Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 106

2024-11-19 02:56:10

Anh cậu rất ít khi bộc bạch một cách thẳng thắn như thế này, Lâm Khinh Chu cũng không ngờ anh cậu sẽ đột nhiên hé miệng, cậu bị hai câu này kinh sợ, người xưa giờ mồm miệng lanh lợi bỗng không nói ra nổi một chữ, ngơ ngác nhìn như trời trồng.

Tần Việt cũng không nói gì nữa.

Thảm san hô mới bí trong túi giao hàng đã lâu, có một mùi hương kì dị, ngột ngạt. Lâm Khinh Chu ngồi xổm đến tê chân, chống bắp đùi đứng dậy, ôm thảm vào lòng.

Cậu nhìn người trước mặt, rất muốn nói với anh cậu đã nghĩ đủ lâu rồi, không cần phải nghĩ nữa, thế nhưng khó lắm anh cậu mới thả lỏng, cậu không muốn kích thích đối phương để tránh phản tác dụng.

Như thế này đã tốt lắm rồi.

Vì vậy chỉ gật đầu: “Được. Nhưng anh nè, anh phải nhớ kĩ, ngoài việc anh không cần em, em không sợ gì hết, vậy nên đừng vì nguyên nhân khác mà đẩy em ra, ngoại trừ anh không yêu --”

“Anh biết.” Tần Việt ngắt lời cậu, không để cậu nói tiếp.

Lâm Khinh Chu cười, cúi người thơm một cái lên nốt ruồi nhỏ xinh đẹp của anh: “Anh, em đi giặt thảm trước đây, hôm nay nắng gắt, tối đến là khô.”

“Anh Lâm, anh còn ăn sáng không ạ?” Đúng lúc này, Tiểu Yểu cũng đi ra, đứng ở cửa ới ra sân.

Lâm Khinh Chu không đói lắm, bèn nói: “Không ăn nữa, tôi đi giặt thảm.”

“Thảm nào cơ?” Tiểu Yểu tò mò đi tới, “Ấy chẳng phải tấm thảm ông chủ dùng suốt đây sao, anh mua cho ông chủ ạ?”

Lâm Khinh Chu: “Ừ.”

Tiểu Yểu theo sau anh hóng hớt: “Anh đừng phí công vô ích, vô dụng thôi. Tấm thảm kia đã cũ lắm rồi, từ hồi em bắt đầu làm ở đây ông chủ đã dùng, hai năm trước gần như là không rời xa nó, ngày hay đêm cũng phải ôm trong lòng, khi bẩn em chỉ có thể giặt rồi sấy khô ngay.”

“Sau đó em nghĩ như vầy không ổn, thảm một ngày rồi cũng hỏng, ông chủ phụ thuộc vào nó thế này sao mà được. Vậy nên lên mạng tìm mua một cái y đúc về, nhưng ông chủ nhất quyết không chịu, một lòng một dạ nhận tấm thảm của mình, cuối cùng em chỉ đành tự xài.”

Bé yêu tiểu Yểu đúng là ngày nào cũng có thể mang đến cho Lâm Khinh Chu niềm vui bất ngờ, song cũng làm cho cậu đau lòng.

Cậu bỏ thảm vào chậu rửa mặt, đổ nước đầy chậu: “Không đâu, chắc chắn ông chủ Tần sẽ dùng.”

“Em không tin.” Tiểu Yểu nói.

“Vậy chúng ta đánh cược đi. Nếu như tôi thua sẽ thanh toán son cho cô, nhưng nếu cô thua --”

“Em thua thì thế nào?”

“Hừm... Nếu như cô thua, vậy về sao đừng kêu tôi là anh Lâm nữa.” Lâm Khinh Chu nói.

Tiểu Yểu rất ngây thơ: “Vậy kêu là gì ạ?”

Không biết Lâm Khinh Chu nghĩ đến cái gì mà cười cong hai mắt: “Bà chủ.”

“Gì cơ?” Tiểu Yểu hoài nghi mình nghe nhầm.

“Nếu như cô thua, sau này hãy gọi tôi là bà chủ.”

Tiểu Yểu: “...”

Tiểu Yểu ê hết cả răng: “... Anh Lâm à, làm thế nào mà trước đây em không biết anh lại là người như vậy.”

“Cược không?” Lâm Khinh Chu cười tít.

Tiểu Yểu nghiến răng nghiến lợi: “Cược.”

Dù sao cô cũng sẽ không thua.

Trước đây cô không hiểu nổi tại sao ông chủ lại chấp nhất với một tấm thảm cũ như vậy, bây giờ biết ông chủ có một người thương nhung nhớ nhiều năm, chắc cũng đoán được lai lịch của tấm thảm đó.

Vậy nên kiểu gì anh Lâm cũng thua, cô có thể ẵm hai cây son một cách mỹ mãn.

“Anh Lâm, đừng nói em bắt nạt anh nha, anh còn nhớ em từng bảo ông chủ có người mình thích chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Khinh Chu trông rất hớn hở: “Nhớ. Cô không phải lo cái này.”

Chẳng phải em sợ anh cảm thấy vụ cá cược không công bằng sao. “Được, vậy thì cược!”

“Đúng rồi tiểu Yểu,“ Lâm Khinh Chu đổ một nắp nước giặt vào chậu, tùy tiện hỏi: “Tiệm cà phê bên cạnh chúng ta có phải mới sửa sang không?”

Tiệm cà phê sát bên xem như là một cửa tiệm nổi tiếng trên đảo, hai năm trước bắt đầu sửa sang kinh doanh, có điều sao anh Lâm biết?

Tiểu Yểu thấy lạ, hỏi ra vấn đề.

Lâm Khinh Chu nói: “Hồi bé tôi từng sống ở đây một thời gian dài, nhớ kế bên là tiệm trà sữa, chị gái nhà đó còn mở cửa hàng online, tự buôn bán quần áo.”

Cậu do dự có nên nói thật cho tiểu Yểu không, cuối cùng vẫn quyết định khi nào theo đuổi lại được anh cậu rồi hẵng nói.

“A, đó là vào rất nhiều năm về trước rồi, chị Lý Lê là người nổi tiếng trên đảo ta, sau này chị ấy đến thành phố lớn phát triển, bây giờ mở công ty rất lớn, có điều ông bà cụ trong nhà vẫn ở lại trên đảo.”

“Chỉ là tiệm trà sữa đã cho thuê từ lâu, giữa chừng qua tay rất nhiều người, về sau thì biến thành tiệm cà phê hiện giờ.” Giọng của tiểu Yểu không vui lắm, lúc nói đến nhà bên cạnh còn trợn mắt rõ thay.

“Sao vậy, có xích mích với người của tiệm cà phê à?”

“Không phải tiệm cà phê, là gia đình mở tiệm trà sữa hồi đó.” Nói đến cái này tiểu Yểu lại tức, “Gia đình đó ngoài chị gái ra thì không ai ra gì, nhất là thằng nhóc kia!”

Thảm cần ngâm một hồi, Lâm Khinh Chu đứng dậy, đi tới nhà bếp lấy hai lon coca, tiểu Yểu đi theo phía sau cậu, cậu đưa một lon qua. “Sao lại nói vậy?”

“Thật ra em cũng không rõ ban đầu có chuyện gì, nhà em ở phía Tây, cách chỗ này khá xa, bình thường không hay đến, cũng không quen ông chủ với gia đình kia, nhưng kể từ khi em đi làm ở đây, thằng cháu của nhà đó cứ như thằng thần kinh, thường xuyên tới kiếm chuyện với ông chủ...”

Lần đầu tiên tiểu Yểu gặp tên thần kinh kia là vào tuần thứ hai sau khi cô qua bên đây làm. Thời gian đó vừa đúng mùa mưa trên đảo, vết thương bị trong tai nạn xe của ông chủ vẫn chưa lành hoàn toàn, gặp trời mưa dầm là đau nhức toàn thân, ban ngày ăn không vào, ban đêm ngủ không ngon, gầy sắp thoát tướng.

Có lẽ bởi vì đau suốt ngày lẫn đêm, làm cho tâm trạng vốn đã buồn bực của anh càng thêm hỏng bét, cả ngày tựa ở cửa uể oải ngắm mưa rơi. Ngắm một lần là nửa ngày trời, không nói không rằng.

Sức khoẻ anh vốn đã kém, ở đầu gió thời gian dài như vậy đương nhiên càng kém hơn. Tiểu Yểu không nhìn nổi, khuyên anh, dỗ anh, bảo anh yêu thương cơ thể của mình.

Nhưng vô ích. Anh không nghe lọt gì hết, vẫn cứ làm theo ý mình.

Đôi lúc tiểu Yểu còn cảm thấy thật ra anh đang cố ý đày đọa bản thân, anh không muốn sống tiếp. Song lại vì thứ gì đó trong lòng mà cố gắng chèo chống.

Hôm đó trời hiếm khi ngừng mưa một lát, ló ra vầng thái dương, dưới sự khuyên bảo tận tình của tiểu Yểu, cuối cùng Tần Việt cũng chịu ra ngoài đi dạo với cô.

“Ông chủ anh xem, hoa phượng ở giao lộ nở cả rồi, đẹp biết bao, anh nên ra ngoài đi dạo nhiều vào, cứ ru rú trong nhà chán lắm...”

Trong nhà tiểu Yểu có người bệnh quanh năm, chăm sóc Tần Việt không phải chuyện gì khó, huống chi Tần Việt thật ra rất dễ sống chung, cho dù trong lòng anh có khó chịu, người có đau, cũng chỉ thầm dằn vặt mình, chưa từng trút giận lên đầu người khác.

Anh kiềm chế lại dịu dàng.

Là một người vô cùng, vô cùng tốt.

Vậy nên tiểu Yểu rất mong anh có thể chóng khỏi.

“Lát nữa chúng ta đi siêu --”

“Cục cục -- cục cục tác -- cục cục tác --” Ngay khi hai người đi tới hàng rào ngoài sân, một con gà mái đột nhiên bay từ nhà kế bên ra, đập cánh bổ thẳng vào lòng Tần Việt. “Cục cục cục --”

Con gà mái kia hẳn là mới lăn lộn trong vũng bùn, lông dính vào nhau, trên mình không có chỗ nào sạch, ướt rượi nhỏ nước. Tần Việt bị nó bổ nhào vào lòng, người ngợm lập tức nhếch nhác, lông gà, vệt bùn, dấu chân gà... Dính khắp nơi.

Con gà bị giật mình, trong một thời gian ngắn không yên được, lúc cựa quậy chạy trốn còn đạp một cái lên mặt Tần Việt, để lại dấu chân rõ ràng.

“Đi đi...” Sau kinh ngạc ban đầu, tiểu Yểu nhào tới xách con gà lên, thấy thảm trạng của ông chủ nhà mình, giận run người, “Gà đâu ra đấy, ông chủ anh không sao chứ? Không thì em đem hầm con gà này, xả giận cho anh...”

Con gà này nhìn là biết gà mái già nuôi được hai ba năm, đem đi hầm canh là tốt nhất. Có thể bồi bổ cơ thể cho ông chủ.

Sắc mặt Tần Việt nặng trịch, lạnh lẽo nói: “Không cần.” Anh lăn xe lăn, xoay người tính về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nom gần đây sẽ không muốn ra ngoài nữa.

Trong lòng tiểu Yểu tức hơn, theo sau anh nói: “Sao lại không cần, gà rơi vào tay chúng ta chính là của chúng ta, ông chủ anh đợi đó, buổi tối em hầm canh gà cho anh uống.”

“Cục cục tác -- cục cục --” Gà mái cố giãy dụa trong tay tiểu Yểu, nhưng bị cô giữ chặt, không thể động đậy. Lông gà bay tứ tung, vệt bùn trên mình bắn đầy mặt cả hai.

Ngay lúc này, một cậu trai mười tám mười chín tuổi từ nhà bên đi ra, ánh mắt người kia đảo trên người Tần Việt, sau đó phát hiện con gà mái bị tiểu Yểu xách trong tay, cười nói:

“Xin lỗi, con gà mấy người bắt hình như là của nhà tôi.”

Cậu trai mặc áo thun đen, làn da bị ánh nắng gay gắt trên đảo phơi thành màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan sắc sảo ngông nghênh, trông khá đẹp trai.

Tiểu Yểu lập tức kiềm lại lửa giận, e dè nói: “Gà nhà cậu, thế sao lại chạy long nhong ra ngoài?”

Một trời một vực với điệu bộ doạ muốn giết gà hầm canh trước đó.

Cô rất có thiện cảm với anh trai tuấn tú này, kết quả đối phương đáp một câu rất chi là kỳ cục: “Ồ, vậy chắc tại gà nhà tôi ngửi thấy mùi hôi nào đó, không nhịn được chạy ra đạp cho mấy cái đó mà.”

Dù tiểu Yểu có khờ cũng nghe hiểu ý của đối phương, tức giận ngay: “Anh có ý gì?!”

Người kia không nhìn cô, mà liếc Tần Việt, ác ý trên mặt không hề che giấu: “Chính là ý trên mặt chữ, có một số người trời sinh đã tởm, ngay cả gà cũng chê bẩn.”

Cái người này bị cái gì vậy!

“Má nó!” Tiểu Yểu nhằm vào mặt đối phương ném con gà chết tiệt kia qua, “Anh mới tởm!”

Gà mái bị giật mình lần hai, điên luôn rồi, chưa rơi lên người tên kia thật mà đã gáy loạn trốn đi xa, không lâu sau đã biệt tăm.

Tiểu Yểu rất bực, đương tính tranh cãi với tên kia tiếp, thì nghe Tần Việt ở phía sau gọi cô: “Về thôi.”

“Nhưng ông chủ --”

Giọng Tần Việt trầm hơn: “Về.”

Nói rồi tự lăn xe lăn vào sân, tiểu Yểu cũng chỉ đành về theo. Trước khi đi lại trừng dữ tên kia một cái, mà ánh mắt của tên kia dừng trên bóng lưng của ông chủ, trong mắt vẫn là sự chán ghét rõ như ban ngày.

Mấy ngày sau đó, tâm trạng Tần Việt lại càng tệ hơn, không chịu gặp ai, cũng chẳng ngắm mưa nữa, cả ngày nhốt mình trong căn phòng ở góc rẽ lầu hai.

Tiểu Yểu muốn hỏi vài câu, nhưng mỗi khi thấy ông chủ thế kia, thì không đành lòng hỏi nữa.

Chẳng qua theo thời gian ngày một dài cô làm việc ở homestay, cô dần biết được lý do tên thần kinh nhà kế bên ghét ông chủ -- tên kia cho rằng ông chủ là một kẻ biến thái thích đàn ông.

Vào thời điểm đó, không kết hôn ở trong mắt người khác đều có tội, sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ đâm chọc sau lưng, huống chi là chuyện khó bề tưởng tượng như nam thích nam, nữ thích nữ.

Đặt ở trên hòn đảo nhỏ của họ, đó là tội ác tày trời.

Mới đầu tiểu Yểu cũng xoắn xuýt một chập, cô không dám tin lời tên kia, cảm thấy tên kia đang một mực vu khống ông chủ.

Song lại không nhịn được mà nghĩ mãi đến chuyện này, đến mức khoảng thời gian đó cô cũng không dám nhìn ông chủ. Có lẽ ông chủ cũng nhận ra, mấy ngày sau tránh trong phòng cả ngày, cố gắng không tiếp xúc với cô.

Có một hôm, cuối cùng ông chủ cũng ra khỏi phòng, đưa cho cô một phong bì dày cộp: “Nếu để ý thì không cần miễn cưỡng, đây là tiền lương với tiền thưởng.”

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Tiểu Yểu: “Bà chủ.”

Tiểu Yểu: “Chậc, hai chữ này bỏng miệng quá.”

Bé Chu: “Rất hay, thích nghe, nhớ gọi nhiều.”

(Giải quyết oán cũ lâu năm, sau đó đưa anh trai đi chữa chân ~)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Trăng Rớt Lại

Số ký tự: 0