Chương 125
2024-11-19 02:56:10
Cho dù trong lòng có lo lắng, có đau lòng, nhưng khi đối mặt với Tần Việt ương bướng thế này, Lâm Khinh Chu vẫn thấy đáng yêu xỉu, giống như được ngâm trong chanh dây mật ong, chua chua ngọt ngọt, mềm nhũn.
Cậu cầm tay Tần Việt dán lên mặt mình, dụi, hôn đầy thân mật.
“Vậy nghe em nói nhé anh, anh muốn biết mười năm nay em đã sống ở nước ngoài thế nào không? Trước đấy chỉ nói một phần rất nhỏ, bây giờ kể tiếp được không, anh muốn biết cái gì em cũng kể cho anh, nhưng anh không được ngủ, ngủ thì không nói nữa, sau này cũng không nói.”
Tần Việt thật sự rất buồn ngủ, song lại rất muốn biết chuyện của Lâm Khinh Chu, vậy nên chớp đôi mắt nhập nhèm, bảo: “Được.”
Lâm Khinh Chu hôn chụt lên trán anh như khen thưởng: “Anh Tần của em ngoan quá, vậy em bắt đầu kể đây, phải nghe nghiêm túc đó, lát nữa em sẽ hỏi.”
“Được.” Hình như Tần Việt đã cười khẽ. Lâm Khinh Chu hỏi anh, “Anh cười gì vậy?”
“Thầy Lâm...”
“Phải phải, đúng là thầy.” Lâm Khinh Chu hôn hoài không đủ, “Vậy nên bạn nhỏ Tần Việt phải ngoan ngoãn nghe giảng, nếu trả lời không được thầy Lâm sẽ phạt...”
“Phạt gì?”
“Tét mông.”
“Rõ ràng là em tét mông thầy.” Tần Việt gãi ngược lại lòng bàn tay Lâm Khinh Chu, “Lần trước tét đau không?”
Lâm Khinh Chu tựa trán anh, dụi nhẹ: “Đau, vậy nên lần sau nhẹ chút được không anh?”
Tần Việt hùng hồn: “Không được.”
“Tại sao chứ, anh, anh thay đổi rồi, chả thương em nữa.”
Tần Việt nắn ngón áp út của cậu: “Bởi vì chân anh khỏi rồi, sẽ hung dữ hơn.”
Lâm Khinh Chu: “...”
Thầy Lâm bị “hung dữ” hạ đo ván, dán lên bờ môi khô khốc của bạn lớn Tần Việt mà cọ.
“Được, dữ hơn...”
“Anh, em chờ...”
Tần Việt chậm chạp chớp mắt, nốt ruồi đen dưới hốc mắt đẹp đến độ khiến người ta không khỏi động lòng.
“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi.” Chuông tan học vang lên, Lâm Khinh Chu kết thúc chủ đề, lúc đang định rời khỏi lớp học thì bị người phía sau gọi lại, “Thầy Lâm --”
Lại là Trình Châu.
Lâm Khinh Chu bất giác chau mày.
“Có câu hỏi nữa sao?”
“Lần này không phải ạ.” Trình Châu có hai chiếc răng nanh, cười lên trông rất hoạt bát đáng yêu, “Thầy Lâm ơi, tối mai cung thể thao có buổi diễn nhạc giao hưởng, em có thể mời thầy cùng đi không?”
Lâm Khinh Chu vội đến bệnh viện, nhưng cậu cũng hiểu có vài việc nhất định phải nói rõ với Trình Châu, bằng không sau này không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Anh cậu đã ghen, tuy rằng cậu cũng thích nhìn anh ghen vì cậu, nhưng một lần là đủ, cậu không đành lòng làm cho Tần Việt không vui.
Cậu biết trong lòng Tần Việt thật ra vẫn chưa quá tin tưởng cậu, tin tưởng mối quan hệ của bọn họ, cách quá nhiều năm, quá nhiều thứ, không thể buông bỏ nhanh như vậy được. Thế nhưng không sao, những lòng tin này cậu có thể từ từ cho Tần Việt.
“Trình Châu, em là một đứa trẻ thông minh, không chỉ mỗi sự dày công trau dồi chuyên ngành của em, mà còn ở cách đối nhân xử thế, em là học trò của tôi, tôi phải có trách nhiệm với em, cho nên tôi có thể chắc chắn với em rằng, giữa chúng ta sẽ không có quan hệ vượt ngoài thầy trò, tất nhiên, nếu là bạn thì không thành vấn đề.”
“Hơn nữa tôi đã có người mình thích, người ấy là người tôi yêu nhất trên đời, không thể có thêm ai khác, vậy nên tôi hi vọng em có thể dừng bước ở đây, em hiểu chứ?”
Trình Châu không nói chuyện, Lâm Khinh Chu bèn cầm giáo án đi. Một lát sau, người đằng sau đột nhiên đuổi theo: “Là cái người ngồi xe lăn lúc trước sao?”
Mọi người có cần phải nhạy bén vậy không, Lâm Khinh Chu hết sức câm nín.
Chẳng qua cậu không định giấu Trình Châu, thừa nhận rất sảng khoái: “Phải.”
“Em biết rồi.” Trình Châu không nói gì khác nữa, quay người chạy như bay, đụng thẳng Đường Tĩnh Du đang đi tới.
“Ây da --”
“Xin lỗi, thầy Đường...”
Đường Tĩnh Du xoa vai, hất cằm với bóng lưng của Trình Châu: “Chuyện gì đây, bị tan nát cõi lòng rồi hả?”
Lâm Khinh Chu bóp ấn đường, bất đắc dĩ nói: “Hẳn là vậy.”
“Tao nói chứ sao hết tiết được mấy phút rồi mà chưa ra, gọi cho mày cũng không bắt máy, hoá ra là vội hái hoa đào héo, vậy giờ đi?”
Buổi chiều hai người dạy chung một tầng, đã hẹn sau khi xong cùng đến bệnh viện thăm Tần Việt.
Lâm Khinh Chu gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
·
“Cậu Tần, có muốn ăn chút trái cây không, tôi rửa nho cho cậu nhé?” Trong phòng bệnh, Tần Việt vừa mới ngủ trưa dậy, dì Trương điều dưỡng chu đáo rót nước ấm cho anh.
Đã qua một tuần kể từ ngày phẫu thuật, cơn đau dữ dội sau khi hết thuốc tê không mãnh liệt như thế nữa, nhưng vẫn còn đau, đặc biệt là mỗi lần ngủ dậy, Tần Việt sẽ thường quên mất mình đã làm phẫu thuật, cho đến khi cơn đau thấu tim làm anh tỉnh táo lại.
“Không ăn ạ.” Tinh thần anh uể oải.
“Vậy ăn anh đào? Buổi chiều vẫn chưa ăn trái cây, thầy Lâm đã dặn rồi, mỗi ngày phải ăn ít nhất ba thứ trái, nếu như cậu không muốn ăn gì hết thì lát cậu ấy đến tôi không tiện bàn giao...”
“...” Lâm Khinh Chu tuy rằng không ở đây, nhưng uy lực vẫn còn đó. Tần Việt tức tới bật cười, thỏa hiệp, “Vậy anh đào đi, cô rửa nhiều chút, chắc em ấy sắp đến rồi.”
“Cộc cộc cộc --” Đang nói, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, một bó hoa hướng dương vàng rực che đi hai người ở cửa, sau đó một gương mặt quen thuộc thò ra từ sau bó hoa, “Ông chủ Tần --”
Tần Việt bật cười: “Cậu Đường.”
“Xê ra.” Lâm Khinh Chu không kiên nhẫn đẩy bạn tốt ra, sải bước bước vào phòng bệnh, lúc chạm mắt với Tần Việt chút ghét bỏ kia lập tức chuyển thành vui vẻ, “Anh!”
Đường Tĩnh Du thấy hết quá trình lật mặt của cậu, bĩu môi làm mặt xấu: “Xí --”
“ y dồ, thầy Lâm đến rồi, trùng hợp quá vậy, vừa nhắc đến cậu là cậu đến liền.” Dì Trương nói.
“Hả? Nói xấu gì cháu thế?” Cậu trả lời dì Trương, nhưng ánh mắt lại dính trên người Tần Việt, không nỡ rời một giây.
Mời điều dưỡng hoàn toàn là bất đắc dĩ, nếu không phải thật sự hết cách, cậu tuyệt đối không muốn vắng mặt vào lúc anh cậu cần cậu nhất.
“Không có không có, là cậu Tần đang nhớ cậu, tôi rửa trái cây cho cậu ấy, cậu ấy nhớ cậu thích ăn, bảo tôi rửa nhiều chút đấy!”
Lâm Khinh Chu ngồi xuống bên giường, nhìn vết bầm tím do tiêm truyền dịch trên mu bàn tay anh, khổ nỗi có người ở đây nên nhịn không động thủ, song ánh mắt hôn một cái hôn nóng bỏng lên bàn tay đó.
“Anh, dì Trương nói đều là thật hả?”
Tần Việt vốn đang đan tay đặt trên đùi, bây giờ thả xuống, như vô ý chạm phải đầu ngón tay của Lâm Khinh Chu, trong mắt là vẻ trêu chọc: “Ừ.”
Dì Trương không để ý đến động tác nhỏ của hai người, vui vẻ nói: “Vậy hai cậu trò chuyện đi, tôi đi rửa trái cây, rửa xong tôi cũng về đây!”
“Không sao đâu dì Trương, dì đi trước đi, lát để cháu rửa cho.”
“Vậy... Vậy được rồi, vậy tôi đi trước, thầy Lâm cậu vất vả rồi!”
Dì Trương vừa đi, Lâm Khinh Chu liền không còn kiêng nể gì, sáp đến cùng Tần Việt trao một cái hôn ngắn ngủi.
“Thầy Lâm không vất vả, thầy Lâm cam tâm tình nguyện.”
Tần Việt đuổi theo cắn môi cậu: “Anh biết, thầy Lâm ạ.”
“Chậc, mẹ ơi tôi thật sự không nhìn nổi nữa, phải chăng hai người đã quên trong cái phòng này vẫn còn một con người sống sờ sờ, biết hít thở là tôi?” Đường Tĩnh Du cảm thấy mình sắp mù mắt rồi, “Có thể dừng phát cơm chó không, buông tha cho chó độc thân được không?!”
“Còn ông chủ Tần nữa, trước đây tôi không biết ngài lại là ông chủ Tần như vậy đó, tiên khí của ngài đâu, sao lại bị Lâm Khinh Chu tha hoá thành thế này rồi!
Tần Việt nắm hờ đấm tay đặt bên môi, nhưng tiếng cười vẫn tràn ra, không có thành ý gì nói: “Xin lỗi, không nhịn được.”
Đường Tĩnh Du: “...”
Mé chứ không nhịn được. Chỗ này không thể ở được.
Đường Tĩnh Du ấm ức nghĩ, vì sao mình lại nghĩ quẩn muốn tới tự tìm ngược...
Hắn căm phẫn: “Thôi, hôm nay ngài là ông lớn, ngài là nhất, rửa trái cây đúng không, tôi đi rửa, hai người muốn làm gì làm lẹ!”
Vốn không cảm thấy gì, bị hắn nhắc như vậy tự dưng lại bắt đầu xấu hổ, làm hai người giống như đang yêu đương vụng trộm, Lâm Khinh Chu nhét túi anh đào trên tủ đầu giường vào lòng hắn, chỉ hướng nhà vệ sinh: “Đi đi, chưa 10 phút thì đừng ra.”
“10 phút?” Đường Tĩnh Du nín cười đánh giá hai người, “Ngắn vậy, hai người ai không được?”
Lâm Khinh Chu: “...”
Tần Việt: “...”
Anh đào mua tới vào hôm qua, lúc ở trên đảo Tần Việt chưa từng ăn cái này, trước đó ở nhà mua một lần Lâm Khinh Chu mới phát hiện anh cậu rất thích ăn, vậy nên sau đấy thường hay mua.
Nhưng anh cậu biết trái này mắc, không nỡ ăn nhiều, mỗi lần chỉ ăn hai trái, phần còn lại dành hết cho Lâm Khinh Chu.
Anh cậu là như vậy, bao giờ cũng chừa món mình thích, món ngon nhất cho cậu.
Sau đó Lâm Khinh Chu giận dỗi, anh không ăn cậu cũng không ăn, mắt thấy túi anh đào sắp hư, anh mới bắt đầu ăn.
Tối hôm đó Lâm Khinh Chu nửa trên mặc áo sơ mi trắng cố tình mua lớn một cỡ, bên dưới không mặc gì, cưỡi trên người Tần Việt, lắc hông nhập vai:
“Anh, bây giờ em là giáo sư Lâm, lương rất cao, nhà chúng ta bây giờ dư dả rồi, không cần tiết kiệm tiền cho em nữa.”
“Người đàn ông của anh dốc sức làm việc ở ngoài, nếu còn không mua được một túi anh đào, vậy chẳng phải em tốn công vô ích rồi sao?”
Đương nhiên, trong một tiếng sau đó, cậu đã trả một cái giá đau đớn cho một phút nhanh mồm nhanh miệng này, bị Tần Việt dùng hành động dạy dỗ làm thế nào mới có thể xác định chính xác vị trí của mình.
Mà lúc này đây Lâm Khinh Chu lại bắt đầu khiêu khích anh cậu, cậu lướt qua phía nhà vệ sinh, hai cánh tay quàng trên bả vai Tần Việt, kề bên tai anh nói nhỏ: “Anh, cậu ta nói anh ngắn, hay nói anh không được.”
Tần Việt nhấc mí mắt, liếc lên mặt cậu một cái không phân biệt được cảm xúc, phát ngôn gây sốc: “Lúc trước chưa đủ, về sau anh sẽ cố gắng.”
Lâm Khinh Chu: “...”
Sao cậu lại quên mất anh cậu thực chất là một tên tsundere.
Chưa cố gắng eo cậu đã sắp gãy rồi, còn cố thêm nữa cậu có thể sống sót xuống giường không?
“Anh đào này mua ở đâu vậy, ngọt thật đấy.” Đường Tĩnh Du từ nhà vệ sinh ra, không để ý đến bầu không khí trong phòng có gì là lạ, ăn một trái anh đào.
Lâm Khinh Chu bị anh cậu bật không còn đường phản bác, đành trút một bụng lửa giận lên người bạn tốt: “Chẳng phải kêu mày chờ mười phút à, sao mới đó đã ra rồi?”
Đường Tĩnh Du nhìn cậu, rồi nhìn Tần Việt đang nhịn cười bên cạnh, trợn mắt với Lâm Khinh Chu: “Thầy Lâm, mày thay đổi rồi.”
“Tao thế nào?”
“Hồi đó mày không như này, trước đây lạnh lùng, khí chất biết bao, bây giờ... Bây giờ giống một tên ác bá đầu thôn.”
“Quả nhiên, đàn ông mà yêu rồi sẽ đổ đốn, hơ.”
Thầy Lâm ác bá: “...”
Tần Việt là mục tiêu của ác bá: “...”
__
@yu: t-tui cũng muốn được thấy thầy Lâm mặc mỗi áo sơ mi, cũng muốn được tét mung thầy Lâm
Cậu cầm tay Tần Việt dán lên mặt mình, dụi, hôn đầy thân mật.
“Vậy nghe em nói nhé anh, anh muốn biết mười năm nay em đã sống ở nước ngoài thế nào không? Trước đấy chỉ nói một phần rất nhỏ, bây giờ kể tiếp được không, anh muốn biết cái gì em cũng kể cho anh, nhưng anh không được ngủ, ngủ thì không nói nữa, sau này cũng không nói.”
Tần Việt thật sự rất buồn ngủ, song lại rất muốn biết chuyện của Lâm Khinh Chu, vậy nên chớp đôi mắt nhập nhèm, bảo: “Được.”
Lâm Khinh Chu hôn chụt lên trán anh như khen thưởng: “Anh Tần của em ngoan quá, vậy em bắt đầu kể đây, phải nghe nghiêm túc đó, lát nữa em sẽ hỏi.”
“Được.” Hình như Tần Việt đã cười khẽ. Lâm Khinh Chu hỏi anh, “Anh cười gì vậy?”
“Thầy Lâm...”
“Phải phải, đúng là thầy.” Lâm Khinh Chu hôn hoài không đủ, “Vậy nên bạn nhỏ Tần Việt phải ngoan ngoãn nghe giảng, nếu trả lời không được thầy Lâm sẽ phạt...”
“Phạt gì?”
“Tét mông.”
“Rõ ràng là em tét mông thầy.” Tần Việt gãi ngược lại lòng bàn tay Lâm Khinh Chu, “Lần trước tét đau không?”
Lâm Khinh Chu tựa trán anh, dụi nhẹ: “Đau, vậy nên lần sau nhẹ chút được không anh?”
Tần Việt hùng hồn: “Không được.”
“Tại sao chứ, anh, anh thay đổi rồi, chả thương em nữa.”
Tần Việt nắn ngón áp út của cậu: “Bởi vì chân anh khỏi rồi, sẽ hung dữ hơn.”
Lâm Khinh Chu: “...”
Thầy Lâm bị “hung dữ” hạ đo ván, dán lên bờ môi khô khốc của bạn lớn Tần Việt mà cọ.
“Được, dữ hơn...”
“Anh, em chờ...”
Tần Việt chậm chạp chớp mắt, nốt ruồi đen dưới hốc mắt đẹp đến độ khiến người ta không khỏi động lòng.
“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi.” Chuông tan học vang lên, Lâm Khinh Chu kết thúc chủ đề, lúc đang định rời khỏi lớp học thì bị người phía sau gọi lại, “Thầy Lâm --”
Lại là Trình Châu.
Lâm Khinh Chu bất giác chau mày.
“Có câu hỏi nữa sao?”
“Lần này không phải ạ.” Trình Châu có hai chiếc răng nanh, cười lên trông rất hoạt bát đáng yêu, “Thầy Lâm ơi, tối mai cung thể thao có buổi diễn nhạc giao hưởng, em có thể mời thầy cùng đi không?”
Lâm Khinh Chu vội đến bệnh viện, nhưng cậu cũng hiểu có vài việc nhất định phải nói rõ với Trình Châu, bằng không sau này không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Anh cậu đã ghen, tuy rằng cậu cũng thích nhìn anh ghen vì cậu, nhưng một lần là đủ, cậu không đành lòng làm cho Tần Việt không vui.
Cậu biết trong lòng Tần Việt thật ra vẫn chưa quá tin tưởng cậu, tin tưởng mối quan hệ của bọn họ, cách quá nhiều năm, quá nhiều thứ, không thể buông bỏ nhanh như vậy được. Thế nhưng không sao, những lòng tin này cậu có thể từ từ cho Tần Việt.
“Trình Châu, em là một đứa trẻ thông minh, không chỉ mỗi sự dày công trau dồi chuyên ngành của em, mà còn ở cách đối nhân xử thế, em là học trò của tôi, tôi phải có trách nhiệm với em, cho nên tôi có thể chắc chắn với em rằng, giữa chúng ta sẽ không có quan hệ vượt ngoài thầy trò, tất nhiên, nếu là bạn thì không thành vấn đề.”
“Hơn nữa tôi đã có người mình thích, người ấy là người tôi yêu nhất trên đời, không thể có thêm ai khác, vậy nên tôi hi vọng em có thể dừng bước ở đây, em hiểu chứ?”
Trình Châu không nói chuyện, Lâm Khinh Chu bèn cầm giáo án đi. Một lát sau, người đằng sau đột nhiên đuổi theo: “Là cái người ngồi xe lăn lúc trước sao?”
Mọi người có cần phải nhạy bén vậy không, Lâm Khinh Chu hết sức câm nín.
Chẳng qua cậu không định giấu Trình Châu, thừa nhận rất sảng khoái: “Phải.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em biết rồi.” Trình Châu không nói gì khác nữa, quay người chạy như bay, đụng thẳng Đường Tĩnh Du đang đi tới.
“Ây da --”
“Xin lỗi, thầy Đường...”
Đường Tĩnh Du xoa vai, hất cằm với bóng lưng của Trình Châu: “Chuyện gì đây, bị tan nát cõi lòng rồi hả?”
Lâm Khinh Chu bóp ấn đường, bất đắc dĩ nói: “Hẳn là vậy.”
“Tao nói chứ sao hết tiết được mấy phút rồi mà chưa ra, gọi cho mày cũng không bắt máy, hoá ra là vội hái hoa đào héo, vậy giờ đi?”
Buổi chiều hai người dạy chung một tầng, đã hẹn sau khi xong cùng đến bệnh viện thăm Tần Việt.
Lâm Khinh Chu gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
·
“Cậu Tần, có muốn ăn chút trái cây không, tôi rửa nho cho cậu nhé?” Trong phòng bệnh, Tần Việt vừa mới ngủ trưa dậy, dì Trương điều dưỡng chu đáo rót nước ấm cho anh.
Đã qua một tuần kể từ ngày phẫu thuật, cơn đau dữ dội sau khi hết thuốc tê không mãnh liệt như thế nữa, nhưng vẫn còn đau, đặc biệt là mỗi lần ngủ dậy, Tần Việt sẽ thường quên mất mình đã làm phẫu thuật, cho đến khi cơn đau thấu tim làm anh tỉnh táo lại.
“Không ăn ạ.” Tinh thần anh uể oải.
“Vậy ăn anh đào? Buổi chiều vẫn chưa ăn trái cây, thầy Lâm đã dặn rồi, mỗi ngày phải ăn ít nhất ba thứ trái, nếu như cậu không muốn ăn gì hết thì lát cậu ấy đến tôi không tiện bàn giao...”
“...” Lâm Khinh Chu tuy rằng không ở đây, nhưng uy lực vẫn còn đó. Tần Việt tức tới bật cười, thỏa hiệp, “Vậy anh đào đi, cô rửa nhiều chút, chắc em ấy sắp đến rồi.”
“Cộc cộc cộc --” Đang nói, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, một bó hoa hướng dương vàng rực che đi hai người ở cửa, sau đó một gương mặt quen thuộc thò ra từ sau bó hoa, “Ông chủ Tần --”
Tần Việt bật cười: “Cậu Đường.”
“Xê ra.” Lâm Khinh Chu không kiên nhẫn đẩy bạn tốt ra, sải bước bước vào phòng bệnh, lúc chạm mắt với Tần Việt chút ghét bỏ kia lập tức chuyển thành vui vẻ, “Anh!”
Đường Tĩnh Du thấy hết quá trình lật mặt của cậu, bĩu môi làm mặt xấu: “Xí --”
“ y dồ, thầy Lâm đến rồi, trùng hợp quá vậy, vừa nhắc đến cậu là cậu đến liền.” Dì Trương nói.
“Hả? Nói xấu gì cháu thế?” Cậu trả lời dì Trương, nhưng ánh mắt lại dính trên người Tần Việt, không nỡ rời một giây.
Mời điều dưỡng hoàn toàn là bất đắc dĩ, nếu không phải thật sự hết cách, cậu tuyệt đối không muốn vắng mặt vào lúc anh cậu cần cậu nhất.
“Không có không có, là cậu Tần đang nhớ cậu, tôi rửa trái cây cho cậu ấy, cậu ấy nhớ cậu thích ăn, bảo tôi rửa nhiều chút đấy!”
Lâm Khinh Chu ngồi xuống bên giường, nhìn vết bầm tím do tiêm truyền dịch trên mu bàn tay anh, khổ nỗi có người ở đây nên nhịn không động thủ, song ánh mắt hôn một cái hôn nóng bỏng lên bàn tay đó.
“Anh, dì Trương nói đều là thật hả?”
Tần Việt vốn đang đan tay đặt trên đùi, bây giờ thả xuống, như vô ý chạm phải đầu ngón tay của Lâm Khinh Chu, trong mắt là vẻ trêu chọc: “Ừ.”
Dì Trương không để ý đến động tác nhỏ của hai người, vui vẻ nói: “Vậy hai cậu trò chuyện đi, tôi đi rửa trái cây, rửa xong tôi cũng về đây!”
“Không sao đâu dì Trương, dì đi trước đi, lát để cháu rửa cho.”
“Vậy... Vậy được rồi, vậy tôi đi trước, thầy Lâm cậu vất vả rồi!”
Dì Trương vừa đi, Lâm Khinh Chu liền không còn kiêng nể gì, sáp đến cùng Tần Việt trao một cái hôn ngắn ngủi.
“Thầy Lâm không vất vả, thầy Lâm cam tâm tình nguyện.”
Tần Việt đuổi theo cắn môi cậu: “Anh biết, thầy Lâm ạ.”
“Chậc, mẹ ơi tôi thật sự không nhìn nổi nữa, phải chăng hai người đã quên trong cái phòng này vẫn còn một con người sống sờ sờ, biết hít thở là tôi?” Đường Tĩnh Du cảm thấy mình sắp mù mắt rồi, “Có thể dừng phát cơm chó không, buông tha cho chó độc thân được không?!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn ông chủ Tần nữa, trước đây tôi không biết ngài lại là ông chủ Tần như vậy đó, tiên khí của ngài đâu, sao lại bị Lâm Khinh Chu tha hoá thành thế này rồi!
Tần Việt nắm hờ đấm tay đặt bên môi, nhưng tiếng cười vẫn tràn ra, không có thành ý gì nói: “Xin lỗi, không nhịn được.”
Đường Tĩnh Du: “...”
Mé chứ không nhịn được. Chỗ này không thể ở được.
Đường Tĩnh Du ấm ức nghĩ, vì sao mình lại nghĩ quẩn muốn tới tự tìm ngược...
Hắn căm phẫn: “Thôi, hôm nay ngài là ông lớn, ngài là nhất, rửa trái cây đúng không, tôi đi rửa, hai người muốn làm gì làm lẹ!”
Vốn không cảm thấy gì, bị hắn nhắc như vậy tự dưng lại bắt đầu xấu hổ, làm hai người giống như đang yêu đương vụng trộm, Lâm Khinh Chu nhét túi anh đào trên tủ đầu giường vào lòng hắn, chỉ hướng nhà vệ sinh: “Đi đi, chưa 10 phút thì đừng ra.”
“10 phút?” Đường Tĩnh Du nín cười đánh giá hai người, “Ngắn vậy, hai người ai không được?”
Lâm Khinh Chu: “...”
Tần Việt: “...”
Anh đào mua tới vào hôm qua, lúc ở trên đảo Tần Việt chưa từng ăn cái này, trước đó ở nhà mua một lần Lâm Khinh Chu mới phát hiện anh cậu rất thích ăn, vậy nên sau đấy thường hay mua.
Nhưng anh cậu biết trái này mắc, không nỡ ăn nhiều, mỗi lần chỉ ăn hai trái, phần còn lại dành hết cho Lâm Khinh Chu.
Anh cậu là như vậy, bao giờ cũng chừa món mình thích, món ngon nhất cho cậu.
Sau đó Lâm Khinh Chu giận dỗi, anh không ăn cậu cũng không ăn, mắt thấy túi anh đào sắp hư, anh mới bắt đầu ăn.
Tối hôm đó Lâm Khinh Chu nửa trên mặc áo sơ mi trắng cố tình mua lớn một cỡ, bên dưới không mặc gì, cưỡi trên người Tần Việt, lắc hông nhập vai:
“Anh, bây giờ em là giáo sư Lâm, lương rất cao, nhà chúng ta bây giờ dư dả rồi, không cần tiết kiệm tiền cho em nữa.”
“Người đàn ông của anh dốc sức làm việc ở ngoài, nếu còn không mua được một túi anh đào, vậy chẳng phải em tốn công vô ích rồi sao?”
Đương nhiên, trong một tiếng sau đó, cậu đã trả một cái giá đau đớn cho một phút nhanh mồm nhanh miệng này, bị Tần Việt dùng hành động dạy dỗ làm thế nào mới có thể xác định chính xác vị trí của mình.
Mà lúc này đây Lâm Khinh Chu lại bắt đầu khiêu khích anh cậu, cậu lướt qua phía nhà vệ sinh, hai cánh tay quàng trên bả vai Tần Việt, kề bên tai anh nói nhỏ: “Anh, cậu ta nói anh ngắn, hay nói anh không được.”
Tần Việt nhấc mí mắt, liếc lên mặt cậu một cái không phân biệt được cảm xúc, phát ngôn gây sốc: “Lúc trước chưa đủ, về sau anh sẽ cố gắng.”
Lâm Khinh Chu: “...”
Sao cậu lại quên mất anh cậu thực chất là một tên tsundere.
Chưa cố gắng eo cậu đã sắp gãy rồi, còn cố thêm nữa cậu có thể sống sót xuống giường không?
“Anh đào này mua ở đâu vậy, ngọt thật đấy.” Đường Tĩnh Du từ nhà vệ sinh ra, không để ý đến bầu không khí trong phòng có gì là lạ, ăn một trái anh đào.
Lâm Khinh Chu bị anh cậu bật không còn đường phản bác, đành trút một bụng lửa giận lên người bạn tốt: “Chẳng phải kêu mày chờ mười phút à, sao mới đó đã ra rồi?”
Đường Tĩnh Du nhìn cậu, rồi nhìn Tần Việt đang nhịn cười bên cạnh, trợn mắt với Lâm Khinh Chu: “Thầy Lâm, mày thay đổi rồi.”
“Tao thế nào?”
“Hồi đó mày không như này, trước đây lạnh lùng, khí chất biết bao, bây giờ... Bây giờ giống một tên ác bá đầu thôn.”
“Quả nhiên, đàn ông mà yêu rồi sẽ đổ đốn, hơ.”
Thầy Lâm ác bá: “...”
Tần Việt là mục tiêu của ác bá: “...”
__
@yu: t-tui cũng muốn được thấy thầy Lâm mặc mỗi áo sơ mi, cũng muốn được tét mung thầy Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro