Chương 36
2024-10-26 15:32:52
Hạ An Di tự trấn an bản thân, cô hít thở sâu rồi cũng bình tĩnh đi xuống. An Di không đi đến chỗ hai người bọn họ mà cô chỉ xoay lưng đi về hướng bếp. Lục Tư Thần và Quách Yên Vân thấy cô xem cả hai như người vô hình. Anh không chịu được mà lạnh giọng lên tiếng:
- Không định chào hỏi!?
An Di bước đến bàn bếp rót một ly nước ấm, cô còn rất bình thản mà uống trước mặt hai người. Sau đó khi nhấp một ngụm nước ấm, cô mới nhẹ nhàng đáp trả:
- Đó giờ ở chung một nhà, tôi chưa bao giờ thấy người khác chào tôi.
"Người khác" ở đây chính là ám chỉ Quách Yên Vân. Tuy trước đây hai người có ở chung một nhà nhưng mỗi lần
Yên Vân đi học về đều ngó lơ cô. Cho dù Hạ An Di lúc nào cũng cúi chào chị nhưng Yên Vân chính là không thích nhìn thấy mặt cô. Cho nên, dù có ở chung một nhà, cô ấy cũng sẽ không bao giờ mở lời chào An Di.
An Di định uống nước xong sẽ trở về phòng để tránh mặt hai người họ. Nào ngờ lúc xoay người lại vô tình vấp trúng chân của Quách Yên Vân, ly nước cô cầm trên tay cũng vì vậy mà không tự chủ được vô tình rơi trúng tay cô ấy.
May mắn thay An Di vì đứng vững nên không ngã nhưng Lục Tư Thần không nghĩ cô vô tình mà là cô đang cố tình muốn hất nước trúng Yên Vân và làm tay cô ấy đỏ lên.
- Em vậy mà tức giận quá liền hất ly nước vào tay cô ấy? Em còn không không mau xin lỗi!
Hạ An Di lúc này đã không còn chịu nổi. Tại sao chuyện gì cũng ập đến với cô, bản thân cô dù có ghét đến cỡ nào cũng không hèn hạ đến mức hất nước vào người khác. Nếu có hất thì phải hất thăng mặt, chứ không phải nhẹ nhàng mà đổ trúng tay. Việc cô làm sai, cô sẽ nhận. Việc cô không làm sai, anh có quyền gì mà kêu cô xin lỗi chứ.
- Tôi không sai thì tại sao phải xin lỗi? Dù gì chị ấy vô tình làm trúng chân tôi nên ly nước trên tay mới đổ. Nếu có hất nước, tôi đây đã hất thăng mặt rồi!
Lục Tư Thần cảm thấy cô ngỗ nghịch như vậy. Trong lúc tức giận nhất thời, anh đã lỡ buông ra lời nói không hay.
- Hạ An Di em lúc nào cũng bướng bỉnh, cứng đầu như vậy. Cho dù có nói trăm ngàn lần thì chúng ta vẫn sẽ không hiểu nhau. Đã không hiểu thì làm sao có thể hợp được chứ. Được rồi, nên kết thúc ở đây thôi... Vị trí Lục thiếu phu nhân vẫn thích hợp với Yên Vân hơn. Tôi và em nên quay trở về cuộc sống như trước đây, là hai người xa lạ không liên quan đến cuộc sống của nhau.
Hạ An Di nghe anh nói, tâm cô vẫn bình thản, anh mắt không hề ngấn lệ. Chỉ là trong trái tim của cô gái bé nhỏ có chút đau lòng...
Cô nhìn anh chỉ mỉm cười nhẹ, nụ cười như sự chế giễu chính bản thân mình. An Di nhìn thẳng vào hai người phía trước, cô không hề tỏ ra giận dữ, không làm ầm ĩ lên mà chỉ đơn giản nở một nụ cười mãn nguyện.
- Trước giờ trong lòng anh vẫn yêu chị ấy, tôi đã đợi câu nói này của anh từ rất lâu rồi. Ngày hôm nay anh nói muốn kết thúc, chúng ta cứ như vậy mà kết thúc thôi.
Ngưng một chút cô lại hướng ánh mắt sang phía Lục Tư Thần.
- Chỉ có điều... nếu biết trước như thế này tôi đã không chấp nhận gả thay rồi, đỡ phải bị người khác nói là "đã qua một đời chồng"!
Hạ An Di vừa nói dứt câu, đã xoay lưng bước trở về phòng. Nếu anh đã muốn như vậy rồi, bản thân cô không còn điều gì để luyến tiếc ở lại nữa. Dù gì trước sau cũng phải dừng lại, vừa hay bản thân cô chỉ mới 25 tuổi, vẫn còn có thế làm lại từ đầu.
An Di vừa bước vào phòng đã vội thu xếp đồ vào vali. Cô không muốn bản thân mình trong mắt người khác là kẻ mặt dày, đeo bám. Chủ nhà đã lên tiếng muốn đuối thì người như cô cũng không nên ở lại đây nữa.
Thu xếp mọi thứ xong xuôi, trước khi rời đi cô còn không quên trả lại nhẫn cưới cho người vốn dĩ nên thuộc về
Nhìn căn phòng một lần cuối, Hạ An Di không hề luyến tiếc mà bước rời đi.
Vừa kéo vali xuống lầu, quản gia thấy cô định đi đâu đó, ông có ý tốt hỏi:
- Thiếu phu nhân. Cô định đi đâu vào giờ này sao?
An Di mỉm cười nhìn ông. Tuy khoảng thời gian ở đây không quá dài, nhưng cô từ lâu đã xem quản gia như người thân trong nhà.
- Cháu sẽ dọn đi và không ở đây nữa. Nếu sau này bác có gặp cháu thì cứ kêu cháu là "Tiểu Di" được rồi. Cảm ơn bác vì quản thời gian qua đã luôn đối xử tốt với cháu. Được rồi, cháu phải đi đây, tạm biệt bác!
Trước khi đi cô không quên ôm lấy ông, sau đó mới xoay lưng kéo vali rời khỏi nhà. Quản gia thấy anh không có ý định cản cô, ông chạy theo định kêu tên cô nhưng bị Lục Tư Thần ngăn lại.
- Bác cứ để cô ấy đi. An Di vốn dĩ luôn cứng đầu như vậy, vài ngày sẽ trở về thôi.
Anh nghĩ bản thân cô đang giận nên mới thu dọn đồ đạc, kéo vali biến mất trước mặt anh. Nhưng Tư Thần sẽ không ngờ được, lần này cô đi không biết bao lâu mới trở về..
- Không định chào hỏi!?
An Di bước đến bàn bếp rót một ly nước ấm, cô còn rất bình thản mà uống trước mặt hai người. Sau đó khi nhấp một ngụm nước ấm, cô mới nhẹ nhàng đáp trả:
- Đó giờ ở chung một nhà, tôi chưa bao giờ thấy người khác chào tôi.
"Người khác" ở đây chính là ám chỉ Quách Yên Vân. Tuy trước đây hai người có ở chung một nhà nhưng mỗi lần
Yên Vân đi học về đều ngó lơ cô. Cho dù Hạ An Di lúc nào cũng cúi chào chị nhưng Yên Vân chính là không thích nhìn thấy mặt cô. Cho nên, dù có ở chung một nhà, cô ấy cũng sẽ không bao giờ mở lời chào An Di.
An Di định uống nước xong sẽ trở về phòng để tránh mặt hai người họ. Nào ngờ lúc xoay người lại vô tình vấp trúng chân của Quách Yên Vân, ly nước cô cầm trên tay cũng vì vậy mà không tự chủ được vô tình rơi trúng tay cô ấy.
May mắn thay An Di vì đứng vững nên không ngã nhưng Lục Tư Thần không nghĩ cô vô tình mà là cô đang cố tình muốn hất nước trúng Yên Vân và làm tay cô ấy đỏ lên.
- Em vậy mà tức giận quá liền hất ly nước vào tay cô ấy? Em còn không không mau xin lỗi!
Hạ An Di lúc này đã không còn chịu nổi. Tại sao chuyện gì cũng ập đến với cô, bản thân cô dù có ghét đến cỡ nào cũng không hèn hạ đến mức hất nước vào người khác. Nếu có hất thì phải hất thăng mặt, chứ không phải nhẹ nhàng mà đổ trúng tay. Việc cô làm sai, cô sẽ nhận. Việc cô không làm sai, anh có quyền gì mà kêu cô xin lỗi chứ.
- Tôi không sai thì tại sao phải xin lỗi? Dù gì chị ấy vô tình làm trúng chân tôi nên ly nước trên tay mới đổ. Nếu có hất nước, tôi đây đã hất thăng mặt rồi!
Lục Tư Thần cảm thấy cô ngỗ nghịch như vậy. Trong lúc tức giận nhất thời, anh đã lỡ buông ra lời nói không hay.
- Hạ An Di em lúc nào cũng bướng bỉnh, cứng đầu như vậy. Cho dù có nói trăm ngàn lần thì chúng ta vẫn sẽ không hiểu nhau. Đã không hiểu thì làm sao có thể hợp được chứ. Được rồi, nên kết thúc ở đây thôi... Vị trí Lục thiếu phu nhân vẫn thích hợp với Yên Vân hơn. Tôi và em nên quay trở về cuộc sống như trước đây, là hai người xa lạ không liên quan đến cuộc sống của nhau.
Hạ An Di nghe anh nói, tâm cô vẫn bình thản, anh mắt không hề ngấn lệ. Chỉ là trong trái tim của cô gái bé nhỏ có chút đau lòng...
Cô nhìn anh chỉ mỉm cười nhẹ, nụ cười như sự chế giễu chính bản thân mình. An Di nhìn thẳng vào hai người phía trước, cô không hề tỏ ra giận dữ, không làm ầm ĩ lên mà chỉ đơn giản nở một nụ cười mãn nguyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trước giờ trong lòng anh vẫn yêu chị ấy, tôi đã đợi câu nói này của anh từ rất lâu rồi. Ngày hôm nay anh nói muốn kết thúc, chúng ta cứ như vậy mà kết thúc thôi.
Ngưng một chút cô lại hướng ánh mắt sang phía Lục Tư Thần.
- Chỉ có điều... nếu biết trước như thế này tôi đã không chấp nhận gả thay rồi, đỡ phải bị người khác nói là "đã qua một đời chồng"!
Hạ An Di vừa nói dứt câu, đã xoay lưng bước trở về phòng. Nếu anh đã muốn như vậy rồi, bản thân cô không còn điều gì để luyến tiếc ở lại nữa. Dù gì trước sau cũng phải dừng lại, vừa hay bản thân cô chỉ mới 25 tuổi, vẫn còn có thế làm lại từ đầu.
An Di vừa bước vào phòng đã vội thu xếp đồ vào vali. Cô không muốn bản thân mình trong mắt người khác là kẻ mặt dày, đeo bám. Chủ nhà đã lên tiếng muốn đuối thì người như cô cũng không nên ở lại đây nữa.
Thu xếp mọi thứ xong xuôi, trước khi rời đi cô còn không quên trả lại nhẫn cưới cho người vốn dĩ nên thuộc về
Nhìn căn phòng một lần cuối, Hạ An Di không hề luyến tiếc mà bước rời đi.
Vừa kéo vali xuống lầu, quản gia thấy cô định đi đâu đó, ông có ý tốt hỏi:
- Thiếu phu nhân. Cô định đi đâu vào giờ này sao?
An Di mỉm cười nhìn ông. Tuy khoảng thời gian ở đây không quá dài, nhưng cô từ lâu đã xem quản gia như người thân trong nhà.
- Cháu sẽ dọn đi và không ở đây nữa. Nếu sau này bác có gặp cháu thì cứ kêu cháu là "Tiểu Di" được rồi. Cảm ơn bác vì quản thời gian qua đã luôn đối xử tốt với cháu. Được rồi, cháu phải đi đây, tạm biệt bác!
Trước khi đi cô không quên ôm lấy ông, sau đó mới xoay lưng kéo vali rời khỏi nhà. Quản gia thấy anh không có ý định cản cô, ông chạy theo định kêu tên cô nhưng bị Lục Tư Thần ngăn lại.
- Bác cứ để cô ấy đi. An Di vốn dĩ luôn cứng đầu như vậy, vài ngày sẽ trở về thôi.
Anh nghĩ bản thân cô đang giận nên mới thu dọn đồ đạc, kéo vali biến mất trước mặt anh. Nhưng Tư Thần sẽ không ngờ được, lần này cô đi không biết bao lâu mới trở về..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro