Chương 14
2024-11-19 02:56:10
Tối nay có khách trọ dùng bữa, lúc tiểu Yểu dọn dẹp nhà bếp xong đi ra,
Tần Việt vẫn giữ nguyên tư thế hơn nửa tiếng trước, trên đầu gối để
sách, nhìn như đọc rất nghiêm túc, thực chất không lọt một chữ nào.
"Ông chủ, mấy ngày nay tinh thần anh không bình thường lắm, cứ thả hồn theo mây, có phải không thoải mái ở đâu không?" Cô thấy hơi lo.
Nhưng Tần Việt vẫn cứng miệng: "Tôi không có."
Tiểu Yểu trợn trắng mắt với anh không hề khách khí: "Có ma mới tin anh, phiền lão nhân gia ngài ra vẻ cũng ra cho giống chút, sách cầm ngược rồi kìa, sao đây, bây giờ ngài còn có bản lĩnh này?"
Tần Việt chăm chú nhìn, phát hiện là thật. Nhưng nếu như vì đó mà thấy xấu hổ, thì không phải là Tần Việt. Mắt phượng của ông chủ Tần híp lại, nhìn công nhân viên nhà mình: "Cô lau nhà xong, lau cầu thang sạch, dọn dẹp phòng ốc kĩ rồi?"
Tiểu Yểu: "...Vẫn chưa."
Ông chủ Tần cười lạnh: "Chưa xong cô còn đi lo chuyện bao đồng của ông chủ? Tiền lương tháng này không cần phải không?"
Tiểu Yểu sắp tức chết, cô thật sự muốn chụp bộ dạng bây giờ của ông chủ lại, cho mấy tên thấy vị lão gia này là tiên tử chống mắt xem cho kĩ, đây là chuyện tiên tử làm ra được sao, tiên tử nhà ai như thế này?
Đây rõ ràng là đàn ông tồi bên ngoài một đằng bên trong một nẻo! Tần lột da!
"Có giỏi thì ngài cũng như vầy trước mặt anh Lâm đi." Tiểu Yểu cầm cây chổi trong góc lên, vừa quét vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có vẻ ông chủ không nghe thấy, đặt sách về quầy thu ngân, xem thời gian, nhẫn tâm nói: "Cô làm từ từ đi, tôi về phòng."
Song ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe lăn dồn dập. Bọn họ đã rất quen với âm thanh này, là tiếng kéo vali.
Có khách tới.
Tần Việt không quan tâm mấy thứ này, dù sao có mặt tiểu Yểu là được, vậy nên anh lăn xe lăn, chuẩn bị về phòng như trước.
"Anh Lâm! Sao anh quay lại rồi!" Kết quả một tiếng kinh hô của tiểu Yểu đã cố định cả người anh ngay tại chỗ, qua rất lâu sau, anh mới quay đầu một cách máy móc, đối diện với một đôi mắt ngậm cười, "Ừ, tôi về lại rồi, thế nên có phòng cho tôi ở không?"
"Đương nhiên có! Hơn nữa vô cùng khéo, căn phòng anh ở lúc trước trống, không thì vẫn ở căn này?"
"Được." Lâm Khinh Chu nói. Tuy rằng cậu đang trả lời tiểu Yểu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tần Việt, "Biểu cảm này của ông chủ Tần là sao, không chào đón tôi ư?"
Cậu đứng cạnh cửa, một tay kéo vali, một tay đỡ khung cửa, sau lưng là ánh trăng và ánh đèn êm dịu trong sân, nửa gương mặt bị bóng râm che phủ, mắt cười cong cong xinh đẹp hơn hẳn ánh trăng soi xuống.
Trái cổ Tần Việt lăn rất rõ ràng, chút ngạc nhiên trên mặt trong thời gian dài quên thu lại.
"Ông chủ Tần?" Cho đến khi nghe thấy Lâm Khinh Chu chỉ đích danh mình, anh mới chậm chạp chớp mắt, dùng chất giọng nhỏ nhẹ, pha thêm chút khàn nói: "Sao có thể."
Lâm Khinh Chu thấy hết mọi thay đổi trên mặt anh, tim đập liên hồi, cậu nghĩ, may mà cậu quay lại, nếu không e là sẽ không có cơ hội thấy được ông chủ Tần thất thố thế này.
Cậu rung động vạn phần bởi Tần Việt như thế.
Và dường như cậu luôn luôn rung động vì Tần Việt.
"Nhưng anh Lâm này, sao chỉ có mình anh vậy, anh Đường đâu?" Tiểu Yểu hỏi.
"Ừ, chỉ có mình tôi, cậu ấy về trước rồi, chúng tôi dạo ở bên ngoài một vòng, sau đó phát hiện vẫn là nơi này cho tôi linh cảm nhất, vậy nên tôi quay lại."
Tiểu Yểu trông rất phấn khởi: "Chỗ chúng em làm gì tốt như anh nói, anh khoa trương quá rồi."
"Không khoa trương," Lâm Khinh Chu nói, cậu từ từ đi qua, ngồi xổm trước xe lăn, giúp Tần Việt chỉnh lại thảm nhung chưa trải ngay, hơi ngẩng đầu lên, nhìn đôi con ngươi ảm đạm, "Ở đây cảnh đẹp, người cũng đẹp, tôi rất thích nơi này."
Do tới đột ngột, nên hiển nhiên tiểu Yểu không chuẩn bị cơm tối cho cậu, may mà nhà bếp còn thừa nửa chén cháo hải sản, Lâm Khinh Chu liền ăn hết.
Trong lúc đó Tần Việt ngồi ở quầy lễ tân đọc sách từ đầu đến cuối, như thể không quan tâm cậu, ngược lại là tiểu Yểu vẫn đang hăng hái, líu ra ríu rít nói với cậu không ngừng.
Bôn ba dọc đường cả ngày, Lâm Khinh Chu đã thấm mệt, vừa rồi lúc xuống thuyền còn ôm tảng đá nôn rất lâu, nhưng lúc này ngồi trong đại sảnh quen thuộc, nhìn người mình mong mỏi nhớ nhung, mệt mỏi lập tức bị quét sạch, ngay cả trái tim tiến thoái lưỡng nan do dự chưa chắc dường như cũng rơi về bụng vững vàng.
Cậu đã quay về.
Cậu phải quay về.
"Ông chủ Tần vẫn chưa đi nghỉ sao?" Cậu cố ý ăn rất chậm, nửa chén phải ăn hơn mười phút. Ông chủ Tần ngước nhìn qua phía cậu, tỉnh bơ bảo, "Ban ngày ngủ nhiều rồi, vẫn chưa buồn ngủ."
Song lại quên mất bên cạnh vẫn còn một tiểu Yểu chuyên gia phá đám: "Đúng rồi ông chủ, không phải trước đó ngài nói phải về phòng sao, sao còn chưa về, nếu cơ thể không thoải mái thì không cần miễn cưỡng, dù sao anh Lâm cũng quen với chúng ta rồi, không cần ngài ở cùng đâu, có em là được, phải không anh Lâm?"
Tiểu Yểu nói nhiều thêm một câu, sắc mặt Tần Việt liền khó coi hơn mấy phần, nhưng cô lại vô tri, còn tự mãn cười hề hề với Lâm Khinh Chu.
Thấy dáng vẻ chịu thiệt mà không thể tức giận của Tần Việt, Lâm Khinh Chu nín cười rất vất vả, để đấm tay ngang môi, đè nén ý cười, nói: "Đúng đó, ông chủ Tần anh đừng miễn cưỡng." Sắc mặt Tần Việt thối hơn, nhưng thật ra Lâm Khinh Chu cũng đã sớm nhận thấy, chỉ một tuần không gặp ngắn ngủi, người này lại gầy đi một vòng, cả người trông ỉu xìu, không có chút tinh thần.
"Mà cơ thể không thoải mái là thế nào, bệnh ư?"
"Không có." Người mở miệng là Tần Việt. Lâm Khinh Chu không tin anh, quay sang tiểu Yểu tìm chứng thực.
"Bệnh thì không bệnh, chỉ là tinh thần không có, cứ thích thất thần, có khi ngồi dưới gốc đa to ngoài kia tận nửa ngày, cũng không biết là đang nghĩ gì, em cảm thấy anh ấy thả hồn đi đâu rồi."
Trong lòng Lâm Khinh Chu vừa xót vừa mềm, cười đến mức không ngừng lại được. "Tôi cũng thấy thế, không biết chừng là hôm nào đó ra ngoài hồn bị ai cuỗm đi mất rồi ấy."
"Đúng nhỉ đúng nhỉ, anh Lâm anh cũng cảm thấy như vậy? Vậy anh nói xem có nên tìm một đại sư xem cho ảnh không, thu hồn về, trên đảo chúng ta có một Bà Mụ rất lợi hại." Tiểu Yểu đã lấy điện thoại ra lục số.
Người trên đảo San Hô đều tin cái này, buổi tối trẻ con tỉnh mộng hoặc bị dọa ở ngoài sẽ mời Bà Mụ chiêu hồn thu sợ kinh, hồi nhỏ tiểu Yểu đã thu kinh rồi, rất linh nghiệm.
"Vậy cũng không cần, tôi cảm thấy hồn của ông chủ các cô sẽ về ngay thôi." Lâm Khinh Chu kéo khoé môi.
Tiểu Yểu hơi không tin: "Thật sao?"
Lâm Khinh Chu đặt lòng bàn tay mình lên trên đầu gối gầy gò kia, chuyên chú nói: "Thật mà. Đúng không, ông chủ Tần."
Sắc mặt Tần Việt đã đen đến độ nhỏ được mực, hiếm khi thất bại trong trận đối mắt với Lâm Khinh Chu, lăn xe lăn, đổi thành tư thế quay lưng với người.
"Tôi đi nghỉ ngơi."
Vậy mà lại hơi hướm hoảng hốt bỏ chạy, Lâm Khinh Chu vẫn chưa đứng dậy, đưa mắt nhìn theo anh rời đi cả chặng đường. "Được."
Cho đến khi người khuất ở góc rẽ không còn thấy được nữa, cậu mới đứng dậy, nói với tiểu Yểu, "Tôi cũng hơi mệt rồi, hẹn mai gặp."
Tiểu Yểu ngớ ra: "Hả?"
Đương yên đương lành, sao đột nhiên buồn ngủ hết vậy, sâu ngủ sẽ truyền nhiễm hả?
Hồi ở Lệ thành Lâm Khinh Chu ở một nhà trọ gần khu phố cổ, so với [Phù Bạch], nhà trọ kia nổi bật hơn.
Dòng nước cầu nhỏ ngoài nhà trọ uốn lượn thông đến cảnh đẹp, nhà trọ hai tầng trên dưới đều làm từ khung gỗ, trên cửa sổ khắc hoa văn xinh xắn và chữ viết ký hiệu nhìn không hiểu, vừa bước vào bên trong sẽ như đến thế ngoại đào nguyên cổ kính thần bí nào đó, trên mạng đều nhất trí bình luận tốt cho nhà trọ ấy.
Lâm Khinh Chu cũng thừa nhận nơi đấy khá thoải mái, nhưng cậu vẫn thích [Phù Bạch] hơn, chỉ có ở [Phù Bạch], cậu mới như có thể bình tâm lại.
Tối nay, cậu nhớ tới vẻ mặt đặc sắc ông chủ Tần lộ ra khi gặp lại, một đêm ngon giấc, lúc tỉnh dậy đã mười giờ hơn.
Bởi vì là thời kỳ cao điểm của mùa du lịch, khoảng thời gian này du khách đông nghẹt, trong hai mươi phút Lâm Khinh Chu ở dưới lầu ăn sáng, đã có ba tốp du khách lục tục tới, tiểu Yểu bận đến nỗi không rảnh nói chuyện với cậu, chỉ bảo cậu tự nhiên.
Khi cậu dọn dẹp bát đũa vào nhà bếp, quầy lễ tân có thêm ba du khách nữa.
"Chỗ chúng tôi thật sự đã hết phòng rồi, không thì các ngài tới chỗ khác xem thử xem?" Tiểu Yểu áy náy, "Có điều tốt nhất là tới Lệ Đoàn xem trước, khoảng thời gian này phòng của homestay nào cũng rất đắt hàng, tốt nhất là đặt trước."
Tuổi tác của ba người trông không lớn, ăn mặc rất thời trang, trên cổ nam sinh dẫn đầu nhóm còn đeo tai nghe chụp tai rất ngầu, một bên ba cái bông tai, một bên bảy tám cái, cool cực, nhưng bởi vì bị lời của tiểu Yểu đả kích mà mặt mày tiu nghỉu.
Thế nhưng hết phòng chính là hết phòng, có cool hơn cũng không có cách nào biến phòng ra cho bọn họ, chỉ đành chậm chạp kéo vali rời đi.
"Tôi thấy phía đông lầu hai có một căn phòng luôn đóng, căn phòng đó sao vậy, không thể ở à?" Trong khi thấy vui cho vận may của mình, Lâm Khinh Chu cũng rất tò mò.
Căn phòng đó ở góc rẽ của cầu thang, mỗi lần Lâm Khinh Chu lên lầu xuống lầu đều phải đi ngang qua cửa phòng này, nhưng tò mò nhất là căn phòng đó không có treo biển số phòng, trên cửa còn có một cái khoá rất bự.
"Ông chủ, mấy ngày nay tinh thần anh không bình thường lắm, cứ thả hồn theo mây, có phải không thoải mái ở đâu không?" Cô thấy hơi lo.
Nhưng Tần Việt vẫn cứng miệng: "Tôi không có."
Tiểu Yểu trợn trắng mắt với anh không hề khách khí: "Có ma mới tin anh, phiền lão nhân gia ngài ra vẻ cũng ra cho giống chút, sách cầm ngược rồi kìa, sao đây, bây giờ ngài còn có bản lĩnh này?"
Tần Việt chăm chú nhìn, phát hiện là thật. Nhưng nếu như vì đó mà thấy xấu hổ, thì không phải là Tần Việt. Mắt phượng của ông chủ Tần híp lại, nhìn công nhân viên nhà mình: "Cô lau nhà xong, lau cầu thang sạch, dọn dẹp phòng ốc kĩ rồi?"
Tiểu Yểu: "...Vẫn chưa."
Ông chủ Tần cười lạnh: "Chưa xong cô còn đi lo chuyện bao đồng của ông chủ? Tiền lương tháng này không cần phải không?"
Tiểu Yểu sắp tức chết, cô thật sự muốn chụp bộ dạng bây giờ của ông chủ lại, cho mấy tên thấy vị lão gia này là tiên tử chống mắt xem cho kĩ, đây là chuyện tiên tử làm ra được sao, tiên tử nhà ai như thế này?
Đây rõ ràng là đàn ông tồi bên ngoài một đằng bên trong một nẻo! Tần lột da!
"Có giỏi thì ngài cũng như vầy trước mặt anh Lâm đi." Tiểu Yểu cầm cây chổi trong góc lên, vừa quét vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có vẻ ông chủ không nghe thấy, đặt sách về quầy thu ngân, xem thời gian, nhẫn tâm nói: "Cô làm từ từ đi, tôi về phòng."
Song ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe lăn dồn dập. Bọn họ đã rất quen với âm thanh này, là tiếng kéo vali.
Có khách tới.
Tần Việt không quan tâm mấy thứ này, dù sao có mặt tiểu Yểu là được, vậy nên anh lăn xe lăn, chuẩn bị về phòng như trước.
"Anh Lâm! Sao anh quay lại rồi!" Kết quả một tiếng kinh hô của tiểu Yểu đã cố định cả người anh ngay tại chỗ, qua rất lâu sau, anh mới quay đầu một cách máy móc, đối diện với một đôi mắt ngậm cười, "Ừ, tôi về lại rồi, thế nên có phòng cho tôi ở không?"
"Đương nhiên có! Hơn nữa vô cùng khéo, căn phòng anh ở lúc trước trống, không thì vẫn ở căn này?"
"Được." Lâm Khinh Chu nói. Tuy rằng cậu đang trả lời tiểu Yểu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tần Việt, "Biểu cảm này của ông chủ Tần là sao, không chào đón tôi ư?"
Cậu đứng cạnh cửa, một tay kéo vali, một tay đỡ khung cửa, sau lưng là ánh trăng và ánh đèn êm dịu trong sân, nửa gương mặt bị bóng râm che phủ, mắt cười cong cong xinh đẹp hơn hẳn ánh trăng soi xuống.
Trái cổ Tần Việt lăn rất rõ ràng, chút ngạc nhiên trên mặt trong thời gian dài quên thu lại.
"Ông chủ Tần?" Cho đến khi nghe thấy Lâm Khinh Chu chỉ đích danh mình, anh mới chậm chạp chớp mắt, dùng chất giọng nhỏ nhẹ, pha thêm chút khàn nói: "Sao có thể."
Lâm Khinh Chu thấy hết mọi thay đổi trên mặt anh, tim đập liên hồi, cậu nghĩ, may mà cậu quay lại, nếu không e là sẽ không có cơ hội thấy được ông chủ Tần thất thố thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu rung động vạn phần bởi Tần Việt như thế.
Và dường như cậu luôn luôn rung động vì Tần Việt.
"Nhưng anh Lâm này, sao chỉ có mình anh vậy, anh Đường đâu?" Tiểu Yểu hỏi.
"Ừ, chỉ có mình tôi, cậu ấy về trước rồi, chúng tôi dạo ở bên ngoài một vòng, sau đó phát hiện vẫn là nơi này cho tôi linh cảm nhất, vậy nên tôi quay lại."
Tiểu Yểu trông rất phấn khởi: "Chỗ chúng em làm gì tốt như anh nói, anh khoa trương quá rồi."
"Không khoa trương," Lâm Khinh Chu nói, cậu từ từ đi qua, ngồi xổm trước xe lăn, giúp Tần Việt chỉnh lại thảm nhung chưa trải ngay, hơi ngẩng đầu lên, nhìn đôi con ngươi ảm đạm, "Ở đây cảnh đẹp, người cũng đẹp, tôi rất thích nơi này."
Do tới đột ngột, nên hiển nhiên tiểu Yểu không chuẩn bị cơm tối cho cậu, may mà nhà bếp còn thừa nửa chén cháo hải sản, Lâm Khinh Chu liền ăn hết.
Trong lúc đó Tần Việt ngồi ở quầy lễ tân đọc sách từ đầu đến cuối, như thể không quan tâm cậu, ngược lại là tiểu Yểu vẫn đang hăng hái, líu ra ríu rít nói với cậu không ngừng.
Bôn ba dọc đường cả ngày, Lâm Khinh Chu đã thấm mệt, vừa rồi lúc xuống thuyền còn ôm tảng đá nôn rất lâu, nhưng lúc này ngồi trong đại sảnh quen thuộc, nhìn người mình mong mỏi nhớ nhung, mệt mỏi lập tức bị quét sạch, ngay cả trái tim tiến thoái lưỡng nan do dự chưa chắc dường như cũng rơi về bụng vững vàng.
Cậu đã quay về.
Cậu phải quay về.
"Ông chủ Tần vẫn chưa đi nghỉ sao?" Cậu cố ý ăn rất chậm, nửa chén phải ăn hơn mười phút. Ông chủ Tần ngước nhìn qua phía cậu, tỉnh bơ bảo, "Ban ngày ngủ nhiều rồi, vẫn chưa buồn ngủ."
Song lại quên mất bên cạnh vẫn còn một tiểu Yểu chuyên gia phá đám: "Đúng rồi ông chủ, không phải trước đó ngài nói phải về phòng sao, sao còn chưa về, nếu cơ thể không thoải mái thì không cần miễn cưỡng, dù sao anh Lâm cũng quen với chúng ta rồi, không cần ngài ở cùng đâu, có em là được, phải không anh Lâm?"
Tiểu Yểu nói nhiều thêm một câu, sắc mặt Tần Việt liền khó coi hơn mấy phần, nhưng cô lại vô tri, còn tự mãn cười hề hề với Lâm Khinh Chu.
Thấy dáng vẻ chịu thiệt mà không thể tức giận của Tần Việt, Lâm Khinh Chu nín cười rất vất vả, để đấm tay ngang môi, đè nén ý cười, nói: "Đúng đó, ông chủ Tần anh đừng miễn cưỡng." Sắc mặt Tần Việt thối hơn, nhưng thật ra Lâm Khinh Chu cũng đã sớm nhận thấy, chỉ một tuần không gặp ngắn ngủi, người này lại gầy đi một vòng, cả người trông ỉu xìu, không có chút tinh thần.
"Mà cơ thể không thoải mái là thế nào, bệnh ư?"
"Không có." Người mở miệng là Tần Việt. Lâm Khinh Chu không tin anh, quay sang tiểu Yểu tìm chứng thực.
"Bệnh thì không bệnh, chỉ là tinh thần không có, cứ thích thất thần, có khi ngồi dưới gốc đa to ngoài kia tận nửa ngày, cũng không biết là đang nghĩ gì, em cảm thấy anh ấy thả hồn đi đâu rồi."
Trong lòng Lâm Khinh Chu vừa xót vừa mềm, cười đến mức không ngừng lại được. "Tôi cũng thấy thế, không biết chừng là hôm nào đó ra ngoài hồn bị ai cuỗm đi mất rồi ấy."
"Đúng nhỉ đúng nhỉ, anh Lâm anh cũng cảm thấy như vậy? Vậy anh nói xem có nên tìm một đại sư xem cho ảnh không, thu hồn về, trên đảo chúng ta có một Bà Mụ rất lợi hại." Tiểu Yểu đã lấy điện thoại ra lục số.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trên đảo San Hô đều tin cái này, buổi tối trẻ con tỉnh mộng hoặc bị dọa ở ngoài sẽ mời Bà Mụ chiêu hồn thu sợ kinh, hồi nhỏ tiểu Yểu đã thu kinh rồi, rất linh nghiệm.
"Vậy cũng không cần, tôi cảm thấy hồn của ông chủ các cô sẽ về ngay thôi." Lâm Khinh Chu kéo khoé môi.
Tiểu Yểu hơi không tin: "Thật sao?"
Lâm Khinh Chu đặt lòng bàn tay mình lên trên đầu gối gầy gò kia, chuyên chú nói: "Thật mà. Đúng không, ông chủ Tần."
Sắc mặt Tần Việt đã đen đến độ nhỏ được mực, hiếm khi thất bại trong trận đối mắt với Lâm Khinh Chu, lăn xe lăn, đổi thành tư thế quay lưng với người.
"Tôi đi nghỉ ngơi."
Vậy mà lại hơi hướm hoảng hốt bỏ chạy, Lâm Khinh Chu vẫn chưa đứng dậy, đưa mắt nhìn theo anh rời đi cả chặng đường. "Được."
Cho đến khi người khuất ở góc rẽ không còn thấy được nữa, cậu mới đứng dậy, nói với tiểu Yểu, "Tôi cũng hơi mệt rồi, hẹn mai gặp."
Tiểu Yểu ngớ ra: "Hả?"
Đương yên đương lành, sao đột nhiên buồn ngủ hết vậy, sâu ngủ sẽ truyền nhiễm hả?
Hồi ở Lệ thành Lâm Khinh Chu ở một nhà trọ gần khu phố cổ, so với [Phù Bạch], nhà trọ kia nổi bật hơn.
Dòng nước cầu nhỏ ngoài nhà trọ uốn lượn thông đến cảnh đẹp, nhà trọ hai tầng trên dưới đều làm từ khung gỗ, trên cửa sổ khắc hoa văn xinh xắn và chữ viết ký hiệu nhìn không hiểu, vừa bước vào bên trong sẽ như đến thế ngoại đào nguyên cổ kính thần bí nào đó, trên mạng đều nhất trí bình luận tốt cho nhà trọ ấy.
Lâm Khinh Chu cũng thừa nhận nơi đấy khá thoải mái, nhưng cậu vẫn thích [Phù Bạch] hơn, chỉ có ở [Phù Bạch], cậu mới như có thể bình tâm lại.
Tối nay, cậu nhớ tới vẻ mặt đặc sắc ông chủ Tần lộ ra khi gặp lại, một đêm ngon giấc, lúc tỉnh dậy đã mười giờ hơn.
Bởi vì là thời kỳ cao điểm của mùa du lịch, khoảng thời gian này du khách đông nghẹt, trong hai mươi phút Lâm Khinh Chu ở dưới lầu ăn sáng, đã có ba tốp du khách lục tục tới, tiểu Yểu bận đến nỗi không rảnh nói chuyện với cậu, chỉ bảo cậu tự nhiên.
Khi cậu dọn dẹp bát đũa vào nhà bếp, quầy lễ tân có thêm ba du khách nữa.
"Chỗ chúng tôi thật sự đã hết phòng rồi, không thì các ngài tới chỗ khác xem thử xem?" Tiểu Yểu áy náy, "Có điều tốt nhất là tới Lệ Đoàn xem trước, khoảng thời gian này phòng của homestay nào cũng rất đắt hàng, tốt nhất là đặt trước."
Tuổi tác của ba người trông không lớn, ăn mặc rất thời trang, trên cổ nam sinh dẫn đầu nhóm còn đeo tai nghe chụp tai rất ngầu, một bên ba cái bông tai, một bên bảy tám cái, cool cực, nhưng bởi vì bị lời của tiểu Yểu đả kích mà mặt mày tiu nghỉu.
Thế nhưng hết phòng chính là hết phòng, có cool hơn cũng không có cách nào biến phòng ra cho bọn họ, chỉ đành chậm chạp kéo vali rời đi.
"Tôi thấy phía đông lầu hai có một căn phòng luôn đóng, căn phòng đó sao vậy, không thể ở à?" Trong khi thấy vui cho vận may của mình, Lâm Khinh Chu cũng rất tò mò.
Căn phòng đó ở góc rẽ của cầu thang, mỗi lần Lâm Khinh Chu lên lầu xuống lầu đều phải đi ngang qua cửa phòng này, nhưng tò mò nhất là căn phòng đó không có treo biển số phòng, trên cửa còn có một cái khoá rất bự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro