Thao túng cô. . .
Hoa Tiểu Lê
2024-07-03 13:54:32
Phí Thiệu Dương cả đêm ôm vợ ngủ, ngoan bất ngờ khi chỉ ôm mà không làm gì. Nhưng Diêu Mỹ Nhân thì khác, cô không sao ngủ được với cảnh chồng ôm ấp như thế.
Cô dậy rất sớm, mẹ chồng cô muốn cho hai con có không gian riêng, đến nỗi bà đi du lịch cũng cho người làm nghỉ tạm thời luôn. Cả nhà to đùng chỉ có duy nhất hai người.
Anh tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy vợ đứng ngoài ban công. Cô mặc chiếc váy rộng màu trắng nhìn thiện lành, tóc dài vắt ra trước, dịu hiền khác với vẻ mạnh mẽ khi đi làm.
Phí Thiệu Dương không làm ảnh hưởng không gian sáng sớm của cô mà nằm im thưởng thức vẻ đẹp ấy. Tự nhiên thấy cũng lãng mạn.
Chả hiểu ngoài ban công có gì mà anh thấy vợ cứ đứng thẩn thơ ngoài đó mãi. Phí Thiệu Dương dần mất kiên nhẫn, anh đứng lên và hướng ra chỗ Diêu Mỹ Nhân, không quên xoa xoa mái tóc cho đỡ lộn xộn.
Cô thấy anh đột ngột ôm mình phía sau thì vẫn né tránh.
- Tôi nộp đơn ly hôn rồi, nên đừng có thân thiết thế.
- Giờ vẫn chưa chính thức.
Diêu Mỹ Nhân gỡ tay anh ra rồi xoay người nhìn anh.
- Đừng!
Phí Thiệu Dương ôm ghì cô vào người anh, liền cúi xuống muốn hôn. Cô nghiêng đầu cự tuyệt, anh cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói có chút kìm nén.
- Đến cơ hội để lãng mạn em cũng không muốn cho tôi hửm?
- Không cần thiết.
- Cần! Em không hôn, tôi sẽ nghiền em tại đây.
Ánh mắt cô lộ vẻ phẫn nộ, anh mặc kệ giữ cổ cô mà hôn. Diêu Mỹ Nhân không cam tâm, ngậm chặt miệng để anh biết khó mà lui.
Dứt khoát bế cô lên, hai tay anh giữ chặt đùi, cô sợ ngã phải vòng tay qua cổ anh ôm lấy.
- Anh lại làm gì thế?
Anh ôm cô vào trong và ngồi xuống ghế, Diêu Mỹ Nhân được giữ trọn trên đùi Phí Thiệu Dương. Anh tiếp tục giữ gáy cô và hôn, hôn còn mạnh bạo hơn trước.
Vừa hôn, tay anh vừa luồn qua váy mỏng và vuốt ve đùi vợ. Cô hoảng hốt nhắc nhở.
- Anh đừng có làm bậy.
- Sao có thể là bậy chứ? Em không lãng mạn hóa chuyện thân mật vợ chồng được ạ. Thả lỏng đi, em cứ việc tận hưởng, tôi sẽ chăm sóc em.
- Không…
Môi cô rất mềm và mướt, còn hồng hồng yêu yêu, anh rất thích cảm giác được cắn mút vợ. Khi anh muốn hôn sâu hơn, cô lại dám cắn anh.
Anh nheo mắt không hài lòng, cúi xuống hôn cần cổ trắng nõn. Cô giẫy giụa phản kháng, anh tức giận, một tay kéo lệch váy cô tụt xuống vai. Một phát cắn ở gần khuôn ngực khiến Diêu Mỹ Nhân điếng người.
Cảm giác đau và máu nóng đang chảy khắp cơ thể, rõ mồm một đến nỗi cô cảm giác cơ thể đang phản bội lại suy nghĩ của chính mình.
Có gì đó không đúng. Diêu Mỹ Nhân đờ người, còn Phí Thiệu Dương đang hất tung váy rộng của cô lên và tham lam chui vào trong. Khi lưỡi anh chạm vào đầu ngực, cô lập tức run rẩy. Vừa sợ, vừa lo lắng, vừa phấn khích lại vừa hồi hộp. Nơi nhạy cảm bị liếm láp gặm nhấm, cô cảm thấy ở dưới thân mình đang ẩm ướt và cả người bứt rứt khó chịu.
Hình như Phí Thiệu Dương rất đam mê ngực vợ. Bên này rồi bên kia, miệng ăn tay sờ, sự căng tròn mềm mại đàn hồi rất tốt, rất cuốn không muốn buông. Ngực Diêu Mỹ Nhân tự nhiên vừa tay, không như ngực Trương Như Ý đã độn silicon. Ở bên vợ anh có thể nghịch ngợm bung xõa hết mình, không cần kiềm chế lực tay như khi ở bên nhân tình. Anh hưng phấn bóp chặt bầu ngực khiến cô nhăn nhó kêu ca.
- Đau ~~~
Lời than vãn nỉ non của cô càng khiến Phí Thiệu Dương quyết tâm phải làm cho ra trò.
- Ghế hay giường?
- Gi…ường …
Phí Thiệu Dương cong môi cười rồi đứng lên, Diêu Mỹ Nhân biết mình bị lừa vào tròng bèn cau có nhìn anh.
- Anh…thao túng tôi…
Chồng cô là dân chơi chính hiệu, cô làm sao mà không bị thao túng cho được. Phí Thiệu Dương cố tình đưa ra lựa chọn để cô vô thức chọn một phương án, dù lúc đầu cô nằng nặc từ chối thân mật với anh.
Như này khác gì cô đồng ý cùng chồng lên giường.
- Thì ra em thích trên giường, khá truyền thống nhưng tôi cũng thích giường nhất. Em xem, giường mẹ sắm cho chúng ta còn êm và xịn nữa, rất thích hợp, phải tận dụng tốt để không phụ lòng mẹ mới được.
Cô dậy rất sớm, mẹ chồng cô muốn cho hai con có không gian riêng, đến nỗi bà đi du lịch cũng cho người làm nghỉ tạm thời luôn. Cả nhà to đùng chỉ có duy nhất hai người.
Anh tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy vợ đứng ngoài ban công. Cô mặc chiếc váy rộng màu trắng nhìn thiện lành, tóc dài vắt ra trước, dịu hiền khác với vẻ mạnh mẽ khi đi làm.
Phí Thiệu Dương không làm ảnh hưởng không gian sáng sớm của cô mà nằm im thưởng thức vẻ đẹp ấy. Tự nhiên thấy cũng lãng mạn.
Chả hiểu ngoài ban công có gì mà anh thấy vợ cứ đứng thẩn thơ ngoài đó mãi. Phí Thiệu Dương dần mất kiên nhẫn, anh đứng lên và hướng ra chỗ Diêu Mỹ Nhân, không quên xoa xoa mái tóc cho đỡ lộn xộn.
Cô thấy anh đột ngột ôm mình phía sau thì vẫn né tránh.
- Tôi nộp đơn ly hôn rồi, nên đừng có thân thiết thế.
- Giờ vẫn chưa chính thức.
Diêu Mỹ Nhân gỡ tay anh ra rồi xoay người nhìn anh.
- Đừng!
Phí Thiệu Dương ôm ghì cô vào người anh, liền cúi xuống muốn hôn. Cô nghiêng đầu cự tuyệt, anh cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói có chút kìm nén.
- Đến cơ hội để lãng mạn em cũng không muốn cho tôi hửm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không cần thiết.
- Cần! Em không hôn, tôi sẽ nghiền em tại đây.
Ánh mắt cô lộ vẻ phẫn nộ, anh mặc kệ giữ cổ cô mà hôn. Diêu Mỹ Nhân không cam tâm, ngậm chặt miệng để anh biết khó mà lui.
Dứt khoát bế cô lên, hai tay anh giữ chặt đùi, cô sợ ngã phải vòng tay qua cổ anh ôm lấy.
- Anh lại làm gì thế?
Anh ôm cô vào trong và ngồi xuống ghế, Diêu Mỹ Nhân được giữ trọn trên đùi Phí Thiệu Dương. Anh tiếp tục giữ gáy cô và hôn, hôn còn mạnh bạo hơn trước.
Vừa hôn, tay anh vừa luồn qua váy mỏng và vuốt ve đùi vợ. Cô hoảng hốt nhắc nhở.
- Anh đừng có làm bậy.
- Sao có thể là bậy chứ? Em không lãng mạn hóa chuyện thân mật vợ chồng được ạ. Thả lỏng đi, em cứ việc tận hưởng, tôi sẽ chăm sóc em.
- Không…
Môi cô rất mềm và mướt, còn hồng hồng yêu yêu, anh rất thích cảm giác được cắn mút vợ. Khi anh muốn hôn sâu hơn, cô lại dám cắn anh.
Anh nheo mắt không hài lòng, cúi xuống hôn cần cổ trắng nõn. Cô giẫy giụa phản kháng, anh tức giận, một tay kéo lệch váy cô tụt xuống vai. Một phát cắn ở gần khuôn ngực khiến Diêu Mỹ Nhân điếng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác đau và máu nóng đang chảy khắp cơ thể, rõ mồm một đến nỗi cô cảm giác cơ thể đang phản bội lại suy nghĩ của chính mình.
Có gì đó không đúng. Diêu Mỹ Nhân đờ người, còn Phí Thiệu Dương đang hất tung váy rộng của cô lên và tham lam chui vào trong. Khi lưỡi anh chạm vào đầu ngực, cô lập tức run rẩy. Vừa sợ, vừa lo lắng, vừa phấn khích lại vừa hồi hộp. Nơi nhạy cảm bị liếm láp gặm nhấm, cô cảm thấy ở dưới thân mình đang ẩm ướt và cả người bứt rứt khó chịu.
Hình như Phí Thiệu Dương rất đam mê ngực vợ. Bên này rồi bên kia, miệng ăn tay sờ, sự căng tròn mềm mại đàn hồi rất tốt, rất cuốn không muốn buông. Ngực Diêu Mỹ Nhân tự nhiên vừa tay, không như ngực Trương Như Ý đã độn silicon. Ở bên vợ anh có thể nghịch ngợm bung xõa hết mình, không cần kiềm chế lực tay như khi ở bên nhân tình. Anh hưng phấn bóp chặt bầu ngực khiến cô nhăn nhó kêu ca.
- Đau ~~~
Lời than vãn nỉ non của cô càng khiến Phí Thiệu Dương quyết tâm phải làm cho ra trò.
- Ghế hay giường?
- Gi…ường …
Phí Thiệu Dương cong môi cười rồi đứng lên, Diêu Mỹ Nhân biết mình bị lừa vào tròng bèn cau có nhìn anh.
- Anh…thao túng tôi…
Chồng cô là dân chơi chính hiệu, cô làm sao mà không bị thao túng cho được. Phí Thiệu Dương cố tình đưa ra lựa chọn để cô vô thức chọn một phương án, dù lúc đầu cô nằng nặc từ chối thân mật với anh.
Như này khác gì cô đồng ý cùng chồng lên giường.
- Thì ra em thích trên giường, khá truyền thống nhưng tôi cũng thích giường nhất. Em xem, giường mẹ sắm cho chúng ta còn êm và xịn nữa, rất thích hợp, phải tận dụng tốt để không phụ lòng mẹ mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro