Anh Trai Nhà Bê...
2024-10-26 05:03:08
Đầu ngón tay Bá Vân ấn lên hoa môi, nhẹ nhàng mở ra hai bên...
A a a. . . Thật sự làm vậy sao?
Chỗ đó. . .
Chỗ đó chính cô còn chưa từng xem qua. . .
Cả khuôn mặt Kiều Đình đỏ bừng, xinh đẹp như hoa hồng nở rộ, Bá Vân đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại nơi cánh hoa, chậm rãi xoa từ hướng chín giờ, sau đó gảy nhẹ đảo tròn chơi đùa theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.
Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng mãnh liệt dâng lên trong cơ thể Kiều Đình. . .
Một luồng hơi cuồn cuộn lên cổ họng rồi bật thốt ra ngoài.
“A~...”
Tiếng rên rỉ như khẽ nấc, như tiếng rên rỉ chứa đầy dục vọng được thỏa mãn, Kiều Đình nghe tiếng của chính mình xong cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng theo sự chuyển động của ngón tay Bá Vân, cảm giác kỳ lạ ấy như từng đợt sóng ập tới, cô chỉ có thể dùng sức cắn đầu ngón trỏ của tay mình, để tránh lại phát ra tiếng rên làm cho mình mất mặt.
Hoa nhi của Kiều Đình đẹp quá. . .
Hai trong mắt Bá Vân nhìn chằm chằm vào đóa hoa xinh đẹp non nớt này, không muốn chớp mắt dù chỉ một cái.
Hoa thịt non mềm, cảm xúc trơn trượt, hơi hơi ẩm ướt, miệng huyệt bên dưới vô thức khép mở, giọt sương óng ánh lập lòe, ngón tay anh cố ý vẽ vòng tròn lên đó, da thịt nơi cửa huyệt lập tức chuyển động theo, dường như ước gì có thể cắn đầu ngón tay anh, nuốt vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ướt át.
Khi anh ngồi xuống, côn thịt giữa hai chân anh rất đau, anh cố gắng kiềm giữ lý trí, chống lại ham muốn đang không ngừng điên cuồng gào thét muốn đi vào tiểu huyệt, hưởng thụ sự ấm áp khi bị hoa kính chật hẹp bao quanh.
Bây giờ ở nơi này làm chuyện ấy thì không phù hợp chút nào, vả lại bên ngoài còn có mọi người đang chờ anh và cô ra ăn cơm.
Cho dù ở trong lòng ba mẹ anh là đứa con đáng tin cậy, hơn nữa anh cùng Kiều Đình lớn lên từ nhỏ, đó cũng là lí do mà mọi người không nghi ngờ anh ở trong phòng tắm làm chuyện biến thái đối với Kiều Đình, nhưng nếu cả nhà đợi quá lâu, có thể mẹ sẽ vào đây hỏi thăm, xem Kiều Đình có bị phỏng nghiêm trọng hay không, hay là đi tới bệnh viện khám xem.
Anh muốn có nhiều hơn và không muốn bị làm phiền bởi bất cứ ai, có thể cùng Kiều Đình quang minh chính đại, một mình ở bên nhau.
Anh tự hỏi mình, phải làm thế nào mới có khoảng thời gian phù hợp và thuận tiện để làm việc đó.
"Có đau không?" Anh thấp giọng, u ám hơn so với khi nãy.
"Không. . ." Bình ổn hơi thở gấp gáp lại, cô mới có thể nói tiếp:" Không có đau. . ."
"Vậy là tốt rồi."
Một lát sau, anh cố gắng nhẫn nại xúc động muốn nhào nặn hoa hạch, buông tha cho vùng cấm địa đầy mê hoặc này.
Khi ngón tay anh rời đi, Kiều Đình thở hắt ra.
Tuy cảm giác khẩn trương ấy đã bớt đi một ít, nhưng mà. . .Cô lại. . . hy vọng Bá Vân có thể tiếp tục sờ, thậm chí cô còn muốn anh đi vào càng sâu, càng sâu. . .
A a a. . . Thật sự làm vậy sao?
Chỗ đó. . .
Chỗ đó chính cô còn chưa từng xem qua. . .
Cả khuôn mặt Kiều Đình đỏ bừng, xinh đẹp như hoa hồng nở rộ, Bá Vân đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại nơi cánh hoa, chậm rãi xoa từ hướng chín giờ, sau đó gảy nhẹ đảo tròn chơi đùa theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.
Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng mãnh liệt dâng lên trong cơ thể Kiều Đình. . .
Một luồng hơi cuồn cuộn lên cổ họng rồi bật thốt ra ngoài.
“A~...”
Tiếng rên rỉ như khẽ nấc, như tiếng rên rỉ chứa đầy dục vọng được thỏa mãn, Kiều Đình nghe tiếng của chính mình xong cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng theo sự chuyển động của ngón tay Bá Vân, cảm giác kỳ lạ ấy như từng đợt sóng ập tới, cô chỉ có thể dùng sức cắn đầu ngón trỏ của tay mình, để tránh lại phát ra tiếng rên làm cho mình mất mặt.
Hoa nhi của Kiều Đình đẹp quá. . .
Hai trong mắt Bá Vân nhìn chằm chằm vào đóa hoa xinh đẹp non nớt này, không muốn chớp mắt dù chỉ một cái.
Hoa thịt non mềm, cảm xúc trơn trượt, hơi hơi ẩm ướt, miệng huyệt bên dưới vô thức khép mở, giọt sương óng ánh lập lòe, ngón tay anh cố ý vẽ vòng tròn lên đó, da thịt nơi cửa huyệt lập tức chuyển động theo, dường như ước gì có thể cắn đầu ngón tay anh, nuốt vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ướt át.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi anh ngồi xuống, côn thịt giữa hai chân anh rất đau, anh cố gắng kiềm giữ lý trí, chống lại ham muốn đang không ngừng điên cuồng gào thét muốn đi vào tiểu huyệt, hưởng thụ sự ấm áp khi bị hoa kính chật hẹp bao quanh.
Bây giờ ở nơi này làm chuyện ấy thì không phù hợp chút nào, vả lại bên ngoài còn có mọi người đang chờ anh và cô ra ăn cơm.
Cho dù ở trong lòng ba mẹ anh là đứa con đáng tin cậy, hơn nữa anh cùng Kiều Đình lớn lên từ nhỏ, đó cũng là lí do mà mọi người không nghi ngờ anh ở trong phòng tắm làm chuyện biến thái đối với Kiều Đình, nhưng nếu cả nhà đợi quá lâu, có thể mẹ sẽ vào đây hỏi thăm, xem Kiều Đình có bị phỏng nghiêm trọng hay không, hay là đi tới bệnh viện khám xem.
Anh muốn có nhiều hơn và không muốn bị làm phiền bởi bất cứ ai, có thể cùng Kiều Đình quang minh chính đại, một mình ở bên nhau.
Anh tự hỏi mình, phải làm thế nào mới có khoảng thời gian phù hợp và thuận tiện để làm việc đó.
"Có đau không?" Anh thấp giọng, u ám hơn so với khi nãy.
"Không. . ." Bình ổn hơi thở gấp gáp lại, cô mới có thể nói tiếp:" Không có đau. . ."
"Vậy là tốt rồi."
Một lát sau, anh cố gắng nhẫn nại xúc động muốn nhào nặn hoa hạch, buông tha cho vùng cấm địa đầy mê hoặc này.
Khi ngón tay anh rời đi, Kiều Đình thở hắt ra.
Tuy cảm giác khẩn trương ấy đã bớt đi một ít, nhưng mà. . .Cô lại. . . hy vọng Bá Vân có thể tiếp tục sờ, thậm chí cô còn muốn anh đi vào càng sâu, càng sâu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro