Anh Trai Nhà Bê...
2024-10-26 05:03:08
“Tốt lắm ” Nếu không cẩn thận lắng nghe, khó có thể phát hiện hơi thở của Bá Vân có phần hổn hển, “Cho dù là dùng một ngón tay xoa hay dùng hai ngón tay nhéo nó và xoay tròn đều được, nói chung là mát xa chỗ này, sẽ làm giảm áp lực của em.”
“Em...Em không biết...”
Kiều Đình xoa nơi Bá Vân chỉ định, ngay lập tức thân thể cô này sinh cảm giác kỳ lạ và mãnh liệt hơn, thiếu chút nữa
cô đã phát ra tiếng rên rỉ, cô hoảng loạn nhanh chóng rút tay lại, vẻ mặt như muốn khóc.
“Không biết sao?”
“Thật sự không biết ...”
Kiều Đình hắt hơi, nước mắt lưng tròng, đáng yêu vô cùng.
“Anh sẽ hướng dẫn qua cho em một lần.”
Gì?
Hướng dẫn.... Qua một lần?
Bá Vân kìm nén sự phấn khích muốn hóa sói tại chỗ, anh vẫn giả vờ bình tĩnh như thường, kỹ năng diễn xuất cao siêu này của anh có thể đi tranh giải Oscar.
Kiều Đình thấy Bá Vân nhích mông, ngồi ở phía sau cô, anh vòng tay ôm cô từ phía sau, cơ ngực dầy rộng dán vào lưng cô, như hai bàn ủi lớn, nóng bỏng muốn đốt người.
Tim cô đập nhanh, hai má đỏ ửng, não cô như trở thành một cục bông và khả năng suy nghĩ của cô đã bị thiêu đốt dưới thân nhiệt cao độ của anh rồi.
Bá Vân kéo bàn tay nhỏ của cô ra khỏi ngực và đặt xuống bên cạnh anh, thay thế nó bằng những ngón tay thon dài của
anh.
Ngón cái cùng ngón trỏ, véo quả anh đào nhỏ .
“Xoa đầu nhũ như vậy, tập trung áp lực đến đây.”
Ngón tay Bá Vân ở đầu nhũ cô xoay chuyển, so với tự mình nhào nặn thì có cảm giác hơn rất nhiều.
“Ưm...” Cô không thể không phát ra tiếng thở dốc.
“Sau đó, còn có nơi này.” Tay Bá Vân dán lên bụng nhỏ cô, chậm rãi đi xuống dưới.
A a... Bá Vân muốn đụng tới chỗ đó...
“Phải nhìn cho kỹ động tác của anh đó.” Bá Vân dặn dò, ra lệnh Kiều Đình cúi đầu nhìn giữa hai chân mình. “Sở ở chỗ này, có thấy không?”
“Có...” Kiều Đình cắn môi.
Kiều Đình tận mắt nhìn thấy ngón tay Bá Vân đầy ra khe ở giữa hai chân, ấn tiểu hạch mẫn cảm, xoay tròn.
"Da um..."
Trong nháy mắt chỗ anh chi ấn phát ra khoái ©ản, Kiều Đình cắn môi dưới càng chặt, dường như muốn cắn đứt môi
mình.
“Có phải muốn kêu ra tiếng hay không?” Giọng nói của Bá Vân không khác gì tiếng ác quỷ thì thầm bên tai cô.
Cô thẹn thùng gật đầu.
“Muốn thì cứ kêu ra, đây chính là cách giải tỏa áp lực.”
“Như thế.... Ưm ưm... Là như thế sao?”
Kiều Đình không tự giác kẹp hai chân lại, cảm giác thân thể mình có điều gì đó không đúng.
“Em...Em không biết...”
Kiều Đình xoa nơi Bá Vân chỉ định, ngay lập tức thân thể cô này sinh cảm giác kỳ lạ và mãnh liệt hơn, thiếu chút nữa
cô đã phát ra tiếng rên rỉ, cô hoảng loạn nhanh chóng rút tay lại, vẻ mặt như muốn khóc.
“Không biết sao?”
“Thật sự không biết ...”
Kiều Đình hắt hơi, nước mắt lưng tròng, đáng yêu vô cùng.
“Anh sẽ hướng dẫn qua cho em một lần.”
Gì?
Hướng dẫn.... Qua một lần?
Bá Vân kìm nén sự phấn khích muốn hóa sói tại chỗ, anh vẫn giả vờ bình tĩnh như thường, kỹ năng diễn xuất cao siêu này của anh có thể đi tranh giải Oscar.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Đình thấy Bá Vân nhích mông, ngồi ở phía sau cô, anh vòng tay ôm cô từ phía sau, cơ ngực dầy rộng dán vào lưng cô, như hai bàn ủi lớn, nóng bỏng muốn đốt người.
Tim cô đập nhanh, hai má đỏ ửng, não cô như trở thành một cục bông và khả năng suy nghĩ của cô đã bị thiêu đốt dưới thân nhiệt cao độ của anh rồi.
Bá Vân kéo bàn tay nhỏ của cô ra khỏi ngực và đặt xuống bên cạnh anh, thay thế nó bằng những ngón tay thon dài của
anh.
Ngón cái cùng ngón trỏ, véo quả anh đào nhỏ .
“Xoa đầu nhũ như vậy, tập trung áp lực đến đây.”
Ngón tay Bá Vân ở đầu nhũ cô xoay chuyển, so với tự mình nhào nặn thì có cảm giác hơn rất nhiều.
“Ưm...” Cô không thể không phát ra tiếng thở dốc.
“Sau đó, còn có nơi này.” Tay Bá Vân dán lên bụng nhỏ cô, chậm rãi đi xuống dưới.
A a... Bá Vân muốn đụng tới chỗ đó...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phải nhìn cho kỹ động tác của anh đó.” Bá Vân dặn dò, ra lệnh Kiều Đình cúi đầu nhìn giữa hai chân mình. “Sở ở chỗ này, có thấy không?”
“Có...” Kiều Đình cắn môi.
Kiều Đình tận mắt nhìn thấy ngón tay Bá Vân đầy ra khe ở giữa hai chân, ấn tiểu hạch mẫn cảm, xoay tròn.
"Da um..."
Trong nháy mắt chỗ anh chi ấn phát ra khoái ©ản, Kiều Đình cắn môi dưới càng chặt, dường như muốn cắn đứt môi
mình.
“Có phải muốn kêu ra tiếng hay không?” Giọng nói của Bá Vân không khác gì tiếng ác quỷ thì thầm bên tai cô.
Cô thẹn thùng gật đầu.
“Muốn thì cứ kêu ra, đây chính là cách giải tỏa áp lực.”
“Như thế.... Ưm ưm... Là như thế sao?”
Kiều Đình không tự giác kẹp hai chân lại, cảm giác thân thể mình có điều gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro