Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 104

2024-11-19 02:56:10

Coong -- coong -- tiếng chuông chùa xa xăm vọng khắp đại điện, cũng truyền từ giữa núi đi rất xa rất xa, Lâm Khinh Chu quỳ trên đệm hương bồ, ngước nhìn Ma Tổ nương nương nhắm mắt mỉm cười, quỳ rạp trên đất, làm một cái cúi lạy thành kính.

-- Khẩn cầu Ma Tổ nương nương bảo vệ, phù hộ anh con Tần Việt không bệnh tật, không tai ương, mọi điều suôn sẻ, tất thảy những việc xui rủi hãy để con gánh thay anh ấy.

-- Cầu anh con yêu con, thương con, đừng bỏ rơi con, cầu đời này chúng con không chia lìa nữa.

Coong --

Tiếng chuông cuối cùng vang lên, nghi lễ cầu phúc kết thúc, nhang khói trong điện lượn lờ, rất nhiều, rất nhiều kẹo được vẩy xuống đoàn người như mưa rơi, mọi người tranh nhau bắt lấy những viên kẹo phúc ấy.

Có một viên vừa may rơi bên chân Lâm Khinh Chu, cậu nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay, đứng dậy từ trên đệm hương bồ.

Vì hai chân không tiện, Tần Việt không vào đại điện mà ở sân sau uống trà, Lâm Khinh Chu rất nhớ anh, ra khỏi đại điện liền hớt hải đi qua tìm người. Nhưng lại chạm mặt một người ở hành lang gấp khúc --

“Xin lỗi.”

“Thật ngại quá...”

Hai người đồng thanh xin lỗi.

“Cậu là...” Người kia vừa ngước lên, thảng thốt nói, “Cậu là Lâm Khinh Chu?”

Vốn Lâm Khinh Chu không nhìn mặt đối phương, lúc này cũng ngẩng đầu, sau đó nhận ra người kia.

Là Lý Hải Dương.

Mười năm không gặp, người này đã đen hơn hồi đó, cũng cường tráng hơn nhiều, nhưng từ ngũ quan vẫn có thể hơi hơi nhận ra.

Rõ ràng trước đây hai người là đôi bạn tốt nhất, ít nhất phía Lâm Khinh Chu định nghĩa tình bạn này là như vậy, nhưng sau khi nghe lời tường thuật của Lâm Lung, cậu không còn biết phải đối mặt với người này như thế nào.

Mà chắc hẳn đối phương cũng có suy nghĩ tương tự, vậy nên sau câu hỏi đó không còn nói gì nữa, xấu hổ đứng sang một bên.

Lâm Khinh Chu gật đầu với cậu ta, nói: “Đã lâu không gặp.” Rồi đi ngay.

“Anh --” Tần Việt ngồi cạnh bàn đá ở sân sau, đang cầm một ly trà nhấp từ tốn, nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, hoa phượng đằng sau nở rực rỡ chói lóa, và mái tóc dài của anh bị cơn gió thoảng qua vén lên, xinh đẹp đến mức không giống khách chốn trần.

Bước chân của Lâm Khinh Chu bất giác chậm lại.

“Xong rồi?” Tần Việt hỏi.

“Ừm.” Lâm Khinh Chu ngồi xuống đối diện anh, đưa viên kẹo phúc nắm trong tay cho Tần Việt, gấp lòng bàn tay của anh lại, “Anh, Ma Tổ nương nương đã đồng ý với em, sẽ bảo vệ anh mạnh khoẻ.”

Bàn tay của Lâm Khinh Chu khô ráo ấm áp, Tần Việt hệt như bị bỏng, vô thức gập ngón tay, thế nhưng bị Lâm Khinh Chu dùng sức nắm lấy: “Anh, ở đây gió lớn, có lạnh không?”

Tần Việt rút tay về, cầm bình trà rót cho cậu một ly: “Không lạnh.”

Nước da anh trắng, tay cũng đẹp, được ly sứ xanh biếc tôn lên càng thêm thon dài xinh xắn. Lâm Khinh Chu tinh mắt thấy trên ngón tay phải của anh dính chút vết mực đen.

Sân sau có giá gỗ để cầu phúc, bên trên treo chi chít thẻ gỗ nhỏ, đều là tâm nguyện của khách hành hương để lại.

Dưới thẻ gỗ trang trí lục lạc, hễ gió thổi qua sẽ kêu leng ca leng keng một chập, trong trẻo du dương, rất hay.

Lâm Khinh Chu nhìn những giá gỗ kia, một suy nghĩ bật ra: “Anh, vừa rồi anh, làm gì vậy?”

Có vẻ tâm trạng của Tần Việt rất tốt, hỏi là trả lời: “Uống trà.”

“Ngoài uống trà ra thì sao?”

Ánh mắt Tần Việt di chuyển: “Hết rồi.”

Môi Lâm Khinh Chu đang đặt trên miệng ly, thong thả uống một hớp, màu trà đậm, đắng nghét, mặt cậu lập tức nhăn thành một đống: “Đắng quá...”

Tần Việt cụp mắt, khoé môi hơi cong lên.

Anh cậu đẹp quá đi. Lâm Khinh Chu nhìn Tần Việt lom lom, nhờ gương mặt xinh đẹp của anh cậu uống một hơi cạn ly trà, vị đắng lan thẳng đến gốc lưỡi.

Sau khi đặt ly trà về, cậu đứng dậy đảo quanh mấy giá gỗ vài vòng, tò mò nhìn những thẻ gỗ nhỏ treo bên trên.

“Anh, anh nói xem nếu cầu nguyện ở đây có linh nghiệm không? Hay là chúng ta cũng viết một cái?”

Tần Việt lia mắt qua, mái tóc bị gió vén lên che đi nửa bên mặt anh. “Không viết. Thời gian cũng hòm hòm rồi, xuống núi thôi.”

Lâm Khinh Chu nương theo ánh mắt anh, cuối cùng nhìn vào những tấm thẻ gỗ nhỏ kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ò.”

Dưới chân núi hội đèn đang nhộn nhịp, du khách như mắc cửi, có người đeo mặt nạ, có người cầm đèn hoa, lại bị đủ các quầy hàng san sát hai bên thu hút, đi rồi lại dừng. Không chỉ thể còn có rất nhiều người bán hàng rong mặc trang phục truyền thống trên đảo, gánh đòn gánh, bán các loại đồ ăn vặt dọc đường.

“Kẹo hồ lô đê! Kẹo hồ lô... Kẹo hồ lô vừa ngọt vừa ngon đê...”

“Đậu phộng rang muối -- Không ngon không lấy tiền -- Đi ngang đừng bỏ lỡ --”

“Ném vòng! Mười tệ mười lăm vòng! Đồ siêu giá trị! Tới xem đi nào! Ném vòng!”

“Cái này đẹp! Nhưng cái trên tay em cũng đẹp, sao bây giờ, em nên chọn cái nào đây...”

“Câu đố đèn hồi nãy cậu đoán ra thế nào vậy, tôi cảm thấy rất khó, không có chút đầu mối nào hết, cứ tưởng là dạng câu hỏi hóc búa...”

Lâm Khinh Chu đẩy anh cậu đi trên đường, nhìn đèn đóm sáng rực, biển người huyên náo.

“Nhiều người thật, còn náo nhiệt hơn hồi nhỏ nữa.”

Hồi còn nhỏ, có hai ngày lễ Lâm Khinh Chu thích nhất, một là Tết âm lịch, hai là lễ thả đèn tháng Ba, bởi vì hai ngày lễ này náo nhiệt nhất, có rất nhiều đồ ăn ngon. Sở thích của trẻ con đơn giản và ngây ngô như vậy đấy.

Sau này quen Tần Việt, cậu luôn muốn cùng anh cậu ngắm hoa đăng, tiếc thay mong muốn này chẳng thể thành hiện thực được, bởi vì tháng Ba cậu đã khai giảng về Đông thành rồi.

Chuyện này vẫn luôn là một tiếc nuối trong lòng cậu, bây giờ cuối cùng đã thực hiện được.

“Anh, anh muốn ăn kẹo hồ lô không?”

Bác bán kẹo hồ lô bị đám trẻ vây quanh, sau đó mỗi đứa cầm một xâu chạy về nơi nhộn nhịp phía xa. Kẹo hồ lô nhiều loại, có sơn tra, táo truyền thống, cũng có dâu tây, kiwi, quýt... Thậm chí có cả xoài và sầu riêng.

Trong ấn tượng anh cậu chưa từng ăn cái này, Lâm Khinh Chu rất muốn mua cho đối phương.

Tiếc là Tần Việt không nhận, đỡ thái dương ra chiều bất đắc dĩ: “Nhìn anh giống trẻ lên ba lắm à?”

“Ai nói chỉ có con nít mới được ăn kẹo hồ lô, người lớn tụi mình đã thực hiện tự do kẹo hồ lô rồi, càng phải ăn, anh chờ em, em đi mua liền.”

Lâm Khinh Chu nói là làm ngay, vừa dứt lời, người đã tới trước mặt bác bán kẹo hồ lô, mua một xâu sơn tra, một xâu dâu tây.

Quay người lại, phát hiện Tần Việt đang nhìn bên này, dưới ánh đèn ánh mắt anh sâu thẳm, lại đầy ánh sáng li ti, giống như vì sao cùng tuôn vào trong mắt anh. Song ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tần Việt đã thu về, nghiêng đầu nhìn sạp hàng bán đồ trang sức kế bên.

“Anh, anh muốn ăn cái nào?” Cậu trở lại.

Tần Việt lăn trái cổ: “... Sao cũng được.”

“Vậy thì sơn tra đi, loại kinh điển.” Lâm Khinh Chu đưa xâu kẹo hồ lô kia qua, Tần Việt đương tính nhận, song bị cậu né, “Em đút anh.”

Tần Việt: “...”

Anh què chân chứ không gãy tay, đương nhiên không thể để Lâm Khinh Chu đút, đang trên đường lớn, còn ra thể thống gì.

Nhưng Lâm Khinh Chu vẫn kiên trì, Tần Việt không ăn, cánh tay kia nhất quyết không thu về. Hai người cứ giằng co như vậy.

“Anh ơi...”

“Anh ăn một trái thôi, ăn rồi em sẽ đưa nó cho anh.”

“Anh ơi... Anh à...”

Cho dù cậu nhỏ trưởng thành vẫn sẽ vô cớ gây sự, rõ ràng là cậu muốn mua, nhưng bây giờ lại như Tần Việt muốn ăn.

Một tay khác của cậu đặt trên đùi Tần Việt, lắc qua lắc lại, trong mắt chan chứa ý cười rõ mồn một, hiển nhiên là biết tỏng Tần Việt bó tay với mình, chơi xấu một cách đường hoàng.

Mà Tần Việt sợ luôn cái tính cứng đầu của cậu, sau khi Lâm Khinh Chu gọi thêm một tiếng “anh”, anh nhanh chóng cắn một cái lên kẹo hồ lô.

Nhưng lớp bọc đường bên ngoài sơn tra rất dính, không dễ cắn xuống, cuối cùng Tần Việt chỉ cắn được nửa trái, ngậm trong miệng nhìn Lâm Khinh Chu.

Ý rất rõ ràng, giờ đã được chưa?

“Được rồi.” Lâm Khinh Chu rút cánh tay về, “Anh, không phải anh để riêng nửa trái cho em đấy chứ?”

Nói rồi tự mình cắn nốt nửa trái còn lại, nhìn Tần Việt như cố ý, “Ngọt lắm.”

Tần Việt lại nuốt họng.

Phải, rất ngọt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh, hay là anh ăn dâu đi, dâu nhìn khá ngon.”

“... Hoa đăng, 20 tệ một cái, hình tự chọn...”

“Anh, hay là ta --”

“Anh Tần --” Lâm Khinh Chu mới định mua hoa đăng, lại nghe thấy một giọng nói rất quen, quay đầu nhìn, thì thấy Lâm Thông đẩy người phía trước chen vào, trong tay cầm một cây đèn hoa phượng đỏ như lửa, thấy Tần Việt như chó săn nhìn thấy thịt, ánh mắt sáng rực, “Cuối cùng em cũng tìm thấy anh!”

Sau đó cậu ta cũng phát hiện Lâm Khinh Chu đứng trước mặt Tần Việt, quay lưng với mình, mặt đầy vẻ phòng bị: “Sao anh lại tới đây? Anh tới đây khi nào?”

Lâm Khinh Chu mỉm cười với cậu ta, quay người đứng bên cạnh Tần Việt, im lặng nhai kẹo hồ lô trong miệng.

Nuốt vỏ bọc đường xuống rồi, sơn tra trở bên chua lè.

Lâm Thông cũng không muốn quản Lâm Khinh Chu thế nào thật, vậy nên không được trả lời cậu ta cũng không quan tâm, mà hí hửng đưa đèn hoa trong lòng cho Tần Việt:

“Anh, em nghĩ kĩ rồi, tuy rằng anh không thích em, nhưng em vẫn thích anh, vậy nên trước khi người kia xuất hiện, em vẫn muốn thử thêm.”

Lâm Khinh Chu đang cắn viên kẹo hồ lô thứ hai, nghe vậy nhìn sang, khoé môi như cười như không: “Vậy cậu đi được rồi.”

“Tôi nói chuyện với anh tôi, mắc mớ gì tới anh?!” Lâm Thông quắc mắt coi khinh.

“Chú lùn này, phải chăng là cậu đã quên một chuyện, tôi với anh tôi mới là người một nhà.”

“Anh -- từ từ --” Lâm Thông nhìn tên đáng ghét Lâm Khinh Chu, rồi lại nhìn Tần Việt không một cảm xúc bên cạnh, “Khoan đã -- Hình như tôi biết rồi, là anh!”

“Hoá ra là anh...” Cậu ta lẩm bẩm, vẻ thảng thốt và đau lòng đan xen trên mặt, “Hoá ra là vậy, hoá ra là anh...”

Lúc trước Tần Việt nói với cậu ta mình đã có người trong lòng, thật ra cậu ta từng nghĩ liệu có phải Lâm Khinh Chu không, bởi vì đó là người thân thuộc và quan trọng nhất của Tần Việt, nhưng khi Tần Việt nói người kia cực kỳ tốt, Lâm Thông đã phủ định suy đoán này.

Bởi vì Lâm Khinh Chu chẳng có gì tốt, anh ta vứt bỏ Tần Việt một mình trên đảo mười năm, anh ta tốt cái mông!

... Ấy mà, lại là Lâm Khinh Chu thật.

Qua một lúc lâu sau, Lâm Thông mới tiêu hoá được cơn sốc trong lòng, ánh mắt nhìn Lâm Khinh Chu hung dữ hơn, cũng càng thêm ghét đối phương:

“Anh Tần thích anh tới như vậy, nhưng lúc anh ấy cần anh nhất, anh lại bỏ rơi anh ấy dứt áo ra đi, bây giờ lại trở về làm gì, anh căn bản không xứng với anh ấy! Lâm Khinh Chu, anh --”

Trước đấy Tần Việt vẫn luôn im như thóc, song lúc này lên tiếng hét dừng: “Đủ rồi.”

“Anh Tần, thế mà anh còn nói giúp cho anh ta, tại sao anh lại thích người như anh ta, anh ta không xứng!”

“Đủ rồi, Lâm Thông, đừng nói nữa.” Giọng của Tần Việt đã lạnh hẳn xuống.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn dung túng Lâm Thông đôi phần, rất ít khi lạnh mặt thế này, hơn nữa còn là vì người cậu ta ghét nhất, Lâm Thông rất đau lòng, tức phì phò chạy đi.

Tâm trạng tốt gãy ngang vì sự cố bất ngờ này, Lâm Khinh Chu cầm kẹo hồ lô, một tay đẩy xe lăn.

Lúc đi ngang qua một sạp bán hoa đăng khác, cậu nói: “Anh, xin lỗi.”

Tần Việt không nhìn thấy nét mặt của cậu, nhưng nghe ra được sự buồn bã nặng nề trong giọng nói. “Tại sao phải xin lỗi?”

Có lẽ vỏ bọc đường bên ngoài quá ngọt, đến mức đầu lưỡi không còn nhạy với vị ngọt khác, rõ ràng dâu tây vừa to vừa đỏ, cắn vào miệng lại không có mùi vị gì. Tần Việt ăn rất chậm, không nuốt xuống.

“Lúc đó em... Em không biết...”

Lâm Khinh Chu muốn biện hộ thay mình vài câu, nhưng biện hộ cái gì đây, Lâm Thông nói đúng, vào lúc Tần Việt cần mình nhất cậu đã trốn tránh bỏ đi, đây là sự thật khách quan, không cho phép cậu biện bạch.

Không phải chỉ một câu không biết của cậu là cho qua hết được.

Chỉ cần khi đó cậu có thể dũng cảm hơn một chút, có lẽ sự tình đã khác đi hoàn toàn.

Thế nhưng cậu không thể, cậu chọn cách trốn tránh. Khiến cho anh cậu một mình chịu khổ bao năm. Chỉ dựa vào một câu xin lỗi thì có ích gì.

Vậy nên Lâm Thông nói đúng, cậu không xứng.

Nhưng chung quy, cậu là một tên ích kỉ, cho dù không xứng, cậu vẫn muốn Tần Việt.

“Những việc đó không phải lỗi của em,“ một bàn tay hơi lạnh nắm lấy những ngón tay đang siết chặt vào nhau của Lâm Khinh Chu, “Không liên quan tới em, đừng nghĩ lung tung.”

_

@yu: update tình hình chương tối qua, sắp ngọt rồi!!! CN này bé Chu dắt anh ghệ ẻm về Đông thành, rồi sau đó là về bên nhau

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Trăng Rớt Lại

Số ký tự: 0