Anh Trai Nhà Bê...
2024-10-26 05:03:08
Anh muốn giúp Kiều Đình thay quần áo sao?
Hay là vết thương trên người Kiều Đình quá nặng nên không thể tự thay quần áo?
Hu hu…… Sau này Kiều Đình có phải sẽ bị sẹo hay không?
Sau này Kiều Đình sẽ xấu xí sao?
Nếu Kiều Đình trở nên xấu xí không ai muốn cưới thì là lỗi của cô, đến lúc đó đành phải kêu anh trai chịu trách nhiệm cưới người ta về nhà rồi.
Cô nhất định sẽ là cô em vợ tốt hu hu hu……
Bá Vân không biết trong lòng em gái đang tự vấn bản thân, anh cầm quần áo để trên giá, cầm lấy khăn tắm sạch sẽ.
“Bụng không có bị phỏng, em đứng dậy đi, anh giúp em bôi thuốc.”
“Được.” Kiều Đình gật đầu, với sự giúp đỡ của Bá Vân từ bồn tắm đứng lên.
Quần áo cô đều ướt, dán sát vào thân thể, thân hình hoàn mỹ không thể nào che giấu được, làm Bá Vân lúc này không khỏi cương lên.
"Cởi quần áo ướt ra đi." Giọng nói Bá Vân hơi trầm xuống, thấp thoáng lộ ra sự áp lực.
Ai?
Cởi?
Ngay trước mặt anh sao?
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Kiều Đình đỏ bừng.
"Em... Hình như như vậy... Không thuận tiện cho lắm..." Kiều Đình ấp úng khéo léo từ chối.
Làm sao cô có thể không biết xấu hổ cởi quần áo trước mặt con trai chứ...
Vẻ mặt Bá Vân giật mình như đã hiểu ra.
"Tay em bị thương, tự cởi quần áo khá bất tiện, anh giúp em." Bá Vân khéo léo chuyển ý của cô sang hướng khác.
Hả?
Anh giúp cô cởi?
Chắc cô không... Nghe lầm chứ?
Bá Vân để khăn tắm lại chỗ cũ, tay vươn tới nút áo của cô.
Những đốt ngón tay rõ ràng trên bàn tay to thon dài, mỗi một động tác đều ưu nhã giống như diễn viên múa ba lê.
Kiều Đình nhìn anh cởi từng nút, từng nút, thẹn thùng cắn cánh môi đỏ thắm, tuy rằng không biết làm sao, nhưng lời cự tuyệt vẫn không sao nói nên lời.
"Nâng tay lên."
Giọng nói anh rất hờ hững, ngược lại làm cho Kiều Đình nghĩ rằng mình suy nghĩ nhiều, Bá Vân chỉ muốn xem cánh tay cô có bị thương hay không, nên mới giúp cô cởi quần áo, là tâm tư của cô không đàng hoàng, nghĩ đến những điều không trong sạch.
"Ực..." Cô nâng lên cánh tay mảnh khảnh như củ sen.
Bá Vân giúp cô cởi áo đồng phục ra, lúc này trên người cô chỉ còn lại nội y màu hồng phấn.
Bá Vân không khỏi nhớ tới, cô bắt đầu mặc nội y, là bởi vì có liên quan đến anh.
Khoảng chừng lúc Kiều Đình nghỉ hè lớp sáu, dưới ánh nắng hè chói chang, tất cả mọi người đều mặc quần áo không có tay rộng rãi và mát mẻ.
Kiều Đình có vài chiếc áo liền quần không tay*, có chiếc in hoa văn caro, có chiếc thêu ren, phối hợp với tóc đuôi ngựa cột cao, mỗi lần cô mặc chúng đều toát lên một luồng sinh khí tuổi trẻ tràn trề, xinh đẹp mê người.
*là một dạng jumpsuit
Vào một lần ăn cơm tối, Bá Vân ngồi bên cạnh Kiều Đình, ba Ngụy đưa cho cô một khối bánh kem, cô vươn tay nhận lấy, dưới nách hiện ra một khoảng không, trong lúc lơ đãng Bá Vân nhìn thấy bộ ngực vừa mới phát dục của cô, có phần to lớn giống như đầu nhọn của quả măng, đầu vú màu hồng phấn trắng nõn không thể tưởng tượng nổi.
Hay là vết thương trên người Kiều Đình quá nặng nên không thể tự thay quần áo?
Hu hu…… Sau này Kiều Đình có phải sẽ bị sẹo hay không?
Sau này Kiều Đình sẽ xấu xí sao?
Nếu Kiều Đình trở nên xấu xí không ai muốn cưới thì là lỗi của cô, đến lúc đó đành phải kêu anh trai chịu trách nhiệm cưới người ta về nhà rồi.
Cô nhất định sẽ là cô em vợ tốt hu hu hu……
Bá Vân không biết trong lòng em gái đang tự vấn bản thân, anh cầm quần áo để trên giá, cầm lấy khăn tắm sạch sẽ.
“Bụng không có bị phỏng, em đứng dậy đi, anh giúp em bôi thuốc.”
“Được.” Kiều Đình gật đầu, với sự giúp đỡ của Bá Vân từ bồn tắm đứng lên.
Quần áo cô đều ướt, dán sát vào thân thể, thân hình hoàn mỹ không thể nào che giấu được, làm Bá Vân lúc này không khỏi cương lên.
"Cởi quần áo ướt ra đi." Giọng nói Bá Vân hơi trầm xuống, thấp thoáng lộ ra sự áp lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai?
Cởi?
Ngay trước mặt anh sao?
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Kiều Đình đỏ bừng.
"Em... Hình như như vậy... Không thuận tiện cho lắm..." Kiều Đình ấp úng khéo léo từ chối.
Làm sao cô có thể không biết xấu hổ cởi quần áo trước mặt con trai chứ...
Vẻ mặt Bá Vân giật mình như đã hiểu ra.
"Tay em bị thương, tự cởi quần áo khá bất tiện, anh giúp em." Bá Vân khéo léo chuyển ý của cô sang hướng khác.
Hả?
Anh giúp cô cởi?
Chắc cô không... Nghe lầm chứ?
Bá Vân để khăn tắm lại chỗ cũ, tay vươn tới nút áo của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những đốt ngón tay rõ ràng trên bàn tay to thon dài, mỗi một động tác đều ưu nhã giống như diễn viên múa ba lê.
Kiều Đình nhìn anh cởi từng nút, từng nút, thẹn thùng cắn cánh môi đỏ thắm, tuy rằng không biết làm sao, nhưng lời cự tuyệt vẫn không sao nói nên lời.
"Nâng tay lên."
Giọng nói anh rất hờ hững, ngược lại làm cho Kiều Đình nghĩ rằng mình suy nghĩ nhiều, Bá Vân chỉ muốn xem cánh tay cô có bị thương hay không, nên mới giúp cô cởi quần áo, là tâm tư của cô không đàng hoàng, nghĩ đến những điều không trong sạch.
"Ực..." Cô nâng lên cánh tay mảnh khảnh như củ sen.
Bá Vân giúp cô cởi áo đồng phục ra, lúc này trên người cô chỉ còn lại nội y màu hồng phấn.
Bá Vân không khỏi nhớ tới, cô bắt đầu mặc nội y, là bởi vì có liên quan đến anh.
Khoảng chừng lúc Kiều Đình nghỉ hè lớp sáu, dưới ánh nắng hè chói chang, tất cả mọi người đều mặc quần áo không có tay rộng rãi và mát mẻ.
Kiều Đình có vài chiếc áo liền quần không tay*, có chiếc in hoa văn caro, có chiếc thêu ren, phối hợp với tóc đuôi ngựa cột cao, mỗi lần cô mặc chúng đều toát lên một luồng sinh khí tuổi trẻ tràn trề, xinh đẹp mê người.
*là một dạng jumpsuit
Vào một lần ăn cơm tối, Bá Vân ngồi bên cạnh Kiều Đình, ba Ngụy đưa cho cô một khối bánh kem, cô vươn tay nhận lấy, dưới nách hiện ra một khoảng không, trong lúc lơ đãng Bá Vân nhìn thấy bộ ngực vừa mới phát dục của cô, có phần to lớn giống như đầu nhọn của quả măng, đầu vú màu hồng phấn trắng nõn không thể tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro