Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 72

2024-11-19 02:56:10

Lúc này Tần Việt đang ngồi trong sân, sau khi cúp điện thoại nhìn màn hình thất thần một lúc, ngay cả bà ngoại đi đến khi nào cũng không nhận ra --

"Lại là điện thoại của bé Chu hả con?" Đậu Hiểu Hoa nói.

"Bà, bà ngoại." Tần Việt vô thức cụp mắt.

Đậu Hiểu Hoa nhìn thấy động tác nhỏ của anh, cười híp mắt bảo: "Sao vậy, ngoại dọa con rồi phải không?"

"Không ạ." Tần Việt vội phủ nhận, "Bên ngoài lạnh, sao người lại ra?"

"Biết lạnh con còn ngồi bên ngoài cả buổi trời, điện thoại có gì mà không nói trong phòng, sợ bà cụ bà đây nghe thấy sao?"

Tần Việt cười khổ: "Ngoại à, người đừng chọc nữa, con nào dám chứ?"

Đậu Hiểu Hoa ho vài tiếng, nén cười: "Biết đâu được..." Sau đó lại nói, "Nhóc Việt à, có phải con yêu đương rồi không?"

Tần Việt vốn dùng ngón tay giữ một góc điện thoại, xoay vòng trên bàn, nghe vậy nhướng đầu mày, chợt dừng lại.

Anh kiềm chế nhịp tim dồn dập cuộn trào, làm vẻ bình tĩnh nói: "Bà ngoại, không có chuyện đó đâu."

Đậu Hiểu Hoa không biết có tin không, nhất thời không mở miệng.

"Bà ngoại, để con đỡ người vào, bệnh cảm mới khỏi chưa bao lâu, không thể chịu lạnh nữa."

"Cũng được." Đậu Hiểu Hoa trả lời. Lúc sắp tới cửa đại sảnh, bà chợt nói, "Bé Chu chiều mai về hả?"

Tần Việt nói: "Dạ, khoảng một giờ mấy, hồi nãy trong điện thoại em ấy còn bảo nhớ người, muốn ăn chả giò chiên người làm."

"Ôi chào, thằng nhóc thúi đó nào có nhớ bà chứ, nó nhớ con thôi, hồi đó bà chưa thấy nó về đón Tết bao giờ." Đậu Hiểu Hoa cười nói. Hồi sau nụ cười nhạt đi một chút, bà nắm tay Tần Việt, muốn nói lại thôi, "Nhóc Việt à, con và bé Chu, hai đứa con..."

Trái tim Tần Việt lại bắt đầu đập điên cuồng: "Bà ngoại?"

Nhưng vào ngay lúc này Đậu Hiểu Hoa vỗ mu bàn tay anh, nói: "Trước đây ấy, chỉ có một mình bà cụ bà sống ở đây, bây giờ có tụi con, thật tốt, thật tốt..."

Lâm Lung có nhà mới của mình, chính bản thân cũng bận, đương nhiên ít khi về đảo San Hô, Lâm Khinh Chu chủ yếu về khi nghỉ hè, thậm chí vì năm mới, nên homestay cũng rất ít khách, Tết xuân vốn phải nhộn nhịp, bà cụ lại cô đơn trông coi một ngôi nhà trống to đến thế, nghĩ là biết trong lòng buồn biết bao.

Tần Việt chua xót, nắm ngược tay bà cụ: "Bà ngoại, về sau con đều ở bên bà."

Đậu Hiểu Hoa mỉm cười vui vẻ: "Được."

Về tới phòng, Tần Việt đỡ bà cụ lên giường, nhìn thấy thuốc trên tủ đầu giường: "Bà ngoại, người uống thuốc bữa nay rồi chứ?"

"Uống rồi uống rồi." Đậu Hiểu Hoa theo tầm mắt của anh, "Đừng lo, ngoại già rồi, sức khoẻ ít nhiều gì sẽ xuất hiện chút vấn đề, máy móc dùng lâu linh kiện cũng dễ hỏng hóc, đừng nói chi là người, sinh lão bệnh tử đều là chuyện thường, không có gì đáng ngại."

Tần Việt không thích nghe bà nói những lời này: "Ngoại."

"Được rồi được rồi," Đậu Hiểu Hoa cười nói, "Miệng dẩu đến độ treo được lọ nước tương rồi kìa, ngoại không nói là được, có điều chuyện này khoan để bé Chu biết đã, qua hai hôm hẵng nói."

"Vậy đến lúc đó người nhất định phải theo con tới bệnh viện."

Bệnh cảm của bà ngoại thật ra vẫn chưa khỏi, mấy hôm nay thậm chí còn chóng mặt hoài, sáng hôm nay lại choáng một lần. Lúc đó hai người đang làm bữa sáng ở nhà bếp, lúc bà ngoại đứng dậy trước lò củi mém đụng lên tường, dọa Tần Việt không nhẹ.

Vậy nên lần này Tần Việt không theo ý bà nữa, kiên quyết muốn đưa bà đi bệnh viện, nhưng Đậu Hiểu Hoa nói: "Làm gì có ai giao thừa chạy tới bệnh viện, chắc chỉ là huyết áp hơi cao, già cả đều thế, đợi sang năm hẵng nói."

Tần Việt đòi bà bảo đảm, bà cũng đồng ý.

"Biết rồi mà biết rồi mà, bà chắc chắn sẽ đi," bây giờ nghe Tần Việt nhắc lại chuyện này, Đậu Hiểu Hoa cười không ngớt, "Bà cũng chẳng phải bé Chu, có thể ăn quỵt hay sao, đợi qua mồng một Tết, hai đứa đi cùng bà, giám sát bà, được không..."

Hôm giao thừa trời không đẹp lắm, từ sáng sớm đã bắt đầu tụ mây đen âm u, thời tiết phải thấp hơn mọi bữa mấy độ, khoảng chừng âm năm sáu độ. Đây là đợt nhiệt độ thấp rất hiếm thấy ở đảo San Hô.

Tần Việt đợi ở bến phà sớm nửa tiếng, sợ Lâm Khinh Chu không mặc đồ đàng hoàng, anh còn cố tình đem theo áo phao.

Kết quả thuyền vừa cập bến, anh thấy ngay một cục tuyết mặc áo phao trắng, quấn khăn choàng đỏ, đội mũ đỏ lao phóng xuống như bay đầu tiên, từ đằng xa đã bắt đầu hét --

"Anh --"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tần Việt --"

Tần Việt không hiểu sao không nhịn được bắt đầu cười, cười đến không thẳng nổi eo, cục tuyết kéo va li cách anh ngày một gần, nhưng lúc đến rất gần anh bỗng dừng bước.

Nửa khuôn mặt của cậu nhỏ chôn sau khăn quàng cổ, chỉ để lộ cặp mắt long lanh: "Anh."

Tần Việt vươn tay, ra hiệu với nó giống như bao lần trước đó: "Lại đây."

Lâm Khinh Chu liền nhanh chóng bổ nhào tới, nhảy lên ôm cổ anh, hai chân mắc ở hông anh, treo trên người Tần Việt bằng tư thế gấu túi.

Thừa dịp người khác không chú ý, nó cắn tai Tần Việt một cái: "Anh, anh cười gì đó?"

Tần Việt vẫn đang cười: "Không có gì."

"Phải chăng là gặp được em vui quá xá?" Cậu nhỏ vô cùng đắc chí, "Anh, anh nhớ em không, chứ em nhớ anh lắm, nhớ lắm luôn, buổi tối nằm mơ toàn thấy anh, muốn gặp anh, muốn hôn anh..."

Quả cầu tuyết cũng không sợ đun tan mình, nói chuyện câu sau trắng trợn hơn câu trước, Tần Việt sắp không chống đỡ nổi, hai tay giữ mông nó, xốc lên, "Xuống, coi chừng té."

Lâm Khinh Chu hiển nhiên không chịu. Nó nhớ anh nó nhớ sắp điên rồi, khó khăn lắm mới gặp mặt được, chỉ muốn dính chặt lấy người ấy, nói gì cũng không chịu buông tay. "Không muốn, muốn dính thế thôi."

"Vậy xuống trước đi, cõng em về, thế được không?" Tần Việt bất đắc dĩ nói.

Thế này thì được. Lâm Khinh Chu nhảy xuống từ trong lòng anh nó, cấp tốc xoay tới phía sau anh, nhân lúc anh nó hơi cúi người lanh lẹ nhảy lên, mở miệng ra là lời ngon tiếng ngọt: "Anh, hình như anh đẹp hơn lần gặp trước đó." Rồi nói. "Chẳng qua anh em mãi đẹp, hôm nay đẹp hơn ngày qua, ngày mai đẹp hơn hôm nay."

Thế nhưng, nó nói rất nghiêm túc, như thể thật sự cảm thấy như vậy.

Tần Việt lại cười sặc sụa, cố tình đi tới bờ biển, hù doạ nó: "Đủ rồi đó, còn nói vớ vẩn nữa anh ném em xuống biển bây giờ."

Chuyến phà này không nhiều người, lác đác năm sáu người, đều là những gương mặt lạ, Lâm Khinh Chu liền không kiêng nể gì, ôm chặt cổ anh nó, dán mặt tới: "Em không tin, anh nỡ mới lạ. Hơn nữa em khen bạn trai em mà, sao lại là nói vớ vẩn?"

Còn cây ngay không sợ chết đứng. Tần Việt cười cong mắt, không tiếp lời. Lâm Khinh Chu không vui lấy mũi chân móc bắp chân anh: "Anh, anh vẫn chưa nói anh nhớ em, cho nên là anh có nhớ em không?"

"Nhớ." Tần Việt nghiêng mặt, đáp một cái hôn chuồn chuồn lướt lên chóp mũi nó, "Rất nhớ." Nhớ muốn chết.

Lúc này Lâm Khinh Chu mới hài lòng, cũng thẹn thùng rồi, vùi mặt lên lưng Tần Việt không lên tiếng nữa, im lặng đến tận nhà.

Bà ngoại đang chuẩn bị đồ để tế tổ buổi chiều, thấy hai đứa trẻ về, hớn hở khịa Lâm Khinh Chu: "Ối kìa, nhóc khỉ hoang về rồi, bao lớn rồi còn bắt anh con cõng, chiều riết quen!"

"Bà ngoại, người lại bắt nạt con!"

"Ai dám bắt nạt con," Đậu Hiểu Hoa cười nói, "Được rồi, mau đi rửa tay, sau đó tới phụ!"

Hai anh em đồng thanh: "Dạ, tới ngay --"

"...Lần lạnh như thế này là vào hai mươi năm trước, lúc đó hai con vẫn chưa ra đời đâu." Đậu Hiểu Hoa vừa nắn chè trôi nước mè, vừa nói.

Hai đứa trẻ đứng đối diện, một đứa cuốn chả giò…một đứa ăn vụng bánh đậu, trên mặt bất cẩn dính bột trắng, lại còn không tự biết, y hệt nhóc mèo hoa.

"Dạ, con thấy phía Bắc có mấy chỗ gia súc chết cóng rất nhiều, mùa đông năm nay lạnh thật." Tần Việt có một đôi tay rất đẹp, vừa trắng vừa dài, khớp xương đều, đến mức động tác cuốn chả giò nhìn cũng vui tai vui mắt, Lâm Khinh Chu bất giác nhìn đến ngẩn ngơ.

Nó bỗng nhớ tới đêm cuối cùng trước khi kết thúc kì nghỉ hè, đôi tay này nán đi nán lại, thắp lửa khắp nơi trên người nó thế nào.

Trong thời gian chia xa nhìn không thấy chạm chẳng được, nó đều dựa vào đoạn kí ức này, dựa vào những thứ anh nó dạy cho nó, nhớ anh nó, yêu anh nó...

Chàng thiếu niên một khi nếm trộm được chút vị ngọt, bao giờ cũng như đốm lửa lan cánh đồng, một phát không thể cứu vãn.

"Sao vậy, nóng?" Ngay khi Lâm Khinh Chu nghĩ bậy nghĩ bạ, lỗ tai dường như bị thứ mát lạnh nào đó chạm một cái, nó phản ứng lớn lui về sau mấy bước, suýt tông ngã cái ghế phía sau.

Tần Việt và Đậu Hiểu Hoa bên cạnh đều bị nó dọa giật mình, "Úi, thằng nhóc thúi con lại lên cơn gì thế, doạ bà đau cả tim."

Lâm Khinh Chu cũng đau tim, là giật mình, cũng là xấu hổ. Lúc này nó mới ý nhận ra cái gì mới chạm vào tai mình, là mu bàn của Tần Việt.

Tần Việt cau mày nhìn nó, vẻ mặt hơi lo: "Lâm Khinh Chu, em sao vậy?"

"Ờm." Nó cũng đâu thể nói nó muốn hôn anh nó trước mặt bà ngoại, chỉ có thể lắp bắp nói, "Là…anh, anh làm em hết hồn."

Thấy nó quả thật không giống có vấn đề, Tần Việt liền vui lên: "Ăn vụng còn thất thần, hửm?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Khinh Chu nhìn anh, cười ha hả. Thầm nghĩ, chứ còn gì nữa, em đang muốn ăn vụng, tiếc là không có cơ hội.

Cái cảm giác thấy mà không sờ được thật sự còn khó chịu hơn chia cách hai nơi, muốn đến mức Lâm Khinh Chu như bị trăm móng cào tim, cảm thấy mình đúng thật là một con quỷ háo sắc.

Nhưng trông dáng vẻ này của bà ngoại và anh nó, ước chừng phải làm đến tối, Lâm Khinh Chu muốn điên rồi.

Sự thật cũng gần giống Lâm Khinh Chu đoán, giao thừa trên đảo có rất nhiều thứ cần chú trọng, phải chuẩn bị món ăn ngày Tết, phải tế tổ, còn phải dán câu đối Tết, chữ “phúc”…căn bản là bận đến đầu tắt mặt tối.

Ban đầu Lâm Khinh Chu còn ôm chút mong đợi nhỏ bé, sau cùng suy sụp hẳn, cả người uể oải, tinh thần không hăm hở nổi.

Tần Việt còn lo có phải nó bệnh không, Lâm Khinh Chu nhẹ nhàng thừa nhận bên tai anh: "Phải, em bệnh rồi, chỉ có anh trai mới chữa khỏi cho em được."

Tần Việt phản ứng mấy giây mới hiểu ý nghĩa trong lời của nó, cầm dao phay cười run vai, ngay cả gà cũng chặt không vững. Sau đó luôn liếc Lâm Khinh Chu như có như không, trêu chọc nó không thèm che giấu.

Trong lòng âm Khinh Chu vừa bực vừa gấp, rất muốn bổ thẳng qua cắn trái cổ xinh xắn kia, xem anh nó còn cười được không.

_

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Khéo quá, anh trai và em trai cũng đang ăn Tết, hơn nữa ngày mai chính là valentine, vậy nên các bé bự bé nhỏ của tui năm mới vui vẻ, valentine vui vẻ, yêu mí bé ~

(Chương sau sắp bắt đầu cẩu huyết, có hơi ngược, tiêm một mũi dự phòng trước)

@yu: chắc vì sắp zìa hiện tại với sắp kết truỵn (?) nên vợ tui đã mở hố mới rồi. Mói chung truỵn bả viết toàn mỹ công thoi, đam mê đặc biệt với máu chó nên đứa con nào cũng một tạt một chút chút =))))) tui để giới thiệu ở đây, ai có hứng thú có thể đi đọc cho zui dí tui

*

SẺ TRONG LỒNG

Thể loại: hiện đại, niên hạ, AA, mỹ công, ngược luyến, nối lại tình xưa, thụ theo đuổi công, thụ sủng công

Mỹ nhân tóc dài × bảnh bao ăn chơi

Sầm Vy × Mạnh Hạc Hề

_

Mạnh Hạc Hề uống rượu ở gay bar, đúng lúc gặp ban nhạc Embers biểu diễn.

Ban nhạc này có một tay bass thần bí, suốt ngày cho người ta xem một cái mặt nạ cáo, hơn nửa Alpha trong quán bar là tới vì người này.

Mạnh Hạc Hề đánh cược với bạn tốt, muốn bóc gương mặt thật của chú "cáo" này.

Cùng ngày, hắn và "cáo nhỏ" đánh một trận trong nhà vệ sinh của quán, mặt nạ tháo xuống, hồn mất luôn.

Hai người gặp lại lần nữa, là trong tiệc đón gió ngài Đồng tổ chức cho con trai của bạn cũ.

Đồng Tắc Vi với cậu con trai của bạn cũ này có quan hệ không hề tầm thường, là mối quan hệ mà người trong vòng như họ đều hiểu.

Nhưng Mạnh Hạc Hề phát hiện, người đàn ông tên Sầm Vu ấy, lại chính là chú "cáo nhỏ" trong quán bar.

Không lâu sau, người người trong vòng đều nghe đồn: "Cậu hai nhà họ Mạnh muốn người đẹp đến không cần mạng nữa rồi, lại dám cướp người của ngài Đồng!"

Mạnh Hạc Hề: "Cướp thì cướp thôi, tôi sợ ai!"

Sau này, nhà họ Đồng lụi bại, hắn ngỡ hắn đang cứu bé cáo của mình ra khỏi lồng chim, không ngờ rằng chú cáo con ấy cam tâm tình nguyện bị nhốt trong lòng, chưa từng cần hắn cứu.

Tuyệt vọng, Mạnh Hạc Hề ra nước ngoài, đi liền năm năm.

Lúc cửu biệt trùng phùng, hắn phát hiện trên người cáo nhỏ là mùi của một tên đàn ông khác.

Mạnh Hạc Hề thầm nghĩ: "Nếu đã thế, chú cáo này tại sao không thể là của tôi."

Lần này, hắn phải cướp bé cáo về, bằng mọi giá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Trăng Rớt Lại

Số ký tự: 0