Anh Trai Nhà Bê...
2024-10-26 05:03:08
Bá Vân âm thầm tự kiểm điểm trong nửa giây, tới ngồi bên cạnh, đưa nước cho cô.
“Làm sao lại khóc?”
“Bá Vân!” Kiều Đình ngẩng đầu, trên mặt đã là hai hàng nước mắt, “Em bị bệnh.”
Không phải do thời tiết lạnh mà bắt Kiều Đình cởi sạch quần áo, hại cô bị cảm chứ ?
Bá Vân nhanh chóng lấy cái chăn trên giường, khoác lên người Kiều Đình, sau đó nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng kề trán mình lên trán cô, ánh mắt chăm chú cảm nhận nhiệt độ của cô.
“Hình như không bị sốt.” Bá Vân nâng khuôn mặt khóc thút thít của Kiều Đình lên, nhỏ nhẹ: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Kiều Đình mím chặt môi, khóc nức nở.
“Anh nói rồi, không sao đâu.” Bàn tay to khẽ vuốt tóc dài, “Có chuyện gì, anh đều sẽ giúp em giải quyết.”
Kiều Đình lấy hết can đảm ngẩng đầu, “Vừa nãy ... anh giúp em giải tỏa stress, sau đó ...” Cô cắn môi dưới, “Sau đó em liền đi tiểu! Oa —” Cô bật khóc.
Bá Vân sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra cô ám chỉ cái gì, nhịn không được cười ra tiếng.
Kiều Đình tội nghiệp, bình thường đi học không chú tâm, quả nhiên không biết gì về sinh học.
Nhưng cũng bởi vì Kiều Đình chỉ tập trung vào thể thao, đối với việc học và các việc khác thì thờ ơ, tùy tiện, nghĩ rằng tương lai có thể dựa vào thành tích ưu tú của thể dục mà đậu đại học, như vậy sẽ rất dễ bị người khác lừa gạt, mấy chiêu trò như thế này nếu dùng trên người em gái Bá Thiến, khẳng định, con bé đã nhìn thấu từ lâu rồi.
“Anh đang cười em sao?” Kiều Đình càng khổ sở.
Cô bị Bá Vân cười!
Bị người con trai mình thích cười!
Cô muốn chết để quên đi!
“Không phải,” Bá Vân không thể ngừng cười, nước mắt trào từ khóe mắt chảy ra. “Đó không phải là đi tiểu.”
“Nếu không phải vậy đó là cái gì?”
Kiều Đình mở to mắt đầy ngạc nhiên, may quá không phải là cô tè dầm nhưng lại tự hỏi chất lỏng trong suốt kia rốt cuộc là gì.
“Đó là thứ xuất hiện khi giải tỏa stress.”
“Vì sao lại có thứ này?” Kiều Đình tò mò hơn.
“Thật hiếm khi thấy em có sự ham học hỏi.” Bá Vân gõ một cái trên chiếc mũi nhỏ xinh xắn.
“Bởi vì...Bởi vì nó làm em sợ.” Kiều Đình thẹn thùng ngập ngừng, “Nó làm em nghĩ rằng em bị bệnh, cho nên em mới tò mò rốt cuộc nó là cái gì ?”
“Nó có một vai trò rất quan trọng.”
“Vai trò gì?” Tại sao Bá Vân không nói một lần rõ ràng, khiến cô hỏi liên tục.
“Lần sau sẽ nói cho em.”
“Làm sao lại khóc?”
“Bá Vân!” Kiều Đình ngẩng đầu, trên mặt đã là hai hàng nước mắt, “Em bị bệnh.”
Không phải do thời tiết lạnh mà bắt Kiều Đình cởi sạch quần áo, hại cô bị cảm chứ ?
Bá Vân nhanh chóng lấy cái chăn trên giường, khoác lên người Kiều Đình, sau đó nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng kề trán mình lên trán cô, ánh mắt chăm chú cảm nhận nhiệt độ của cô.
“Hình như không bị sốt.” Bá Vân nâng khuôn mặt khóc thút thít của Kiều Đình lên, nhỏ nhẹ: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Kiều Đình mím chặt môi, khóc nức nở.
“Anh nói rồi, không sao đâu.” Bàn tay to khẽ vuốt tóc dài, “Có chuyện gì, anh đều sẽ giúp em giải quyết.”
Kiều Đình lấy hết can đảm ngẩng đầu, “Vừa nãy ... anh giúp em giải tỏa stress, sau đó ...” Cô cắn môi dưới, “Sau đó em liền đi tiểu! Oa —” Cô bật khóc.
Bá Vân sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra cô ám chỉ cái gì, nhịn không được cười ra tiếng.
Kiều Đình tội nghiệp, bình thường đi học không chú tâm, quả nhiên không biết gì về sinh học.
Nhưng cũng bởi vì Kiều Đình chỉ tập trung vào thể thao, đối với việc học và các việc khác thì thờ ơ, tùy tiện, nghĩ rằng tương lai có thể dựa vào thành tích ưu tú của thể dục mà đậu đại học, như vậy sẽ rất dễ bị người khác lừa gạt, mấy chiêu trò như thế này nếu dùng trên người em gái Bá Thiến, khẳng định, con bé đã nhìn thấu từ lâu rồi.
“Anh đang cười em sao?” Kiều Đình càng khổ sở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bị Bá Vân cười!
Bị người con trai mình thích cười!
Cô muốn chết để quên đi!
“Không phải,” Bá Vân không thể ngừng cười, nước mắt trào từ khóe mắt chảy ra. “Đó không phải là đi tiểu.”
“Nếu không phải vậy đó là cái gì?”
Kiều Đình mở to mắt đầy ngạc nhiên, may quá không phải là cô tè dầm nhưng lại tự hỏi chất lỏng trong suốt kia rốt cuộc là gì.
“Đó là thứ xuất hiện khi giải tỏa stress.”
“Vì sao lại có thứ này?” Kiều Đình tò mò hơn.
“Thật hiếm khi thấy em có sự ham học hỏi.” Bá Vân gõ một cái trên chiếc mũi nhỏ xinh xắn.
“Bởi vì...Bởi vì nó làm em sợ.” Kiều Đình thẹn thùng ngập ngừng, “Nó làm em nghĩ rằng em bị bệnh, cho nên em mới tò mò rốt cuộc nó là cái gì ?”
“Nó có một vai trò rất quan trọng.”
“Vai trò gì?” Tại sao Bá Vân không nói một lần rõ ràng, khiến cô hỏi liên tục.
“Lần sau sẽ nói cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro