Chương 23
2024-11-19 02:56:10
Sau khi rời đảo San Hô năm bảy tuổi, mỗi năm Lâm Khinh Chu đều về nghỉ hè, đảo San Hô rất đẹp, có rất nhiều rất nhiều thứ thú vị, nó rất thích nơi này, cũng rất thích ông ngoại, bà ngoại.
Thế nhưng ông ngoại đã qua đời vào mùa đông năm ngoái, trên đảo San Hô chỉ còn một mình bà ngoại, Lâm Khinh Chu sợ bà thấy cô đơn, nên năm nay vừa nghỉ hè, nó đã xin mẹ Lâm Lung đưa nó đến đây.
Chập tối ấy, hai bà cháu mua sắm ở siêu thị nhỏ phía Nam về, Đậu Hiểu Hoa cầm túi lớn, Lâm Khinh Chu xách túi nhỏ, trong tay còn bưng một chén oden. Hành lá và ngò rí xanh mởn nổi phía trên, làm người ta muốn ăn. Lâm Khinh Chu ngửi, theo bản năng nuốt nước miếng.
Đậu Hiểu Hoa thấy cháu trai như thế, còn gì mà không đoán ra nữa: "Nào, đưa túi cho ngoại, con mau ăn đi, nguội thì không ngon đâu."
Lâm Khinh Chu rất bướng, chạy mấy bước giãn khoảng cách giữa hai người ra: "Con không muốn."
Hai năm nay trên đảo bắt đầu phát triển ngành du lịch, mỗi năm sẽ có không ít du khách đến, một mình Đậu Hiểu Hoa ở nhà lớn hai tầng, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng, bèn tìm người cải tạo nhà thành một homestay, dùng để mời chào du khách.
Một mặt là kiếm đôi ba chuyện cho mình làm, mặt khác coi như có chút công việc, ngày tháng trôi qua cũng không tồi.
Lần này hai bà cháu tới siêu thị để mua đồ tẩy rửa. Lâm Khinh Chu lo mình ngoại xách đồ sẽ mệt, kiên trì san mấy túi giấy và ba chai dung dịch vệ sinh.
"Dù gì cũng sắp tới --" rồi. Chưa kịp nói nốt từ cuối, bên cạnh đột nhiên chồm ra một cái bóng giật oden trong tay nó đi, trốn trong hẻm ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Lúc này bọn họ vừa mới đi tới gần hẻm Cửu Lí, còn tên kia núp trong bóng râm đầu hẻm, giết Lâm Khinh Chu không hề phòng bị. Nó nhìn chằm chằm tay phải trống trơn của mình, đơ mất mấy giây, cuối cùng mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- - Có người cướp đồ ăn của nó!
林
Lâm Khinh Chu được nuôi bên ông bà ngoại từ bé, người già chăm cháu ấy mà, khó tránh việc nuông chiều, thế nên nuôi Lâm Khinh Chu ra cái tính không sợ trời không sợ đất, là "Quỷ con" khét tiếng gần xa trên đảo San Hô, bình thường chỉ có nó lên nóc dỡ gạch, ăn hiếp người ta, đã bao giờ bị ăn thiệt thế này.
"Dám cướp đồ ăn của ông à!" Lâm Khinh Chu trợn tròn mắt, hung dữ ném túi dung dịch vệ sinh trên cánh tay xuống đất, lao nhanh ra, "Ông đánh chết mi!"
Tên kia vốn đang vội ăn, thấy Lâm Khinh Chu lao qua lập tức bưng đồ ăn chạy trốn, hai người liền một người chạy, một kẻ đuổi, đảo quanh hẻm Cửu Lí năm sáu vòng.
Tên kia cũng không biết tám trăm năm rồi chưa ăn hay gì, vừa chạy thục mạng vừa liên tục nhét đồ ăn vào mồm, sau đó sặc rồi ho không ngừng.
Nhưng Lâm Khinh Chu ở phía sau đuổi theo không tha: "Tên trộm nhà mi, đứng lại đó cho ông!"
Tên kia sặc thấy sợ, mắt thấy đã không thoát được, liền vứt hộp đã ăn sạch trên đường, còn mình dừng lại, che ngực ho sằng sặc.
Lâm Khinh Chu đã thấy rõ thảm trạng chén oden của mình, tức muốn nổ phổi, túm cổ áo "tên trộm", kéo tới trước mặt Đậu Hiểu Hoa.
"Ô kìa, chuyện...chuyện gì xảy ra vậy." Vừa nãy thấy cháu trai lớn đuổi theo người chạy mất, Đậu Hiểu Hoa không yên tâm, cũng đuổi theo phía sau, nhưng chân già tay già của bà hiển nhiên không lại đứa nhỏ, chẳng lâu sau đã không chạy nổi, chỉ có thể lo lắng suông ở bên cạnh, đến tận giờ vẫn còn đang thở dốc.
Lâm Khinh Chu trợn mắt, đẩy tên trộm kia: "Tại sao mi cướp đồ ăn của ông! Cái tên trộm nhà mi!"
Không ngờ tên trộm kia còn cứng miệng: "Tôi không phải trộm!"
Giật đồ còn không dám nhận, được lắm!
Lâm Khinh Chu lại đẩy một cái: "Mi -- Mi còn già mồm! Đi, theo ông tới cục cảnh sát! Để cảnh sát bắt mi!"
Nghe thấy hai từ cảnh sát, tên kia càng kích động hơn, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt: "Tôi không tới cục cảnh sát, tôi không thể đi, tôi không phải trộm..."
Người tốt sẽ không sợ cảnh sát, nhóc ta phản ứng thế này càng chứng tỏ có vấn đề, Lâm Khinh Chu túm chặt không buông, hai người mi đẩy ông xô, cuối cùng lại đánh nhau.
Tên kia cao hơn Lâm Khinh Chu một tí, sức cũng lớn hơn Lâm Khinh Chu, chẳng bao lâu Lâm Khinh Chu đã bị nhóc đẩy ngã xuống đất, "ui da" một tiếng kêu đau.
Đậu Hiểu Hoa bị doạ không nhẹ, hấp tấp ngồi xổm xuống đỡ nó.
"Sao chảy máu rồi, còn bị trầy chỗ nào không..."
Tên kia vốn đã định chuồn, nghe vậy dừng bước chân, quay người nhìn Lâm Khinh Chu trên đất. Lâm Khinh Chu cũng hung dữ trừng nhóc ta, cũng đến lúc này, nó mới thấy rõ bộ dạng của tên trộm.
Tên trộm trông không lớn hơn nó là bao, tóc vừa dài vừa rối, buộc thành từng lọn, mặc một chiếc áo phông và quần thể thao không mấy vừa người. Quần màu đen, song áo phông đã không còn phân biệt được màu sắc ban đầu nữa, có thể là màu trắng, cũng có thể là màu vàng nhạt.
Trên cánh tay chi chít vết thương lớn nhỏ, trên mặt cũng có, có vẻ là bị thứ gì đó như dây quất ra. Lại vì da nhóc trắng mà những vết thương này trông rõ giật mình.
Xem ra không phải ăn trộm, mà là nhóc ăn xin.
"Mi..." Cơn tức trong ngực Lâm Khinh Chu vơi bớt một nửa, dẩu môi không biết nói gì.
"Cậu bé, vết thương của con là sao, cha mẹ con đánh con ư?" Đậu Hiểu Hoa cũng phát hiện, buông cánh tay của cháu trai ra, đi qua kiểm tra vết thương trên người nhóc ăn xin. Nhóc ăn xin giãy giụa hai cái, muốn chạy, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng lại đứng im.
"Con trông lạ mặt quá, là con cái nhà ai đây, chao ôi, tạo nghiệp mà, sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ..."
Nhóc ăn xin kia ngoan cố không nói chuyện, cụp mắt nhìn mặt đất. Nếu như không phải mới rồi có nghe nhóc ta nói, Lâm Khinh Chu sẽ nghĩ nhóc là một tên câm.
Đậu Hiểu Hoa lại kéo nhóc hỏi một đống vấn đề, nhóc ăn xin kiên quyết không hé răng, tính bộp chộp của Lâm Khinh Chu lại trỗi lên, kéo tay ngoại nó: "Ngoại, ngoại kệ nó đi, mình về nhà thôi, tay con đau..." Nói rồi còn trừng đối phương một cái.
Nhóc ăn xin cũng nhìn nó, môi mím thành một đường thẳng băng.
Đứa nhỏ không phối hợp Đậu Hiểu Hoa cũng hết cách, bà nhét cái túi có mấy ổ bánh mì vào lòng đối phương, dặn dò thêm vài câu, mới bị Lâm Khinh Chu kéo về homestay. Mà đứa trẻ kia thì luôn theo sau họ không xa, nhìn hai bà cháu rẽ vào một cái sân xinh đẹp.
Sau ngày ấy, Lâm Khinh Chu thường xuyên nhìn thấy nhóc ăn xin kia ở cửa homestay. Vẫn mặc bộ độ kia, rất nhiều vết thương trên người đã chuyển đỏ lở loét do không kịp thời xử lý, nom rất đáng sợ. Lâm Khinh Chu có hơi sợ nhóc, lần nào gặp cũng cụp mắt, trốn xa ra.
Vào dịp này hằng năm, đảo San Hô sẽ gặp vài cơn bão có lớn có nhỏ, năm nay cũng không ngoại lệ. Vào ngày thứ năm Lâm Khinh Chu bị cướp oden, bão "Xán Dương" tới.
Cơn bão lần này sức gió mạnh, hơn nữa còn đổ bộ trực tiếp lên đảo San Hô, cục khí tượng địa phương đã sớm thông báo mấy lần cho người dân và du khách, nhắc nhở mọi người coi chừng điện nước cửa sổ, không có gì quan trọng đừng ra ngoài.
Chiều hôm ấy, mây đen kéo đến, chớp loé sấm rền, Lâm Khinh Chu nằm nhoài trên cửa sổ tầng hai nhìn sóng to cuộn trào ngoài xa, sau đó bị một tia chớp bất thình thình doạ núp vào chăn, cả buổi trời không dám ló đầu ra.
Giây lát sau, mưa to như trút nước, đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh của phòng, âm thanh nghe cực kỳ ghê rợn. Trong chăn vừa nóng vừa ngộp, chỉ một chốc Lâm Khinh Chu đã không kiên trì nổi, vén chăn, định xuống lầu ăn dưa hấu.
"Cậu bé, mau mau vào trú mưa, mưa to lắm rồi, lát còn có bão đến nữa, con ở bên ngoài nguy hiểm lắm, mau vào đây --" Là giọng của bà ngoại.
Lâm Khinh Chu lập tức bò dậy từ trên giường, nhoài lên bục cửa sổ nhìn xuống bất chấp nỗi sợ, phát hiện bà ngoại đang cầm dù đứng trên bậc đá, vươn tay gọi ai đó.
Lâm Khinh Chu ngó ra ngoài sân, một phát thấy ngay tên ăn xin thúi giật oden của nó. Cả người tên kia dầm mưa, ướt sũng từ đầu đến chân, mái tóc dài rối bời xõa trước mặt, một tiếng sấm đột ngột bổ xuống, chiếu sáng nhóc như con quỷ nước mới bò ra trong biển.
Lâm Khinh Chu bị doạ hét lên, ngã từ cạnh cửa sổ về giường, trái tim trong ngực như muốn vọt ra khỏi họng.
Rốt cuộc tên này là ai! Đáng sợ quá!
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa:
Bé Lâm bây giờ: "Ăn trộm!" "Ăn xin!"
Bé Lâm sau này: "Anh ơi!" "Chồng ơi!"
Thế nhưng ông ngoại đã qua đời vào mùa đông năm ngoái, trên đảo San Hô chỉ còn một mình bà ngoại, Lâm Khinh Chu sợ bà thấy cô đơn, nên năm nay vừa nghỉ hè, nó đã xin mẹ Lâm Lung đưa nó đến đây.
Chập tối ấy, hai bà cháu mua sắm ở siêu thị nhỏ phía Nam về, Đậu Hiểu Hoa cầm túi lớn, Lâm Khinh Chu xách túi nhỏ, trong tay còn bưng một chén oden. Hành lá và ngò rí xanh mởn nổi phía trên, làm người ta muốn ăn. Lâm Khinh Chu ngửi, theo bản năng nuốt nước miếng.
Đậu Hiểu Hoa thấy cháu trai như thế, còn gì mà không đoán ra nữa: "Nào, đưa túi cho ngoại, con mau ăn đi, nguội thì không ngon đâu."
Lâm Khinh Chu rất bướng, chạy mấy bước giãn khoảng cách giữa hai người ra: "Con không muốn."
Hai năm nay trên đảo bắt đầu phát triển ngành du lịch, mỗi năm sẽ có không ít du khách đến, một mình Đậu Hiểu Hoa ở nhà lớn hai tầng, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng, bèn tìm người cải tạo nhà thành một homestay, dùng để mời chào du khách.
Một mặt là kiếm đôi ba chuyện cho mình làm, mặt khác coi như có chút công việc, ngày tháng trôi qua cũng không tồi.
Lần này hai bà cháu tới siêu thị để mua đồ tẩy rửa. Lâm Khinh Chu lo mình ngoại xách đồ sẽ mệt, kiên trì san mấy túi giấy và ba chai dung dịch vệ sinh.
"Dù gì cũng sắp tới --" rồi. Chưa kịp nói nốt từ cuối, bên cạnh đột nhiên chồm ra một cái bóng giật oden trong tay nó đi, trốn trong hẻm ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Lúc này bọn họ vừa mới đi tới gần hẻm Cửu Lí, còn tên kia núp trong bóng râm đầu hẻm, giết Lâm Khinh Chu không hề phòng bị. Nó nhìn chằm chằm tay phải trống trơn của mình, đơ mất mấy giây, cuối cùng mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- - Có người cướp đồ ăn của nó!
林
Lâm Khinh Chu được nuôi bên ông bà ngoại từ bé, người già chăm cháu ấy mà, khó tránh việc nuông chiều, thế nên nuôi Lâm Khinh Chu ra cái tính không sợ trời không sợ đất, là "Quỷ con" khét tiếng gần xa trên đảo San Hô, bình thường chỉ có nó lên nóc dỡ gạch, ăn hiếp người ta, đã bao giờ bị ăn thiệt thế này.
"Dám cướp đồ ăn của ông à!" Lâm Khinh Chu trợn tròn mắt, hung dữ ném túi dung dịch vệ sinh trên cánh tay xuống đất, lao nhanh ra, "Ông đánh chết mi!"
Tên kia vốn đang vội ăn, thấy Lâm Khinh Chu lao qua lập tức bưng đồ ăn chạy trốn, hai người liền một người chạy, một kẻ đuổi, đảo quanh hẻm Cửu Lí năm sáu vòng.
Tên kia cũng không biết tám trăm năm rồi chưa ăn hay gì, vừa chạy thục mạng vừa liên tục nhét đồ ăn vào mồm, sau đó sặc rồi ho không ngừng.
Nhưng Lâm Khinh Chu ở phía sau đuổi theo không tha: "Tên trộm nhà mi, đứng lại đó cho ông!"
Tên kia sặc thấy sợ, mắt thấy đã không thoát được, liền vứt hộp đã ăn sạch trên đường, còn mình dừng lại, che ngực ho sằng sặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khinh Chu đã thấy rõ thảm trạng chén oden của mình, tức muốn nổ phổi, túm cổ áo "tên trộm", kéo tới trước mặt Đậu Hiểu Hoa.
"Ô kìa, chuyện...chuyện gì xảy ra vậy." Vừa nãy thấy cháu trai lớn đuổi theo người chạy mất, Đậu Hiểu Hoa không yên tâm, cũng đuổi theo phía sau, nhưng chân già tay già của bà hiển nhiên không lại đứa nhỏ, chẳng lâu sau đã không chạy nổi, chỉ có thể lo lắng suông ở bên cạnh, đến tận giờ vẫn còn đang thở dốc.
Lâm Khinh Chu trợn mắt, đẩy tên trộm kia: "Tại sao mi cướp đồ ăn của ông! Cái tên trộm nhà mi!"
Không ngờ tên trộm kia còn cứng miệng: "Tôi không phải trộm!"
Giật đồ còn không dám nhận, được lắm!
Lâm Khinh Chu lại đẩy một cái: "Mi -- Mi còn già mồm! Đi, theo ông tới cục cảnh sát! Để cảnh sát bắt mi!"
Nghe thấy hai từ cảnh sát, tên kia càng kích động hơn, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt: "Tôi không tới cục cảnh sát, tôi không thể đi, tôi không phải trộm..."
Người tốt sẽ không sợ cảnh sát, nhóc ta phản ứng thế này càng chứng tỏ có vấn đề, Lâm Khinh Chu túm chặt không buông, hai người mi đẩy ông xô, cuối cùng lại đánh nhau.
Tên kia cao hơn Lâm Khinh Chu một tí, sức cũng lớn hơn Lâm Khinh Chu, chẳng bao lâu Lâm Khinh Chu đã bị nhóc đẩy ngã xuống đất, "ui da" một tiếng kêu đau.
Đậu Hiểu Hoa bị doạ không nhẹ, hấp tấp ngồi xổm xuống đỡ nó.
"Sao chảy máu rồi, còn bị trầy chỗ nào không..."
Tên kia vốn đã định chuồn, nghe vậy dừng bước chân, quay người nhìn Lâm Khinh Chu trên đất. Lâm Khinh Chu cũng hung dữ trừng nhóc ta, cũng đến lúc này, nó mới thấy rõ bộ dạng của tên trộm.
Tên trộm trông không lớn hơn nó là bao, tóc vừa dài vừa rối, buộc thành từng lọn, mặc một chiếc áo phông và quần thể thao không mấy vừa người. Quần màu đen, song áo phông đã không còn phân biệt được màu sắc ban đầu nữa, có thể là màu trắng, cũng có thể là màu vàng nhạt.
Trên cánh tay chi chít vết thương lớn nhỏ, trên mặt cũng có, có vẻ là bị thứ gì đó như dây quất ra. Lại vì da nhóc trắng mà những vết thương này trông rõ giật mình.
Xem ra không phải ăn trộm, mà là nhóc ăn xin.
"Mi..." Cơn tức trong ngực Lâm Khinh Chu vơi bớt một nửa, dẩu môi không biết nói gì.
"Cậu bé, vết thương của con là sao, cha mẹ con đánh con ư?" Đậu Hiểu Hoa cũng phát hiện, buông cánh tay của cháu trai ra, đi qua kiểm tra vết thương trên người nhóc ăn xin. Nhóc ăn xin giãy giụa hai cái, muốn chạy, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng lại đứng im.
"Con trông lạ mặt quá, là con cái nhà ai đây, chao ôi, tạo nghiệp mà, sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóc ăn xin kia ngoan cố không nói chuyện, cụp mắt nhìn mặt đất. Nếu như không phải mới rồi có nghe nhóc ta nói, Lâm Khinh Chu sẽ nghĩ nhóc là một tên câm.
Đậu Hiểu Hoa lại kéo nhóc hỏi một đống vấn đề, nhóc ăn xin kiên quyết không hé răng, tính bộp chộp của Lâm Khinh Chu lại trỗi lên, kéo tay ngoại nó: "Ngoại, ngoại kệ nó đi, mình về nhà thôi, tay con đau..." Nói rồi còn trừng đối phương một cái.
Nhóc ăn xin cũng nhìn nó, môi mím thành một đường thẳng băng.
Đứa nhỏ không phối hợp Đậu Hiểu Hoa cũng hết cách, bà nhét cái túi có mấy ổ bánh mì vào lòng đối phương, dặn dò thêm vài câu, mới bị Lâm Khinh Chu kéo về homestay. Mà đứa trẻ kia thì luôn theo sau họ không xa, nhìn hai bà cháu rẽ vào một cái sân xinh đẹp.
Sau ngày ấy, Lâm Khinh Chu thường xuyên nhìn thấy nhóc ăn xin kia ở cửa homestay. Vẫn mặc bộ độ kia, rất nhiều vết thương trên người đã chuyển đỏ lở loét do không kịp thời xử lý, nom rất đáng sợ. Lâm Khinh Chu có hơi sợ nhóc, lần nào gặp cũng cụp mắt, trốn xa ra.
Vào dịp này hằng năm, đảo San Hô sẽ gặp vài cơn bão có lớn có nhỏ, năm nay cũng không ngoại lệ. Vào ngày thứ năm Lâm Khinh Chu bị cướp oden, bão "Xán Dương" tới.
Cơn bão lần này sức gió mạnh, hơn nữa còn đổ bộ trực tiếp lên đảo San Hô, cục khí tượng địa phương đã sớm thông báo mấy lần cho người dân và du khách, nhắc nhở mọi người coi chừng điện nước cửa sổ, không có gì quan trọng đừng ra ngoài.
Chiều hôm ấy, mây đen kéo đến, chớp loé sấm rền, Lâm Khinh Chu nằm nhoài trên cửa sổ tầng hai nhìn sóng to cuộn trào ngoài xa, sau đó bị một tia chớp bất thình thình doạ núp vào chăn, cả buổi trời không dám ló đầu ra.
Giây lát sau, mưa to như trút nước, đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh của phòng, âm thanh nghe cực kỳ ghê rợn. Trong chăn vừa nóng vừa ngộp, chỉ một chốc Lâm Khinh Chu đã không kiên trì nổi, vén chăn, định xuống lầu ăn dưa hấu.
"Cậu bé, mau mau vào trú mưa, mưa to lắm rồi, lát còn có bão đến nữa, con ở bên ngoài nguy hiểm lắm, mau vào đây --" Là giọng của bà ngoại.
Lâm Khinh Chu lập tức bò dậy từ trên giường, nhoài lên bục cửa sổ nhìn xuống bất chấp nỗi sợ, phát hiện bà ngoại đang cầm dù đứng trên bậc đá, vươn tay gọi ai đó.
Lâm Khinh Chu ngó ra ngoài sân, một phát thấy ngay tên ăn xin thúi giật oden của nó. Cả người tên kia dầm mưa, ướt sũng từ đầu đến chân, mái tóc dài rối bời xõa trước mặt, một tiếng sấm đột ngột bổ xuống, chiếu sáng nhóc như con quỷ nước mới bò ra trong biển.
Lâm Khinh Chu bị doạ hét lên, ngã từ cạnh cửa sổ về giường, trái tim trong ngực như muốn vọt ra khỏi họng.
Rốt cuộc tên này là ai! Đáng sợ quá!
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa:
Bé Lâm bây giờ: "Ăn trộm!" "Ăn xin!"
Bé Lâm sau này: "Anh ơi!" "Chồng ơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro