Anh Trai Nhà Bê...
2024-10-26 05:03:08
Anh nhẹ nhàng và chậm rãi kéo hai dây xuống đầu vai, hai gò bồng đảo no đủ tròn trịa như giọt nước không hề che đậy trần trụi trước mặt anh.
Hai tròng mắt anh cảm nhận được một cỗ dục vọng khô nóng, dần dần đỏ lên.
Nhũ hoa Kiều Đình y như tưởng tượng của anh, hoàn mỹ không tỳ vết, thẳng đứng lại đầy đặn.
Anh thấy phần dưới của bầu ngực nhỏ có hình như giọt nước, uốn cong thành một vòng cung tròn, đợi một khoảng thời gian, chắc chắn nhũ hoa sẽ phát triển đến một tay anh cũng không nắm vững được.
Anh rất muốn trực tiếp dùng sức mạnh mẽ xoa nắn hai chú thỏ con xinh đẹp ấy, khiến hai chú thỏ con thay đổi trong lòng bàn tay mình, nhưng nếu làm vậy Kiều Đình sẽ bị dọa sợ, hơn nữa anh còn muốn xử lý một thứ.
Đó là - - quần lót.
Quần lót màu trắng ướt đẫm bao vây nơi cỏ dại thưa thớt, thấp thoáng, như ẩn như hiện, yết hầu của Bá Vân không khỏi trượt lên trượt xuống một cái..
"Quần cũng ướt, nên cởi, nếu không em sẽ bị viêm nhiễm đấy."
Bá Vân nhẹ nhàng nói, ngón tay đã đi vào hai bên của quần lót.
"Bên trong, bây giờ quần lót cũng phải cởi sao?" Hai gò má Kiều Đình đỏ lên vì xấu hổ, cực kỳ bối rối hỏi lại lần nữa.
Như vậy, nơi rừng rậm xấu xí ấy của cô sẽ bị Bá Vân nhìn thấy.
"Nếu không cởi, chẳng lẽ em muốn để nguyên quần lót ướt rồi mặc quần sạch vào sao?"
" Ừ. . ." Kiều Đình cắn môi do dự.
"Nếu làm vậy, em sẽ làm quần mới bị ướt luôn đấy.”
Bá Vân nói thật sự rất đúng, cô hoàn toàn không có cách nào để bác bỏ.
"Được rồi. . ."
"Dựa vào anh, anh giúp em cởi, như thế sẽ không té."
"A. . .Được. . ."
Bá Vân chăm sóc cô rất ân cần, Kiều Đình chỉ có thể chiều theo ý anh, dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Trong trí nhớ của cô đã rất lâu cô chưa dựa vào lồng ngực này, nhớ lại hồi còn nhỏ, anh hay để cô dựa vào lồng ngực anh, nghe anh kể chuyện cho cô nghe, mà Kiều Đình thường đang nghe liền ngủ thiếp đi, mẹ cô thường nói, Bá Vân còn tốt hơn cái nôi, lập tức liền có thể dỗ cô ngủ.
Cô nghĩ, có thể dựa mãi như thế này thật tốt.
Bá Vân chậm rãi kéo quần lót xuống, âm hộ được bao phủ bởi rừng rậm thưa thớt dần hiện ra trước mặt anh, tim anh không khỏi đập nhanh hơn.
Chỗ này, là hoa viên bí ẩn anh vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.
A a. . . Bị Bá Vân nhìn thấy, chỗ rừng rậm xấu xí kia. . .
Kiều Đình rất muốn dùng sức cắn môi mình.
Hy vọng Bá Vân sẽ không thấy nơi xấu xí kia, làm bẩn mắt của anh. . .
"A. . ." Quần lót vải dệt không cẩn thận đụng đến nơi bị phỏng, Kiều Đình kêu đau.
"Đụng tới vết thương sao?"
"Dạ." Kiều Đình hơi cau mày lại cảm giác được sự đau đớn.
"Vậy anh phải dùng phương pháp khác."
"Phương pháp khác?"
"Em ngồi xuống cạnh giá treo khăn."
" Được." Kiều Đình ngoan ngoãn làm theo ý anh.
Hai tròng mắt anh cảm nhận được một cỗ dục vọng khô nóng, dần dần đỏ lên.
Nhũ hoa Kiều Đình y như tưởng tượng của anh, hoàn mỹ không tỳ vết, thẳng đứng lại đầy đặn.
Anh thấy phần dưới của bầu ngực nhỏ có hình như giọt nước, uốn cong thành một vòng cung tròn, đợi một khoảng thời gian, chắc chắn nhũ hoa sẽ phát triển đến một tay anh cũng không nắm vững được.
Anh rất muốn trực tiếp dùng sức mạnh mẽ xoa nắn hai chú thỏ con xinh đẹp ấy, khiến hai chú thỏ con thay đổi trong lòng bàn tay mình, nhưng nếu làm vậy Kiều Đình sẽ bị dọa sợ, hơn nữa anh còn muốn xử lý một thứ.
Đó là - - quần lót.
Quần lót màu trắng ướt đẫm bao vây nơi cỏ dại thưa thớt, thấp thoáng, như ẩn như hiện, yết hầu của Bá Vân không khỏi trượt lên trượt xuống một cái..
"Quần cũng ướt, nên cởi, nếu không em sẽ bị viêm nhiễm đấy."
Bá Vân nhẹ nhàng nói, ngón tay đã đi vào hai bên của quần lót.
"Bên trong, bây giờ quần lót cũng phải cởi sao?" Hai gò má Kiều Đình đỏ lên vì xấu hổ, cực kỳ bối rối hỏi lại lần nữa.
Như vậy, nơi rừng rậm xấu xí ấy của cô sẽ bị Bá Vân nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu không cởi, chẳng lẽ em muốn để nguyên quần lót ướt rồi mặc quần sạch vào sao?"
" Ừ. . ." Kiều Đình cắn môi do dự.
"Nếu làm vậy, em sẽ làm quần mới bị ướt luôn đấy.”
Bá Vân nói thật sự rất đúng, cô hoàn toàn không có cách nào để bác bỏ.
"Được rồi. . ."
"Dựa vào anh, anh giúp em cởi, như thế sẽ không té."
"A. . .Được. . ."
Bá Vân chăm sóc cô rất ân cần, Kiều Đình chỉ có thể chiều theo ý anh, dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Trong trí nhớ của cô đã rất lâu cô chưa dựa vào lồng ngực này, nhớ lại hồi còn nhỏ, anh hay để cô dựa vào lồng ngực anh, nghe anh kể chuyện cho cô nghe, mà Kiều Đình thường đang nghe liền ngủ thiếp đi, mẹ cô thường nói, Bá Vân còn tốt hơn cái nôi, lập tức liền có thể dỗ cô ngủ.
Cô nghĩ, có thể dựa mãi như thế này thật tốt.
Bá Vân chậm rãi kéo quần lót xuống, âm hộ được bao phủ bởi rừng rậm thưa thớt dần hiện ra trước mặt anh, tim anh không khỏi đập nhanh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ này, là hoa viên bí ẩn anh vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.
A a. . . Bị Bá Vân nhìn thấy, chỗ rừng rậm xấu xí kia. . .
Kiều Đình rất muốn dùng sức cắn môi mình.
Hy vọng Bá Vân sẽ không thấy nơi xấu xí kia, làm bẩn mắt của anh. . .
"A. . ." Quần lót vải dệt không cẩn thận đụng đến nơi bị phỏng, Kiều Đình kêu đau.
"Đụng tới vết thương sao?"
"Dạ." Kiều Đình hơi cau mày lại cảm giác được sự đau đớn.
"Vậy anh phải dùng phương pháp khác."
"Phương pháp khác?"
"Em ngồi xuống cạnh giá treo khăn."
" Được." Kiều Đình ngoan ngoãn làm theo ý anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro