Chương 21
2024-10-26 15:32:52
Cuối cùng cũng đã tới nhà của Lục Tư Thần, anh và Hạ An Di bước xuống xe. Trước khi vào nhà, cô quay qua nhìn
Trình Lăng, giọng nói ngọt ngào nhờ vá:
- Trình thiếu, anh nhớ đem bạn em về đúng chỗ đấy.
Nhận được sự gật đầu và nụ cười ôn nhu của Trình thiếu, An Di cũng yên tâm mà chào tạm biệt Nhược Vũ.
Thấy chiếc xe đã đi khuất trong màn đêm nhộn nhịp, cô cũng yên tâm xoay lưng vào nhà. Vừa bước vào, An Di đã thấy Tư Thần ngồi ở sofa đợi mình, cô ngây thơ còn tưởng anh bỏ quên thứ gì liền lên tiếng hỏi:
- Sao anh lại ngồi ở đây? Bỏ quên thứ gì sao?
Lục Tư Thần mặt không còn mang dáng vẻ lạnh lùng nữa, anh đi đến ôm lấy eo cô. Giọng nói trầm ấm thì thào bên tai cô:
- Em làm gì mà vào nhà lâu như vậy? Tôi đây là đang ngồi chờ em đấy...
Hạ An Di thấy bầu không khí có chút ái muội, cô nở nụ cười như không tình nguyện trả lời anh:
- Ha... Tôi đợi xe của Trình Lãng đi khuất mới yên tâm quay trở vào nhà. Hơn nữa... Anh đừng ôm eo tôi như vậy...
Tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm...
Chưa đợi Tư Thần phản ứng, cô đã vội gỡ tay anh ra chạy mất hút. Bỏ lại anh với ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô.
.----
Trở về phòng, Hạ An Di liền rất nhanh đi tắm và thay đồ ngủ. Vừa mở cửa phòng, cô đã thấy anh đứng đợi cô. An Di nhìn anh, hỏi:
- Có chuyện gì nữa sao?
Tư Thần nhìn thẳng vào đôi mắt của cô một hồi mới cất lời:
- Em dọn qua phòng tôi ngủ chung đi?
Mặt cô ngơ ngác, mắt chữ O, mồm chữ A. Nhìn anh tỏ ý không hiểu:
- Cái gì mà ngủ chung chứ...!? Không được... Hoàn toàn không được!
Ngưng một xíu, An Di cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói tiếp:
- Nhìn anh nguy hiểm như vậy...tôi không yên tâm khi chung phòng với anh cho lắm...
Hạ An Di sợ Lục Tư Thần sẽ bắt cô ở chung một phòng. Cô có ý định muốn xuống lầu không còn muốn xuống nữa. Dứt lời, An Di vội xoay người bước vào phòng khóá cửa.
Vừa nằm xuống giường, cô vẫn chưa ngủ. Cô nghĩ lại những biểu hiện của Tư Thần từ trước và sau khi cưới...Hoàn toàn là hai con người khác. Nếu trước đây lạnh lùng, vô tâm. Bây giờ anh đã trở nên ấm áp, ôn nhu hơn. Nhưng...
liệu những cảm xúc này sẽ là mãi mãi hay chỉ là nhất thời...?
Bất giác, cô lại nghĩ đến viễn cảnh khi Yên Vân quay về. Cô không thể nào mặt dày mà quay về Quách gia được.
Càng không thể nào vô liêm sỉ, ăn vạ ở Lục gia. Vậy lúc ấy cô sẽ biết đi đâu đây?
Chính cô cũng từng nghĩ đến việc sẽ tìm lại gia đình, nhưng lỡ khi gặp rồi họ lại không muốn gặp cô thì sao? Càng nghĩ Hạ An Di càng thấy khó chịu. Bản thân cô trước giờ không làm chuyện gì xấu, tại sao mọi điều bất công cô đều phải cố gồng mình hứng chịu...?
Càng nghĩ, cô lại nở nụ cười. Nụ cười của cô không còn là sự vui tươi, yêu đời của thiếu nữ đôi mươi nữa mà là nụ cười gắng gượng như đang cố tự động viên bản thân trước những khó khăn, những giông bão mà chính cô sắp phải đối mặt... Nụ cười ấy như đang cố trấn an bản thân rằng: "'sau hôm nay, ngày mai sẽ tốt..." Nhưng ngày mai là khi nào? Là một ngày, một tháng, một năm hay thậm chí là cả một đời..?
Không cần biết ngày ấy đến sớm hay muộn, chỉ cần biết trong thân tâm luôn chờ đợi thì vào một lúc nào đó bản thân cũng sẽ có được hạnh phúc của riêng mình... Một ngày bi thương đối lấy một đời hạnh phúc.
-----
Tự nằm độc thoại, suy nghĩ vẩn vơ một mình. Bỗng trên chiếc bàn cạnh giường có tiếng rung của chuông điện thoại. An Di gác lại những suy nghĩ trong đầu, cô chồm người với lấy điện thoại. Mở lên liền thấy là mẹ Quách gọi đến:
- Alo, Tiểu Di à. Từ hôm lễ cưới được diễn ra đến giờ, lâu quá ta vẫn chưa gọi con. Cuộc sống của con dạo này thế nào? Vẫn khỏe chứ?
Cô nghe giọng của bà, gương mặt cô không còn là dáng vẻ u sầu giống lúc nãy nữa mà đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ vui tươi, hồn nhiên của bản thân:
- Con dạo này sống rất tốt, bản thân cũng rất khỏe. Còn ba mẹ, dạo này thế nào?
Quách phu nhân nghe cô hỏi thăm như vậy, trong lòng cảm thấy vui. Bà mỉm cười hiền từ, âm giọng nhẹ nhàng trả lời qua điện thoại:
- Ba mẹ sống rất tốt, mọi thứ vẫn như vậy... Cuối tuần này, ba mẹ còn định sang Thụy Sĩ thăm Yên Nhi. Gọi cho con để hỏi, không biết đến đó con có rảnh không?
Cô nghe Quách phu nhân nói vậy, chợt nhớ ra cuối tuần này bản thân đã có hẹn với bạn thân, An Di chỉ đành từ chối khéo:
- Xin lỗi mẹ. Cuối tuần này con có hẹn với Nhược Vũ nên con không đi được. Khi nào chị ấy về cứ gọi cho con, lúc ấy con sẽ đến.
Quách phu nhân nghe cô nói, trong lòng bà có chút buồn. Bà biết trước giờ hai chị em luôn không hợp nhau... nếu ở đâu có An Di thì ở đó sẽ không có Yên Vân. Người làm mẹ như bà khi đứng ở giữa cũng rất khó xử.
Quách phu nhân và cô tâm sự được một chút cũng tắt máy. Hạ An Di hướng mặt nhìn trần nhà, cô vừa nhìn ánh đèn lấp lánh vừa suy tư
Trước giờ An Di vẫn luôn thắc mắc, tại sao Quách gia không cho cô mang họ Quách. Giờ cô cũng đã hiểu... vì họ sợ cô sau này sẽ làm cản trở tương lai của Quách Yên Vân nên nhất quyết để cô mang họ Hạ. Tuy Quách phu nhân và Quách lão gia luôn xem cô là con ruột, nhưng Quách gia không xem trọng cô. Họ không xem cô là con nuôi thì cũng xem là người ớ...
Đây có lẽ là đêm đầu tiên mà bản thân cô không muốn ngủ đến như vậy...
Trình Lăng, giọng nói ngọt ngào nhờ vá:
- Trình thiếu, anh nhớ đem bạn em về đúng chỗ đấy.
Nhận được sự gật đầu và nụ cười ôn nhu của Trình thiếu, An Di cũng yên tâm mà chào tạm biệt Nhược Vũ.
Thấy chiếc xe đã đi khuất trong màn đêm nhộn nhịp, cô cũng yên tâm xoay lưng vào nhà. Vừa bước vào, An Di đã thấy Tư Thần ngồi ở sofa đợi mình, cô ngây thơ còn tưởng anh bỏ quên thứ gì liền lên tiếng hỏi:
- Sao anh lại ngồi ở đây? Bỏ quên thứ gì sao?
Lục Tư Thần mặt không còn mang dáng vẻ lạnh lùng nữa, anh đi đến ôm lấy eo cô. Giọng nói trầm ấm thì thào bên tai cô:
- Em làm gì mà vào nhà lâu như vậy? Tôi đây là đang ngồi chờ em đấy...
Hạ An Di thấy bầu không khí có chút ái muội, cô nở nụ cười như không tình nguyện trả lời anh:
- Ha... Tôi đợi xe của Trình Lãng đi khuất mới yên tâm quay trở vào nhà. Hơn nữa... Anh đừng ôm eo tôi như vậy...
Tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm...
Chưa đợi Tư Thần phản ứng, cô đã vội gỡ tay anh ra chạy mất hút. Bỏ lại anh với ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô.
.----
Trở về phòng, Hạ An Di liền rất nhanh đi tắm và thay đồ ngủ. Vừa mở cửa phòng, cô đã thấy anh đứng đợi cô. An Di nhìn anh, hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có chuyện gì nữa sao?
Tư Thần nhìn thẳng vào đôi mắt của cô một hồi mới cất lời:
- Em dọn qua phòng tôi ngủ chung đi?
Mặt cô ngơ ngác, mắt chữ O, mồm chữ A. Nhìn anh tỏ ý không hiểu:
- Cái gì mà ngủ chung chứ...!? Không được... Hoàn toàn không được!
Ngưng một xíu, An Di cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói tiếp:
- Nhìn anh nguy hiểm như vậy...tôi không yên tâm khi chung phòng với anh cho lắm...
Hạ An Di sợ Lục Tư Thần sẽ bắt cô ở chung một phòng. Cô có ý định muốn xuống lầu không còn muốn xuống nữa. Dứt lời, An Di vội xoay người bước vào phòng khóá cửa.
Vừa nằm xuống giường, cô vẫn chưa ngủ. Cô nghĩ lại những biểu hiện của Tư Thần từ trước và sau khi cưới...Hoàn toàn là hai con người khác. Nếu trước đây lạnh lùng, vô tâm. Bây giờ anh đã trở nên ấm áp, ôn nhu hơn. Nhưng...
liệu những cảm xúc này sẽ là mãi mãi hay chỉ là nhất thời...?
Bất giác, cô lại nghĩ đến viễn cảnh khi Yên Vân quay về. Cô không thể nào mặt dày mà quay về Quách gia được.
Càng không thể nào vô liêm sỉ, ăn vạ ở Lục gia. Vậy lúc ấy cô sẽ biết đi đâu đây?
Chính cô cũng từng nghĩ đến việc sẽ tìm lại gia đình, nhưng lỡ khi gặp rồi họ lại không muốn gặp cô thì sao? Càng nghĩ Hạ An Di càng thấy khó chịu. Bản thân cô trước giờ không làm chuyện gì xấu, tại sao mọi điều bất công cô đều phải cố gồng mình hứng chịu...?
Càng nghĩ, cô lại nở nụ cười. Nụ cười của cô không còn là sự vui tươi, yêu đời của thiếu nữ đôi mươi nữa mà là nụ cười gắng gượng như đang cố tự động viên bản thân trước những khó khăn, những giông bão mà chính cô sắp phải đối mặt... Nụ cười ấy như đang cố trấn an bản thân rằng: "'sau hôm nay, ngày mai sẽ tốt..." Nhưng ngày mai là khi nào? Là một ngày, một tháng, một năm hay thậm chí là cả một đời..?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần biết ngày ấy đến sớm hay muộn, chỉ cần biết trong thân tâm luôn chờ đợi thì vào một lúc nào đó bản thân cũng sẽ có được hạnh phúc của riêng mình... Một ngày bi thương đối lấy một đời hạnh phúc.
-----
Tự nằm độc thoại, suy nghĩ vẩn vơ một mình. Bỗng trên chiếc bàn cạnh giường có tiếng rung của chuông điện thoại. An Di gác lại những suy nghĩ trong đầu, cô chồm người với lấy điện thoại. Mở lên liền thấy là mẹ Quách gọi đến:
- Alo, Tiểu Di à. Từ hôm lễ cưới được diễn ra đến giờ, lâu quá ta vẫn chưa gọi con. Cuộc sống của con dạo này thế nào? Vẫn khỏe chứ?
Cô nghe giọng của bà, gương mặt cô không còn là dáng vẻ u sầu giống lúc nãy nữa mà đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ vui tươi, hồn nhiên của bản thân:
- Con dạo này sống rất tốt, bản thân cũng rất khỏe. Còn ba mẹ, dạo này thế nào?
Quách phu nhân nghe cô hỏi thăm như vậy, trong lòng cảm thấy vui. Bà mỉm cười hiền từ, âm giọng nhẹ nhàng trả lời qua điện thoại:
- Ba mẹ sống rất tốt, mọi thứ vẫn như vậy... Cuối tuần này, ba mẹ còn định sang Thụy Sĩ thăm Yên Nhi. Gọi cho con để hỏi, không biết đến đó con có rảnh không?
Cô nghe Quách phu nhân nói vậy, chợt nhớ ra cuối tuần này bản thân đã có hẹn với bạn thân, An Di chỉ đành từ chối khéo:
- Xin lỗi mẹ. Cuối tuần này con có hẹn với Nhược Vũ nên con không đi được. Khi nào chị ấy về cứ gọi cho con, lúc ấy con sẽ đến.
Quách phu nhân nghe cô nói, trong lòng bà có chút buồn. Bà biết trước giờ hai chị em luôn không hợp nhau... nếu ở đâu có An Di thì ở đó sẽ không có Yên Vân. Người làm mẹ như bà khi đứng ở giữa cũng rất khó xử.
Quách phu nhân và cô tâm sự được một chút cũng tắt máy. Hạ An Di hướng mặt nhìn trần nhà, cô vừa nhìn ánh đèn lấp lánh vừa suy tư
Trước giờ An Di vẫn luôn thắc mắc, tại sao Quách gia không cho cô mang họ Quách. Giờ cô cũng đã hiểu... vì họ sợ cô sau này sẽ làm cản trở tương lai của Quách Yên Vân nên nhất quyết để cô mang họ Hạ. Tuy Quách phu nhân và Quách lão gia luôn xem cô là con ruột, nhưng Quách gia không xem trọng cô. Họ không xem cô là con nuôi thì cũng xem là người ớ...
Đây có lẽ là đêm đầu tiên mà bản thân cô không muốn ngủ đến như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro