khá chuẩn, ai dám đến tớ sẽ bắn biubiubiu."
Tống Lạc Quỳ: "..." Có chút sợ hãi, cô đã quên mất ở nước ngoài không cấm súng, vậy thì ở trong nước vẫn an toàn hơn... Đợi giao lưu kết thúc cô sẽ về thôi, còn ý định du học thì cô đã gác lại rồi.
Nghĩ đến việc nam chính ở đây cũng bị biubiubiu, cô thấy nguy hiểm hơn, biết đâu một ngày nào đó tác giả quay lại, ở nước ngoài không an toàn này, nếu cô ở lại thì có phải dễ chết hơn không?
"Cana Sa, lần sau tớ làm sủi cảo sẽ tặng cậu nhiều hơn."
Trì Dữ liếc cô một cái, cắn miếng bánh mì rồi rời đi, trước khi đi còn nói một câu: "Nơi này không an toàn, cô nên chuyển đi nơi khác."
Tống Lạc Quỳ vừa ăn bánh mì vừa thu dọn đồ đạc: "Tôi biết."
Cô định hôm nay sẽ chuyển nhà, không chỉ vậy, cô còn khuyên Canaza bên cạnh cũng chuyển đi cùng.
Trì Dữ nhanh chóng rời đi, anh gọi điện cho người của mình, rất nhanh đã lên một chiếc xe, không ngờ đến đây bàn chuyện làm ăn mà suýt nữa thì mất mạng ở đây, anh đã chủ quan rồi, Carles, anh đã nhớ kỹ!
Còn về lời Tống Lạc Quỳ nói... lần sau nhường Tống Lạc Sanh một chút cũng không sao.
Trì Dữ không ngờ lại trùng hợp như vậy, thế mà lại gặp được Tống Lạc Quỳ, tuy hai người đã lâu không gặp nhưng Trì Dữ vẫn nhận ra cô ngay, anh không ngờ cô lại ở Y quốc, chẳng lẽ đang du học?
Là người thuộc "Băng đảng" khác với Tống Lạc Quỳ, hai người căn bản không nói chuyện, Trì Dữ tự động quên chuyện Tống Lạc Quỳ kéo tụt quần anh, dù sao lúc đó hai người cũng không tính là nói chuyện.
Hai người căn bản không thân thiết, tuy đều biết nhau nhưng là kiểu gặp nhau trên đường cũng không chào hỏi, còn không quen thuộc bằng Tống Lạc Sanh , dù hai người không ưa nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Dữ không nghĩ nhiều, rất nhanh đã tập trung vào việc của mình.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Tống Lạc Quỳ nhanh chóng chuyển nhà, sau khi cô chuyển đi, quả nhiên buổi tối lại có người đến nơi cô ở trước đó tìm người, bên Cana Sa cũng có người vào nhưng Cana Sa không ở nhà nên cô ấy không biết.
Nhưng may mắn là những người đó đến một lần rồi không đến nữa.
Cana Sa: "Baby, cậu không ở đây thì tớ không được ăn món Hoa ngon nữa rồi."
Cana Sa không nghe lời khuyên của Tống Lạc Quỳ mà chuyển đi, lúc đó cô ấy còn rút ra một khẩu súng: " Quỳ, đừng sợ, tớ có súng, tớ bắn khá chuẩn, ai dám đến tớ sẽ bắn biubiubiu."
Tống Lạc Quỳ: "..." Có chút sợ hãi, cô đã quên mất ở nước ngoài không cấm súng, vậy thì ở trong nước vẫn an toàn hơn... Đợi giao lưu kết thúc cô sẽ về thôi, còn ý định du học thì cô đã gác lại rồi.
Nghĩ đến việc nam chính ở đây cũng bị biubiubiu, cô thấy nguy hiểm hơn, biết đâu một ngày nào đó tác giả quay lại, ở nước ngoài không an toàn này, nếu cô ở lại thì có phải dễ chết hơn không?
"Cana Sa, lần sau tớ làm sủi cảo sẽ tặng cậu nhiều hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro