Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu
Trừng Phạt
Td180694
2024-07-13 22:29:32
Lên xe, Duật Tôn hạ kính xe xuống. Gió bên ngoài như nước đá liên tục thấm vào da thịt của Sanh Tiêu.
Sắc mặt u ám của Duật Tôn khiến bác Giang biết Sanh Tiêu đã chọc giận hắn. Nghĩ cho Sanh Tiêu, bác âm thầm đóng kính xe lại.
Cửa vừa đóng, hắn tìm người trút giận:
“Ai cho bác đóng cửa xe?”
“Bên ngoài gió lớn, tôi sợ ngài bị cảm lạnh.”
“Tôi đang thấy nóng nực.”
“Dạ…”
Cánh cửa kính bên phía Sanh Tiêu hạ xuống, còn bên hắn vẫn giữ nguyện. Điều này khiến cô gái nhỏ không ngừng run rẩy. Sanh Tiêu trước sau chưa hề than vãn một câu. Cô vẫn rất giỏi chịu đựng.
Rõ ràng hắn ức hiếp người mà!
Sanh Tiêu không biết, chính vì im lặng càng khiến cho Duật Tôn phát điên hơn. Hắn bất ngờ áp sát vành tai cô, hơi nóng theo lời nói phả ra khiến làn da mỏng manh bên gò má không thể yên ổn, tế bào dựng thẳng:
“Ha. Cũng giỏi chịu đựng ấy nhỉ? Cô thật sự không lạnh sao?”
Cô gái nhỏ vẫn cúi đầu, giọng run run: “Vì anh trai thấy nóng.”
“Ha. Nghĩ cho người khác vậy sao? Được thôi!”
Duật Tôn ép cô gần hơn vào góc cửa sổ.
“Nếu tôi muốn đi leo núi?”
Sanh Tiêu không dám nhìn thẳng Duật Tôn. Lời hắn nói cô dám cãi sao?
Leo núi còn đỡ hơn bị quỳ suốt một đêm trong thời tiết giá lạnh. Giọng Sanh Tiêu trở nên vô lực mang theo chữ “dạ" bật ra ngoài.
Duật Tôn tựa vào sau ghế nhắm mắt an tĩnh. Rốt cuộc anh cũng muốn xem thử, Sanh Tiêu khi nào sẽ phản kháng.
“Chú Giang, chú nghe rồi chứ?”
“Vâng thưa Duật Thiếu.”
Chiếc xe sang chạy đến chân núi. Khu tham quan núi đã đóng cửa, bác Giang âm thầm mừng rỡ:
“Duật thiếu, bọ họ đóng cửa rồi. Hay mai chúng ta quay lại.”
Duật Tôn không nghe lọt tai. Chuyện hắn muốn làm, ai dám ngăn cảng.
“Ông nhanh gọi cho thư ký của mẹ tôi đi.”
Bác Giang biết Sanh Tiêu không thoát được rồi. Ông miễn cưỡng gọi một cuộc gọi.
Duật Tôn nhìn đồng hồ, hắn lẩm nhẩm số giây. Quả nhiên chưa đến 10 phút, cả vùng núi đen trước mặt trở nên sáng rực bởi dãy đèn bật sáng.
“Tốt lắm!”
Duật Tôn vẫn ngồi ở trong xe, hắn lấy điện thoại ra lướt. Miệng thì nói với Sanh Tiêu:
“Lên núi chụp một bức ảnh thành phố về đêm cho tôi. Không chụp được đừng có về nữa.”
“Được!”
Sanh Tiêu đẩy cửa bước xuống xe. Cái lạnh bên ngoài thấu vào tận xương tuỷ của cô. Gương mặt nhỏ xinh xắn nhờ lớp trang điểm mà trở nên hết sức nổi bật. Dáng người cô cao ráo, khi cởi giày ra, chiều cao vừa vặn 1 mét 70, lúc này lại phải gánh thêm đôi giày cao gót, mệt tưởng đứt hơi.
Nét mặt Sanh Tiêu toát lên một vẻ buồn bực nhìn bậc thang cao dài tưởng như vô tận trước mặt.
Thấy Sanh Tiêu đứng yên. Duật Tôn lên tiếng nhắc nhở:
“Còn không đi?”
Từ nhỏ Sanh Tiêu đã được bà Huyền giáo huấn. Phản kháng đồng nghĩa với tự mình tìm đến cái chết.
Sanh Tiêu không muốn chết. Cô mang giày cao gót, kéo váy lên từng bước khổ sở đi lên bậc thang.
Duật Tôn hạ kính xe nhìn theo bóng người nhỏ cô độc ấy:
“Sanh Tiêu, hôm nay là cô tự mình chuốc lấy.”
“...”
Sanh Tiêu đau lòng muốn khóc. Cô đi được một đoạn, chân đã chịu không nổi mà bật máu. Đau đớn và tủi thân gì bằng cơ chứ?
Người như cô không có quyền sống theo mình, không có quyền từ chối đã thảm. Còn không được ai yêu thương. Cô gái nhỏ có mất mạng đến lúc đó chẳng ai khóc than.
Chịu đựng với cô đã quá quen thuộc. Bao nhiêu đây thì có gì là to tát? Sanh Tiêu ngẩng đầu ngăn giọt nước mắt đang chực trào rơi xuống.
Đi lên đến đỉnh núi cao, phong cảnh toàn thành phố thu vào tầm mắt đỏ sưng đỏ. Sanh Tiêu run rẩy giơ tay chụp một bức ảnh.
Bức ảnh gửi xuống cho Duật Tôn. Hắn rất hài lòng bảo cô quay xuống. Hắn còn nói nếu không nhanh, cô tự mình đi về.
Đi lên rồi lại đi xuống, chân Sanh Tiêu chảy máu khó coi. Nhưng cô không dám chậm trễ đi nhanh xuống núi.
Lúc vào được trong xe, Sanh Tiêu biết được mình thoát chết rồi.
Nhưng cô đâu có ngờ rằng, khi về nhà họ Duật, sắc mặt Duật Tôn khó coi đến mức làm Trương Huyền giận dữ. Bàn tay lại vung tay tát vào mặt cô. Mặc kệ chân cô có chảy máu hay không vẫn bắt cô quỳ ở phòng khác mà sám hối. Sanh Tiêu nhận ra rằng từ giờ phút này cánh cổng địa ngục đã mở chỉ chờ cô nhảy vào.
Mắt Sanh Tiêu khép lại, cả người ngã xuống ngất đi.
Sắc mặt u ám của Duật Tôn khiến bác Giang biết Sanh Tiêu đã chọc giận hắn. Nghĩ cho Sanh Tiêu, bác âm thầm đóng kính xe lại.
Cửa vừa đóng, hắn tìm người trút giận:
“Ai cho bác đóng cửa xe?”
“Bên ngoài gió lớn, tôi sợ ngài bị cảm lạnh.”
“Tôi đang thấy nóng nực.”
“Dạ…”
Cánh cửa kính bên phía Sanh Tiêu hạ xuống, còn bên hắn vẫn giữ nguyện. Điều này khiến cô gái nhỏ không ngừng run rẩy. Sanh Tiêu trước sau chưa hề than vãn một câu. Cô vẫn rất giỏi chịu đựng.
Rõ ràng hắn ức hiếp người mà!
Sanh Tiêu không biết, chính vì im lặng càng khiến cho Duật Tôn phát điên hơn. Hắn bất ngờ áp sát vành tai cô, hơi nóng theo lời nói phả ra khiến làn da mỏng manh bên gò má không thể yên ổn, tế bào dựng thẳng:
“Ha. Cũng giỏi chịu đựng ấy nhỉ? Cô thật sự không lạnh sao?”
Cô gái nhỏ vẫn cúi đầu, giọng run run: “Vì anh trai thấy nóng.”
“Ha. Nghĩ cho người khác vậy sao? Được thôi!”
Duật Tôn ép cô gần hơn vào góc cửa sổ.
“Nếu tôi muốn đi leo núi?”
Sanh Tiêu không dám nhìn thẳng Duật Tôn. Lời hắn nói cô dám cãi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Leo núi còn đỡ hơn bị quỳ suốt một đêm trong thời tiết giá lạnh. Giọng Sanh Tiêu trở nên vô lực mang theo chữ “dạ" bật ra ngoài.
Duật Tôn tựa vào sau ghế nhắm mắt an tĩnh. Rốt cuộc anh cũng muốn xem thử, Sanh Tiêu khi nào sẽ phản kháng.
“Chú Giang, chú nghe rồi chứ?”
“Vâng thưa Duật Thiếu.”
Chiếc xe sang chạy đến chân núi. Khu tham quan núi đã đóng cửa, bác Giang âm thầm mừng rỡ:
“Duật thiếu, bọ họ đóng cửa rồi. Hay mai chúng ta quay lại.”
Duật Tôn không nghe lọt tai. Chuyện hắn muốn làm, ai dám ngăn cảng.
“Ông nhanh gọi cho thư ký của mẹ tôi đi.”
Bác Giang biết Sanh Tiêu không thoát được rồi. Ông miễn cưỡng gọi một cuộc gọi.
Duật Tôn nhìn đồng hồ, hắn lẩm nhẩm số giây. Quả nhiên chưa đến 10 phút, cả vùng núi đen trước mặt trở nên sáng rực bởi dãy đèn bật sáng.
“Tốt lắm!”
Duật Tôn vẫn ngồi ở trong xe, hắn lấy điện thoại ra lướt. Miệng thì nói với Sanh Tiêu:
“Lên núi chụp một bức ảnh thành phố về đêm cho tôi. Không chụp được đừng có về nữa.”
“Được!”
Sanh Tiêu đẩy cửa bước xuống xe. Cái lạnh bên ngoài thấu vào tận xương tuỷ của cô. Gương mặt nhỏ xinh xắn nhờ lớp trang điểm mà trở nên hết sức nổi bật. Dáng người cô cao ráo, khi cởi giày ra, chiều cao vừa vặn 1 mét 70, lúc này lại phải gánh thêm đôi giày cao gót, mệt tưởng đứt hơi.
Nét mặt Sanh Tiêu toát lên một vẻ buồn bực nhìn bậc thang cao dài tưởng như vô tận trước mặt.
Thấy Sanh Tiêu đứng yên. Duật Tôn lên tiếng nhắc nhở:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn không đi?”
Từ nhỏ Sanh Tiêu đã được bà Huyền giáo huấn. Phản kháng đồng nghĩa với tự mình tìm đến cái chết.
Sanh Tiêu không muốn chết. Cô mang giày cao gót, kéo váy lên từng bước khổ sở đi lên bậc thang.
Duật Tôn hạ kính xe nhìn theo bóng người nhỏ cô độc ấy:
“Sanh Tiêu, hôm nay là cô tự mình chuốc lấy.”
“...”
Sanh Tiêu đau lòng muốn khóc. Cô đi được một đoạn, chân đã chịu không nổi mà bật máu. Đau đớn và tủi thân gì bằng cơ chứ?
Người như cô không có quyền sống theo mình, không có quyền từ chối đã thảm. Còn không được ai yêu thương. Cô gái nhỏ có mất mạng đến lúc đó chẳng ai khóc than.
Chịu đựng với cô đã quá quen thuộc. Bao nhiêu đây thì có gì là to tát? Sanh Tiêu ngẩng đầu ngăn giọt nước mắt đang chực trào rơi xuống.
Đi lên đến đỉnh núi cao, phong cảnh toàn thành phố thu vào tầm mắt đỏ sưng đỏ. Sanh Tiêu run rẩy giơ tay chụp một bức ảnh.
Bức ảnh gửi xuống cho Duật Tôn. Hắn rất hài lòng bảo cô quay xuống. Hắn còn nói nếu không nhanh, cô tự mình đi về.
Đi lên rồi lại đi xuống, chân Sanh Tiêu chảy máu khó coi. Nhưng cô không dám chậm trễ đi nhanh xuống núi.
Lúc vào được trong xe, Sanh Tiêu biết được mình thoát chết rồi.
Nhưng cô đâu có ngờ rằng, khi về nhà họ Duật, sắc mặt Duật Tôn khó coi đến mức làm Trương Huyền giận dữ. Bàn tay lại vung tay tát vào mặt cô. Mặc kệ chân cô có chảy máu hay không vẫn bắt cô quỳ ở phòng khác mà sám hối. Sanh Tiêu nhận ra rằng từ giờ phút này cánh cổng địa ngục đã mở chỉ chờ cô nhảy vào.
Mắt Sanh Tiêu khép lại, cả người ngã xuống ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro