Chương 2
Hắc Dương Vu Hà
2024-01-29 00:40:35
5.
Hậu cung không thể làm gì nương ta, nhưng cũng không đành lòng nhìn bà độc sủng Hoàng thượng.
Vì vậy, tất nhiên họ để mắt đến ta.
Lần này không có ai che chở ta cả.
Đại hoàng tử dẫn theo ba vị hoàng tử đạp ta một cái, ta lăn tròn trên mặt đất.
“Ngươi nói, ta đánh ngươi như vậy, người mẹ hồ ly tinh kia của ngươi có đau lòng không?”
Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Là các ngươi vô dụng, không chiếm được tình thương của cha, lại đem trách nhiệm đổ lên người khác, các ngươi thật là người tốt!”
Bọn họ thẹn quá hóa giận, túm tóc ta, tát ta, ấn đầu ta vào thùng gỗ dơ.
Quản sự ma ma đứng bên cạnh nói: “Đại hoàng tử, Hoàng thượng nói không được để nó chết!”
Bọn họ ngừng tay.
Đứng trước mặt ta, khinh thường.
"Tạ Cửu An, từ nay ngươi sẽ là đồ chơi của bọn ta."
6.
Ta bắt đầu bị họ trêu chọc hằng ngày.
Ví dụ như họ cố tình treo con diều lên cây, bảo ta đi lấy rồi thả rắn dọa ta.
Rồi họ thi bắn cung bắt ta để một quả táo lên đầu làm bia ngắm.
Bọn họ muốn nhìn thấy bộ dáng khóc lóc sợ hãi quỳ xuống xin ta của ta, nhưng ta càng không cho họ được như ý.
Lúc nào ta cũng cắn răng chịu đựng.
Năm ta 15 tuổi, nương ta mang thai.
Hoàng thượng vui mừng, ra lệnh ban thưởng cho mọi người trong cung.
Chỉ có ta bị phạt.
Đại hoàng tử và những người khác phẫn nộ bắt ta đứng trong tuyết lạnh và đổ nước đá lên đầu ta.
Ta đêm đó liền sốt cao.
Trong cơn mê man ta dường như nhìn thấy a nương của mình.
Nương mặc một chiếc áo choàng rộng, đẩy cửa vào mang theo gió và tuyết.
Nương ôm chặt lấy ta.
Rõ ràng bên ngoài rất lạnh nhưng trong vòng tay nương lại rất ấm áp.
"An An, đưa những người đó đến gặp cha con, liệu cha con có vui không?"
Ta đã nghe nương nói vậy.
Đầu óc ta hỗn hỗn độn độn, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng.
- --Cơ hội báo thù có thể đã đến.
7.
Ta chính là điểm giới hạn cuối cùng của nương ta. Tất cả mọi người đều biết rõ đều đó.
Nếu ta chết, nương ta nhất thời xúc động làm ra điều gì xấu, bất luận kẻ nào cũng đều gánh không nổi chuyện này.
Cho nên bọn họ không thể để ta chết.
Vì vậy lần đầu tiên có một tiểu cung nữ, phá lệ được thái y đến chẩn trị.
Nghe nói, người mời thái y chính là đại hoàng tử Triệu Diễm, dù sao đêm đó hắn chính là người dội nước đá vào người ta.
Đương nhiên, sở dĩ Triệu Diễm chủ động đi mời thái y không phải vì hắn tốt bụng mà là vì muốn đề phòng hai đệ đệ của mình.
Đề phòng khi Hoàng thượng hỏi tội tới, bọn họ sẽ đổ hết trách nhiệm lên người hắn.
Ta tuy đang bệnh, mơ mơ màng màng nhưng cũng đoán được tâm tư mấy người bọn họ.
Hoàng thượng chưa lập trữ quân, mặc dù Triệu Diễm là đích tử của Hoàng hậu, nhưng hắn vẫn bất an trong lòng.
Biết hắn bất an ta liền an tâm rồi.
Ta luôn muốn tự mình trả thù, không thể chỉ dựa vào một mình nương được.
8.
Thái y xem bệnh cho ta là đồng liêu cũ của cha ta, tên Phó Lẫm.
Ông ấy cùng phụ thân ta có giao hảo, thường xuyên làm khách nhà ta, con trai của ông ấy là Phó Giác cùng ta là thanh mai trúc mã.
Ông còn hứa hẹn bằng lời với cha ta, khi ta đến tuổi cập kê, sẽ cho Phó Giác đến nhà cầu thân, hai nhà kết thành thông gia.
Đáng tiếc thế sự vô thường, ai cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Có lẽ niệm tình cũ, hoặc có lẽ do thương hại ta, ngoài việc chẩn mạch bốc thuốc hắn còn để một gói kẹo dưới gối ta trước khi rời đi.
Ta lấy một cái và cho vào miệng.
Thật ngọt ngào.
Ta thích đồ ngọt nhất.
Nhưng bây giờ không phải lúc hưởng thụ ngọt ngào như vậy.
Ta đã đổi túi kẹo này lấy nửa hộp phấn hồng với một tiểu nha đầu tham ăn.
Lại dùng cành liễu đốt thành than củi dùng để vẽ lông mày.
Ta biết ta sinh ra đã vô cùng xinh đẹp.
Nương ta giống bạch nguyệt quang của Hoàng thượng đến nỗi làm hắn nhớ mãi không quên.
Mà ta so nương còn đẹp hơn ba phần.
Huống hồ trước khi tiến cung, ta cũng từng là một tiểu thư khuê các cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
Ta cũng từng được giáo dưỡng tỉ mỉ mười bốn năm.
Ta tự tin cho dù nam nhân mà ta đối mặt có lạnh lùng như ánh trăng bạc, ta cũng có thể khiến hắn ta bằng lòng rơi vào vòng tay ta.
9.
Tin tức lại truyền một vòng thâm cung.
Nghe nói khi Phó Lẫm thái y bắt mạch bình an cho nương ta nói rằng đứa bé trong bụng nương ta là một nam hài tử.
Ta tốt xấu cũng là con gái của thái y, mưa dầm thấm đất cũng lược hiểu y thuật, vừa nghe lời này liền biết là nói bậy.
Nương ta mới có thai được hai tháng, cái thai còn chưa thấy rõ, làm sao có thể biết được là trai hay gái.
Nhưng Phó thái y ngôn chi chuẩn xác, ông ấy nói ông ấy có tổ truyền bí pháp, nhìn qua liền biết.
Ta không khỏi thắc mắc, Phó thái y vì sao nói như vậy.
Là vì lấy lòng Hoàng thượng, hay là…
Hay là … được người nào đó bày mưu đặt kế.
Ví dụ như a nương ta…
Phó thái y vì tình cảm xưa cũ mà cho ta một gói kẹo, cũng đồng thời sẽ giúp a nương ta phải không…?
……..
Mặc kệ vì cái gì, lời vừa nói ra, Hoàng thượng long tâm đại duyệt, hết lòng ban thưởng cho nương ta.
Có người đắc ý, có người thất ý, cũng là chuyện bình thường.
Nương ta nhận trăm ngàn sủng ái, mặt khác hậu cung phi tần tự nhiên bị chịu sự ghẻ lạnh vắng vẻ.
Tình thế đối lập như vậy đủ để cho có người đỏ mắt, nổi cơn điên.
10.
Ba vị hoàng tử lại đến bắt nạt ta.
Hoàng thượng chậm chạp không lập trữ quân, làm cho bọn họ mỗi người trong lòng đều sinh ra ảo tưởng ai cũng có cơ hội bước lên ngôi vị.
Mặc kệ là buồn hay vui, ba người lại có chung một dã tâm.
Có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, đứng đầu thiên hạ.
Ban đầu, tam huỵnh đệ bọn họ tranh chấp, chỉ có một người chiến thắng, nhưng bây giờ lại xảy ra biến số.
Hoàng thượng sủng ái nương ta, nếu nương ta sinh hạ hoàng tử, chẳng phải cả ba bọn họ đều thua cuộc sao?
Nhưng họ lại không thể làm gì được.
Hoàng hậu nương nương chạm vào mặt nương ta liền bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, bọn họ không có can đảm đi hại a nương.
Cho nên bọn họ chỉ biết bất lực phẫn nộ, tìm tới ta để trút giận.
Chính là, ta đã không phải là ta lúc trước.
Khác với ta của trước đây, mang bộ dáng dơ bẩn, hiện tai ta mặc một bộ quần áo sạch sẽ, trên mặt nhàn nhạt son phấn.
Vì thế khi bọn họ nhìn thấy ta, ta thấy rõ bọn họ đang do dự.
Ta cười.
Hậu cung không thể làm gì nương ta, nhưng cũng không đành lòng nhìn bà độc sủng Hoàng thượng.
Vì vậy, tất nhiên họ để mắt đến ta.
Lần này không có ai che chở ta cả.
Đại hoàng tử dẫn theo ba vị hoàng tử đạp ta một cái, ta lăn tròn trên mặt đất.
“Ngươi nói, ta đánh ngươi như vậy, người mẹ hồ ly tinh kia của ngươi có đau lòng không?”
Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Là các ngươi vô dụng, không chiếm được tình thương của cha, lại đem trách nhiệm đổ lên người khác, các ngươi thật là người tốt!”
Bọn họ thẹn quá hóa giận, túm tóc ta, tát ta, ấn đầu ta vào thùng gỗ dơ.
Quản sự ma ma đứng bên cạnh nói: “Đại hoàng tử, Hoàng thượng nói không được để nó chết!”
Bọn họ ngừng tay.
Đứng trước mặt ta, khinh thường.
"Tạ Cửu An, từ nay ngươi sẽ là đồ chơi của bọn ta."
6.
Ta bắt đầu bị họ trêu chọc hằng ngày.
Ví dụ như họ cố tình treo con diều lên cây, bảo ta đi lấy rồi thả rắn dọa ta.
Rồi họ thi bắn cung bắt ta để một quả táo lên đầu làm bia ngắm.
Bọn họ muốn nhìn thấy bộ dáng khóc lóc sợ hãi quỳ xuống xin ta của ta, nhưng ta càng không cho họ được như ý.
Lúc nào ta cũng cắn răng chịu đựng.
Năm ta 15 tuổi, nương ta mang thai.
Hoàng thượng vui mừng, ra lệnh ban thưởng cho mọi người trong cung.
Chỉ có ta bị phạt.
Đại hoàng tử và những người khác phẫn nộ bắt ta đứng trong tuyết lạnh và đổ nước đá lên đầu ta.
Ta đêm đó liền sốt cao.
Trong cơn mê man ta dường như nhìn thấy a nương của mình.
Nương mặc một chiếc áo choàng rộng, đẩy cửa vào mang theo gió và tuyết.
Nương ôm chặt lấy ta.
Rõ ràng bên ngoài rất lạnh nhưng trong vòng tay nương lại rất ấm áp.
"An An, đưa những người đó đến gặp cha con, liệu cha con có vui không?"
Ta đã nghe nương nói vậy.
Đầu óc ta hỗn hỗn độn độn, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng.
- --Cơ hội báo thù có thể đã đến.
7.
Ta chính là điểm giới hạn cuối cùng của nương ta. Tất cả mọi người đều biết rõ đều đó.
Nếu ta chết, nương ta nhất thời xúc động làm ra điều gì xấu, bất luận kẻ nào cũng đều gánh không nổi chuyện này.
Cho nên bọn họ không thể để ta chết.
Vì vậy lần đầu tiên có một tiểu cung nữ, phá lệ được thái y đến chẩn trị.
Nghe nói, người mời thái y chính là đại hoàng tử Triệu Diễm, dù sao đêm đó hắn chính là người dội nước đá vào người ta.
Đương nhiên, sở dĩ Triệu Diễm chủ động đi mời thái y không phải vì hắn tốt bụng mà là vì muốn đề phòng hai đệ đệ của mình.
Đề phòng khi Hoàng thượng hỏi tội tới, bọn họ sẽ đổ hết trách nhiệm lên người hắn.
Ta tuy đang bệnh, mơ mơ màng màng nhưng cũng đoán được tâm tư mấy người bọn họ.
Hoàng thượng chưa lập trữ quân, mặc dù Triệu Diễm là đích tử của Hoàng hậu, nhưng hắn vẫn bất an trong lòng.
Biết hắn bất an ta liền an tâm rồi.
Ta luôn muốn tự mình trả thù, không thể chỉ dựa vào một mình nương được.
8.
Thái y xem bệnh cho ta là đồng liêu cũ của cha ta, tên Phó Lẫm.
Ông ấy cùng phụ thân ta có giao hảo, thường xuyên làm khách nhà ta, con trai của ông ấy là Phó Giác cùng ta là thanh mai trúc mã.
Ông còn hứa hẹn bằng lời với cha ta, khi ta đến tuổi cập kê, sẽ cho Phó Giác đến nhà cầu thân, hai nhà kết thành thông gia.
Đáng tiếc thế sự vô thường, ai cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Có lẽ niệm tình cũ, hoặc có lẽ do thương hại ta, ngoài việc chẩn mạch bốc thuốc hắn còn để một gói kẹo dưới gối ta trước khi rời đi.
Ta lấy một cái và cho vào miệng.
Thật ngọt ngào.
Ta thích đồ ngọt nhất.
Nhưng bây giờ không phải lúc hưởng thụ ngọt ngào như vậy.
Ta đã đổi túi kẹo này lấy nửa hộp phấn hồng với một tiểu nha đầu tham ăn.
Lại dùng cành liễu đốt thành than củi dùng để vẽ lông mày.
Ta biết ta sinh ra đã vô cùng xinh đẹp.
Nương ta giống bạch nguyệt quang của Hoàng thượng đến nỗi làm hắn nhớ mãi không quên.
Mà ta so nương còn đẹp hơn ba phần.
Huống hồ trước khi tiến cung, ta cũng từng là một tiểu thư khuê các cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
Ta cũng từng được giáo dưỡng tỉ mỉ mười bốn năm.
Ta tự tin cho dù nam nhân mà ta đối mặt có lạnh lùng như ánh trăng bạc, ta cũng có thể khiến hắn ta bằng lòng rơi vào vòng tay ta.
9.
Tin tức lại truyền một vòng thâm cung.
Nghe nói khi Phó Lẫm thái y bắt mạch bình an cho nương ta nói rằng đứa bé trong bụng nương ta là một nam hài tử.
Ta tốt xấu cũng là con gái của thái y, mưa dầm thấm đất cũng lược hiểu y thuật, vừa nghe lời này liền biết là nói bậy.
Nương ta mới có thai được hai tháng, cái thai còn chưa thấy rõ, làm sao có thể biết được là trai hay gái.
Nhưng Phó thái y ngôn chi chuẩn xác, ông ấy nói ông ấy có tổ truyền bí pháp, nhìn qua liền biết.
Ta không khỏi thắc mắc, Phó thái y vì sao nói như vậy.
Là vì lấy lòng Hoàng thượng, hay là…
Hay là … được người nào đó bày mưu đặt kế.
Ví dụ như a nương ta…
Phó thái y vì tình cảm xưa cũ mà cho ta một gói kẹo, cũng đồng thời sẽ giúp a nương ta phải không…?
……..
Mặc kệ vì cái gì, lời vừa nói ra, Hoàng thượng long tâm đại duyệt, hết lòng ban thưởng cho nương ta.
Có người đắc ý, có người thất ý, cũng là chuyện bình thường.
Nương ta nhận trăm ngàn sủng ái, mặt khác hậu cung phi tần tự nhiên bị chịu sự ghẻ lạnh vắng vẻ.
Tình thế đối lập như vậy đủ để cho có người đỏ mắt, nổi cơn điên.
10.
Ba vị hoàng tử lại đến bắt nạt ta.
Hoàng thượng chậm chạp không lập trữ quân, làm cho bọn họ mỗi người trong lòng đều sinh ra ảo tưởng ai cũng có cơ hội bước lên ngôi vị.
Mặc kệ là buồn hay vui, ba người lại có chung một dã tâm.
Có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, đứng đầu thiên hạ.
Ban đầu, tam huỵnh đệ bọn họ tranh chấp, chỉ có một người chiến thắng, nhưng bây giờ lại xảy ra biến số.
Hoàng thượng sủng ái nương ta, nếu nương ta sinh hạ hoàng tử, chẳng phải cả ba bọn họ đều thua cuộc sao?
Nhưng họ lại không thể làm gì được.
Hoàng hậu nương nương chạm vào mặt nương ta liền bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, bọn họ không có can đảm đi hại a nương.
Cho nên bọn họ chỉ biết bất lực phẫn nộ, tìm tới ta để trút giận.
Chính là, ta đã không phải là ta lúc trước.
Khác với ta của trước đây, mang bộ dáng dơ bẩn, hiện tai ta mặc một bộ quần áo sạch sẽ, trên mặt nhàn nhạt son phấn.
Vì thế khi bọn họ nhìn thấy ta, ta thấy rõ bọn họ đang do dự.
Ta cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro