Chương 100
2024-11-19 02:56:10
Đây là lần đầu tiên Tần Việt gọi tên cậu ta, Lâm Thông vui đến mức sắp nhảy cẫng lên: “Sao thế anh, có phải gấp gáp muốn nghe bài hát của em rồi không? Tại tiểu Yểu cứ ngắt ngang miết, anh trừ lương cổ đi!”
Tần Việt nhìn gương mặt huênh hoang trước mắt, trong đầu lại lướt qua giọng nói của một người khác.
- - Anh, anh trừ lương cổ đi.
“Anh?”
“Hát thì không cần đâu, sau này cậu cũng đừng tới nữa.”
Lâm Thông bị xối một gáo nước lạnh, rất không phục, cũng không hiểu được: “Tại sao chứ?”
Ngày đầu tiên cậu ta lên đảo đã “trúng tiếng sét ái tình” với anh tiểu Tần sau khi trưởng thành, trong một năm nay, dù đối phương lạnh nhạt, cậu ta vẫn kiên trì.
Chẳng phải sách có nói sao, có công mài sắt có ngày nên kim, cậu ta cảm thấy mình có thể làm Tần Việt thấy được thành ý của mình.
Nhưng hôm nay Tần Việt còn không cho cậu ta theo đuổi. Điều này khiến cậu ta cảm thấy thất bại.
“Bởi gì tôi đã có người mình thích.” Tần Việt thản nhiên nói.
Lâm Thông không tin, ngoài tiểu Yểu, Tần Việt không còn tiếp xúc với ai khác, đào đâu ra người mình thích?
“Không thể nào, chẳng lẽ là cổ sao?” Tay cậu ta chỉ tiểu Yểu vừa mới dựng xong giàn hoa, cô sững sờ, “Cậu điên à.”
Lâm Thông cảm thấy nếu như Tần Việt thích tiểu Yểu vậy thì điên thật. Vậy nên cậu ta dám chắc Tần Việt chỉ mượn cớ từ chối mình.
“Vậy anh Tần, người anh thích là ai, anh không cho em theo đuổi anh, ít nhất hãy để em biết em đã thua ai, như thế em mới chết tâm.”
Ngón trỏ và ngón cái của Tần Việt nắm hai góc điện thoại, miết nhẹ, tầm mắt rũ xuống, không phân biệt được cảm xúc: “Em ấy không ở đây.”
Quả nhiên là lừa mình. Lâm Thông thầm nghĩ, Tần Việt chưa từng ra ngoài đảo San Hô, nếu như người anh thích không ở đây, vậy bọn họ quen nhau kiểu gì, trong mơ chắc?
“Anh Tần, thật ra anh lừa gạt em, chứ không hề tồn tại một người như vậy, đúng chứ?”
Động tác miết điện thoại của Tần Việt chậm hơn, một tay khác nắm tấm thảm nhung san hô mây trắng nền xanh khoác trên đùi: “Tôi sẽ không đem chuyện thế này ra lừa cậu, em ấy là một người cực kỳ tốt, tôi chỉ thích một mình em, về sau cũng chỉ thích một mình em ấy.” Anh ngước mắt lên, bình tĩnh đưa mắt nhìn Lâm Thông, “Vậy nên đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, chỉ sẽ khiến cậu thất vọng thôi.”
Lâm Thông vẫn không chịu tin, vành mắt cậu ta lập tức đỏ bừng, quay đầu nhìn tiểu Yểu: “Người mà anh Tần nói là ai?!”
“Tôi không biết...” Chính tiểu Yểu cũng hết sức kinh hãi, cô và ông chủ nương tựa nhau mà sống mười năm, nhưng chưa bao giờ biết anh có người mình thích! Là vị thần thánh phương nào, lòi đâu ra!
Chẳng lẽ là anh Lâm?
Nhưng không đúng, nhìn dáng điệu của ông chủ, có lẽ đã thích người kia thời gian không ngắn, nhưng anh Lâm mới lên đảo tháng trước trước...
Không lẽ trước đó cô đã hiểu lầm, ông chủ không thích anh Lâm, mà là người khác?
Trong đầu tiểu Yểu như mớ bòng bong, đột nhiên lại nhớ đến căn phòng khóa kín quanh năm kia, chắc không phải...
“Vậy tên kia có đến không? Em có thể gặp anh ta không?” Ghi-ta gỗ chói mắt vẫn ôm trong lòng, nhưng chủ nhân của nó đã trở nên ảo não chán chường, vẻ không cam lòng trên mặt rõ ràng như ban ngày.
Ánh sáng trong mắt Tần Việt lập loè, chăm chú nhìn cây đa lớn phía sau, giọng điệu lạnh nhạt hơn: “Tôi không biết, có lẽ sẽ không.”
Lâm Thông bắt được chút ánh sáng mờ mịt này: “Nếu đã vậy, thì vì sao em lại không thể?”
Tần Việt không hề do dự: “Bởi vì tôi yêu em ấy, dù cho em ấy đến hay chăng, nhớ hay quên tôi, tôi cũng yêu em ấy.”
“Ngoài những điều ấy ra, tôi đã không còn khả năng yêu người khác nữa, kể cả bản thân tôi.”
Mà sau khi Lâm Khinh Chu ngủ trưa dậy mới nhìn thấy cuộc thoại nhỡ trong điện thoại. Cậu không dám tin Tần Việt sẽ chủ động gọi cho mình, cầm điện thoại ngớ người một hồi lâu. Có lúc còn hoài nghi liệu có mình còn ở trong mơ hay không.
Sau khi hoàn hồn phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau là lo lắng, anh cậu nhỏ mọn muốn chết, tin nhắn còn chẳng chịu trả lời một cái, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho cậu?
Lâm Khinh Chu rất sợ là bên anh cậu có chuyện, gấp gáp gọi lại, thế nhưng lần này người không nhận biến thành Tần Việt.
Vì vậy mà Lâm Khinh Chu càng nôn nóng hơn, chỉ có thể chuyển sang gọi cho tiểu Yểu.
May mà cú điện thoại này nhanh chóng nối máy, tiểu Yểu nâng giọng, giọng điệu bình thường: “Alo, anh Lâm --”
Trái tim treo lơ lửng ở họng của Lâm Khinh Chu lúc này mới từ từ rơi về bụng.
“Ông chủ vẫn đang ngủ trưa, có điều giờ này chắc sắp dậy rồi, em đi kêu ảnh?”
“Đừng --” Lâm Khinh Chu cản, “Để anh ấy ngủ đi, tôi không có gì quan trọng cả, chỉ gọi chơi thôi...”
Tiểu Yểu lập tức cười sang sảng: “Anh Lâm, anh là gọi chơi, hay là nhớ chơi?”
“Khụ khụ khụ...”
Hai người tán gẫu thêm một lúc rồi kết thúc cuộc gọi, bấy giờ Lâm Khinh Chu mới phát hiện hoá ra anh cậu đã gửi tin nhắn cho cậu.
[Ban nãy bấm nhầm.]
Nhìn câu nói qua loa này, Lâm Khinh Chu phì cười, rõ ràng một giây trước còn khiếp sợ, hiện giờ đã mở cờ trong bụng, nhầm gì mà nhầm, rõ ràng là anh cậu khẩu thị tâm phi, giấu đầu hở đuôi.
Anh yêu yêu dấu đáng yêu quá đi mất.
Lâm Khinh Chu rung động không thôi trước sự hai lòng này. Cậu đi tới bên cửa sổ, chụp một đám mây trước bầu trời xanh thẳm.
[Anh, khi nào anh dậy hãy ngẩng đầu nhìn bầu trời, em đã nhờ một đám mây cho anh biết rằng em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.]
[Nếu mây lỡ quên mất, vậy vẫn còn gió biển thổi đến, chim bay ngang đỉnh đầu, chúng sẽ nói anh hay em đang nhớ anh.]
[Anh ơi, em vô cùng vô cùng nhớ anh.]
Nửa tiếng sau, Tần Việt ngủ trưa tỉnh dậy, ngay lập tức nhìn thấy tấm ảnh và mấy tin nhắn kia. Anh tựa đầu giường, nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời sau mưa xanh biếc như được rửa, nhìn từ góc độ của anh không thấy mây, nhưng có chú chim khách đậu trên giàn nho, ríu rít rỉa lông.
Tần Việt nhìn chằm chằm chú chim khách kia, sững sờ một hồi lâu. Anh không nghe hiểu tiếng chim, không biết chú chim khách này đang nói gì, cũng không thể biết phải chăng là do Lâm Khinh Chu cử đến, nhưng khi chú chim khách sắp sửa bay đi, anh nhanh chóng chụp nó lại.
Thế nhưng chim bay nhanh quá, chỉ để lại trên màn hình của anh một cái bóng mờ.
[Anh, em vô cùng vô cùng nhớ anh.]
Thật ra, anh cũng nhớ cậu.
Nhưng anh không thể.
...
Mạng trong trường không mạnh lắm, Lâm Khinh Chu tải một hồi lâu mới tải được trang mua vé, ấn vào lại tê liệt, nhìn vòng tròn trên cùng xoay được năm sáu phút mới nhảy ra nhắc nhở đặt vé thành công.
Sau đó điện thoại ting ting nhảy ra vài tin nhắn wechat.
[/Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh/]
[Ông chủ phần ngày hôm nay, mời kiểm tra và nhận.]
[Có điều hôm nay ông chủ ăn uống không ngon, ba bữa đều ăn không nhiều, nhất là buổi tối, chỉ ăn nửa chén cháo.]
Lâm Khinh Chu bắt đầu xem từ tin nhắn đầu tiên, ấn mở từng tấm ảnh, rồi phóng to, lặp lại xem từng tấm rất lâu.
Tần Việt im lặng đọc sách, Tần Việt ăn cơm, Tần Việt nhìn điện thoại thất thần, Tần Việt ngồi trong sân uống trà... Mỗi buổi tối Lâm Khinh Chu sẽ nhận được những tấm ảnh thế này, nhưng không ngày nào xem đủ, càng nhìn càng nhớ, chỉ mong sao một giây sau chạy như bay về đảo San Hô.
Ảnh có nhiều có đẹp, cũng chỉ nhìn được mà không thể sờ, hớp đi hồn cậu, lại không làm gì được, sắp điên tới nơi.
Nhưng bây giờ cậu không còn là đứa con nít có thể buông thả làm càn, cậu có công việc và trách nhiệm của mình, vậy nên dù nhớ, cũng đành nén nhịn.
Lâm Khinh Chu: [Sao vậy, có phải chân đau không?]
Tiểu Yểu: [Dạ phải, gần đây trên đảo mưa nhiều, ông chủ đau chân ngủ không được, ban ngày không có tinh thần, ăn uống cũng không ngon theo. Sáng hôm nay lại đổ trận mưa to, không biết có phải cảm lạnh rồi không, buổi tối hơi sốt nhẹ.]
Trái tim của Lâm Khinh Chu bị ai bóp mạnh một cái, đau khôn xiết.
Bình thường hai chân của Tần Việt không có tri giác, cho dù nước sôi bất cẩn xối lên cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng vừa đến ngày mưa dầm sẽ dễ đau.
Mà đảo San Hô lượng mưa lại dồi dào, nhất là mùa hè, mùa mưa dầm vừa qua, ngày bão liền kéo đến, đảo San Hô lắm lúc bị ngâm trong nước mưa, với Tần Việt mà nói, không nghi ngờ gì chính là một sự đày đọa.
Lâm Khinh Chu: [Không có cách nào thuyên giảm được sao?]
Mười năm, bao nhiêu mùa mưa dầm, bao nhiêu ngày bão, Tần Việt cứ luôn chịu đựng như vậy ư? Vậy phải đau đớn, khó chịu biết nhường nào?
Cậu quá hiểu Tần Việt, người này giỏi chịu khổ hơn bất cứ ai, nếu như không phải đau đến mức không chịu được nữa, chắc chắn sẽ không biểu hiện ra.
Tiểu Yểu: [Có thể làm gì được đây, uống thuốc vô dụng, châm cứu, xoa bóp, giác hơi không sót thứ gì, thế nhưng đều không có tác dụng.]
Màn hình dần tối lại, trái tim Lâm Khinh Chu cũng trĩu xuống từng chút. Cậu cho rằng những chuyện mình nghe, biết từ tiểu Yểu, từ Lâm Lung mẹ cậu đã đủ nhiều rồi, nhưng hoá ra vẫn chưa đủ.
Cậu thà rằng người bị tông năm đó là mình, người chịu đựng những đau đớn đó là mình. Chỉ xin Tần Việt không bệnh tật không tai ương, bình an khoẻ mạnh.
Đó là Tần Việt, là người cậu thích nhất, là người quan trọng nhất.
Màn hình tối lại hoàn toàn, Lâm Khinh Chu lau mặt thật mạnh, trong đầu chợt hiện lên một người.
Tần Việt nhìn gương mặt huênh hoang trước mắt, trong đầu lại lướt qua giọng nói của một người khác.
- - Anh, anh trừ lương cổ đi.
“Anh?”
“Hát thì không cần đâu, sau này cậu cũng đừng tới nữa.”
Lâm Thông bị xối một gáo nước lạnh, rất không phục, cũng không hiểu được: “Tại sao chứ?”
Ngày đầu tiên cậu ta lên đảo đã “trúng tiếng sét ái tình” với anh tiểu Tần sau khi trưởng thành, trong một năm nay, dù đối phương lạnh nhạt, cậu ta vẫn kiên trì.
Chẳng phải sách có nói sao, có công mài sắt có ngày nên kim, cậu ta cảm thấy mình có thể làm Tần Việt thấy được thành ý của mình.
Nhưng hôm nay Tần Việt còn không cho cậu ta theo đuổi. Điều này khiến cậu ta cảm thấy thất bại.
“Bởi gì tôi đã có người mình thích.” Tần Việt thản nhiên nói.
Lâm Thông không tin, ngoài tiểu Yểu, Tần Việt không còn tiếp xúc với ai khác, đào đâu ra người mình thích?
“Không thể nào, chẳng lẽ là cổ sao?” Tay cậu ta chỉ tiểu Yểu vừa mới dựng xong giàn hoa, cô sững sờ, “Cậu điên à.”
Lâm Thông cảm thấy nếu như Tần Việt thích tiểu Yểu vậy thì điên thật. Vậy nên cậu ta dám chắc Tần Việt chỉ mượn cớ từ chối mình.
“Vậy anh Tần, người anh thích là ai, anh không cho em theo đuổi anh, ít nhất hãy để em biết em đã thua ai, như thế em mới chết tâm.”
Ngón trỏ và ngón cái của Tần Việt nắm hai góc điện thoại, miết nhẹ, tầm mắt rũ xuống, không phân biệt được cảm xúc: “Em ấy không ở đây.”
Quả nhiên là lừa mình. Lâm Thông thầm nghĩ, Tần Việt chưa từng ra ngoài đảo San Hô, nếu như người anh thích không ở đây, vậy bọn họ quen nhau kiểu gì, trong mơ chắc?
“Anh Tần, thật ra anh lừa gạt em, chứ không hề tồn tại một người như vậy, đúng chứ?”
Động tác miết điện thoại của Tần Việt chậm hơn, một tay khác nắm tấm thảm nhung san hô mây trắng nền xanh khoác trên đùi: “Tôi sẽ không đem chuyện thế này ra lừa cậu, em ấy là một người cực kỳ tốt, tôi chỉ thích một mình em, về sau cũng chỉ thích một mình em ấy.” Anh ngước mắt lên, bình tĩnh đưa mắt nhìn Lâm Thông, “Vậy nên đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, chỉ sẽ khiến cậu thất vọng thôi.”
Lâm Thông vẫn không chịu tin, vành mắt cậu ta lập tức đỏ bừng, quay đầu nhìn tiểu Yểu: “Người mà anh Tần nói là ai?!”
“Tôi không biết...” Chính tiểu Yểu cũng hết sức kinh hãi, cô và ông chủ nương tựa nhau mà sống mười năm, nhưng chưa bao giờ biết anh có người mình thích! Là vị thần thánh phương nào, lòi đâu ra!
Chẳng lẽ là anh Lâm?
Nhưng không đúng, nhìn dáng điệu của ông chủ, có lẽ đã thích người kia thời gian không ngắn, nhưng anh Lâm mới lên đảo tháng trước trước...
Không lẽ trước đó cô đã hiểu lầm, ông chủ không thích anh Lâm, mà là người khác?
Trong đầu tiểu Yểu như mớ bòng bong, đột nhiên lại nhớ đến căn phòng khóa kín quanh năm kia, chắc không phải...
“Vậy tên kia có đến không? Em có thể gặp anh ta không?” Ghi-ta gỗ chói mắt vẫn ôm trong lòng, nhưng chủ nhân của nó đã trở nên ảo não chán chường, vẻ không cam lòng trên mặt rõ ràng như ban ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh sáng trong mắt Tần Việt lập loè, chăm chú nhìn cây đa lớn phía sau, giọng điệu lạnh nhạt hơn: “Tôi không biết, có lẽ sẽ không.”
Lâm Thông bắt được chút ánh sáng mờ mịt này: “Nếu đã vậy, thì vì sao em lại không thể?”
Tần Việt không hề do dự: “Bởi vì tôi yêu em ấy, dù cho em ấy đến hay chăng, nhớ hay quên tôi, tôi cũng yêu em ấy.”
“Ngoài những điều ấy ra, tôi đã không còn khả năng yêu người khác nữa, kể cả bản thân tôi.”
Mà sau khi Lâm Khinh Chu ngủ trưa dậy mới nhìn thấy cuộc thoại nhỡ trong điện thoại. Cậu không dám tin Tần Việt sẽ chủ động gọi cho mình, cầm điện thoại ngớ người một hồi lâu. Có lúc còn hoài nghi liệu có mình còn ở trong mơ hay không.
Sau khi hoàn hồn phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau là lo lắng, anh cậu nhỏ mọn muốn chết, tin nhắn còn chẳng chịu trả lời một cái, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho cậu?
Lâm Khinh Chu rất sợ là bên anh cậu có chuyện, gấp gáp gọi lại, thế nhưng lần này người không nhận biến thành Tần Việt.
Vì vậy mà Lâm Khinh Chu càng nôn nóng hơn, chỉ có thể chuyển sang gọi cho tiểu Yểu.
May mà cú điện thoại này nhanh chóng nối máy, tiểu Yểu nâng giọng, giọng điệu bình thường: “Alo, anh Lâm --”
Trái tim treo lơ lửng ở họng của Lâm Khinh Chu lúc này mới từ từ rơi về bụng.
“Ông chủ vẫn đang ngủ trưa, có điều giờ này chắc sắp dậy rồi, em đi kêu ảnh?”
“Đừng --” Lâm Khinh Chu cản, “Để anh ấy ngủ đi, tôi không có gì quan trọng cả, chỉ gọi chơi thôi...”
Tiểu Yểu lập tức cười sang sảng: “Anh Lâm, anh là gọi chơi, hay là nhớ chơi?”
“Khụ khụ khụ...”
Hai người tán gẫu thêm một lúc rồi kết thúc cuộc gọi, bấy giờ Lâm Khinh Chu mới phát hiện hoá ra anh cậu đã gửi tin nhắn cho cậu.
[Ban nãy bấm nhầm.]
Nhìn câu nói qua loa này, Lâm Khinh Chu phì cười, rõ ràng một giây trước còn khiếp sợ, hiện giờ đã mở cờ trong bụng, nhầm gì mà nhầm, rõ ràng là anh cậu khẩu thị tâm phi, giấu đầu hở đuôi.
Anh yêu yêu dấu đáng yêu quá đi mất.
Lâm Khinh Chu rung động không thôi trước sự hai lòng này. Cậu đi tới bên cửa sổ, chụp một đám mây trước bầu trời xanh thẳm.
[Anh, khi nào anh dậy hãy ngẩng đầu nhìn bầu trời, em đã nhờ một đám mây cho anh biết rằng em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.]
[Nếu mây lỡ quên mất, vậy vẫn còn gió biển thổi đến, chim bay ngang đỉnh đầu, chúng sẽ nói anh hay em đang nhớ anh.]
[Anh ơi, em vô cùng vô cùng nhớ anh.]
Nửa tiếng sau, Tần Việt ngủ trưa tỉnh dậy, ngay lập tức nhìn thấy tấm ảnh và mấy tin nhắn kia. Anh tựa đầu giường, nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời sau mưa xanh biếc như được rửa, nhìn từ góc độ của anh không thấy mây, nhưng có chú chim khách đậu trên giàn nho, ríu rít rỉa lông.
Tần Việt nhìn chằm chằm chú chim khách kia, sững sờ một hồi lâu. Anh không nghe hiểu tiếng chim, không biết chú chim khách này đang nói gì, cũng không thể biết phải chăng là do Lâm Khinh Chu cử đến, nhưng khi chú chim khách sắp sửa bay đi, anh nhanh chóng chụp nó lại.
Thế nhưng chim bay nhanh quá, chỉ để lại trên màn hình của anh một cái bóng mờ.
[Anh, em vô cùng vô cùng nhớ anh.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra, anh cũng nhớ cậu.
Nhưng anh không thể.
...
Mạng trong trường không mạnh lắm, Lâm Khinh Chu tải một hồi lâu mới tải được trang mua vé, ấn vào lại tê liệt, nhìn vòng tròn trên cùng xoay được năm sáu phút mới nhảy ra nhắc nhở đặt vé thành công.
Sau đó điện thoại ting ting nhảy ra vài tin nhắn wechat.
[/Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh//Ảnh/]
[Ông chủ phần ngày hôm nay, mời kiểm tra và nhận.]
[Có điều hôm nay ông chủ ăn uống không ngon, ba bữa đều ăn không nhiều, nhất là buổi tối, chỉ ăn nửa chén cháo.]
Lâm Khinh Chu bắt đầu xem từ tin nhắn đầu tiên, ấn mở từng tấm ảnh, rồi phóng to, lặp lại xem từng tấm rất lâu.
Tần Việt im lặng đọc sách, Tần Việt ăn cơm, Tần Việt nhìn điện thoại thất thần, Tần Việt ngồi trong sân uống trà... Mỗi buổi tối Lâm Khinh Chu sẽ nhận được những tấm ảnh thế này, nhưng không ngày nào xem đủ, càng nhìn càng nhớ, chỉ mong sao một giây sau chạy như bay về đảo San Hô.
Ảnh có nhiều có đẹp, cũng chỉ nhìn được mà không thể sờ, hớp đi hồn cậu, lại không làm gì được, sắp điên tới nơi.
Nhưng bây giờ cậu không còn là đứa con nít có thể buông thả làm càn, cậu có công việc và trách nhiệm của mình, vậy nên dù nhớ, cũng đành nén nhịn.
Lâm Khinh Chu: [Sao vậy, có phải chân đau không?]
Tiểu Yểu: [Dạ phải, gần đây trên đảo mưa nhiều, ông chủ đau chân ngủ không được, ban ngày không có tinh thần, ăn uống cũng không ngon theo. Sáng hôm nay lại đổ trận mưa to, không biết có phải cảm lạnh rồi không, buổi tối hơi sốt nhẹ.]
Trái tim của Lâm Khinh Chu bị ai bóp mạnh một cái, đau khôn xiết.
Bình thường hai chân của Tần Việt không có tri giác, cho dù nước sôi bất cẩn xối lên cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng vừa đến ngày mưa dầm sẽ dễ đau.
Mà đảo San Hô lượng mưa lại dồi dào, nhất là mùa hè, mùa mưa dầm vừa qua, ngày bão liền kéo đến, đảo San Hô lắm lúc bị ngâm trong nước mưa, với Tần Việt mà nói, không nghi ngờ gì chính là một sự đày đọa.
Lâm Khinh Chu: [Không có cách nào thuyên giảm được sao?]
Mười năm, bao nhiêu mùa mưa dầm, bao nhiêu ngày bão, Tần Việt cứ luôn chịu đựng như vậy ư? Vậy phải đau đớn, khó chịu biết nhường nào?
Cậu quá hiểu Tần Việt, người này giỏi chịu khổ hơn bất cứ ai, nếu như không phải đau đến mức không chịu được nữa, chắc chắn sẽ không biểu hiện ra.
Tiểu Yểu: [Có thể làm gì được đây, uống thuốc vô dụng, châm cứu, xoa bóp, giác hơi không sót thứ gì, thế nhưng đều không có tác dụng.]
Màn hình dần tối lại, trái tim Lâm Khinh Chu cũng trĩu xuống từng chút. Cậu cho rằng những chuyện mình nghe, biết từ tiểu Yểu, từ Lâm Lung mẹ cậu đã đủ nhiều rồi, nhưng hoá ra vẫn chưa đủ.
Cậu thà rằng người bị tông năm đó là mình, người chịu đựng những đau đớn đó là mình. Chỉ xin Tần Việt không bệnh tật không tai ương, bình an khoẻ mạnh.
Đó là Tần Việt, là người cậu thích nhất, là người quan trọng nhất.
Màn hình tối lại hoàn toàn, Lâm Khinh Chu lau mặt thật mạnh, trong đầu chợt hiện lên một người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro