Chương 4
2024-10-26 15:32:52
Sau khi ăn xong, cô cũng thu dọn rồi trở về phòng. Vừa bước vào phòng ngủ, cô đã thấy Tư Thần nằm trên giường dựa lưng vào tường. Nghe tiếng mở cửa của cô, anh cũng đoán được cô có ý định tối nay sẽ ngủ phòng này. Chưa đợi cô lên tiếng, anh đã mở lời trước:
- Tôi và cô, tối nay không thể ngủ chung một giường được. Một là cô ngủ sofa, hai là cô ngủ dưới đất. Chọn đi.
An Di cảm thấy có phần hơi bức xúc liền lên tiếng:
- Tuy là phòng này anh có thể thiết kế thành phòng riêng của anh và Yên Vân. Nhưng mà ít ra anh cũng phải chừa phòng cho tôi ngủ chứ? Không thể vì anh ghét tôi mà bắt tôi ngủ dưới đất được.
Lục Tư Thần cảm thấy cũng hợp lí, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Liền gọi cho quản gia chuẩn bị một phòng riêng cho Hạ An Di. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, An Di mới cảm thấy thoải mái mà ôm gối và chăn bông tiêu sái rời khỏi phòng.
...----------------...
Vừa đặt lưng xuống chiếc giường êm ái, cô định sẽ nhắm mắt và đánh một giấc dài tới sáng. Nhưng người tính thường không bằng trời tính, chỉ mới nằm xuống đã nghe tiếng chuông điện thoại reo. Mở lên cô liền thấy là bạn thân của cô - Vương Nhược Vũ - gọi đến.
- Alo, bảo bối à. Hôm nay là đám cưới của cậu, sao cậu lại không nói với tớ chứ?
- Tớ thành thật xin lỗi. Hôm nay vì bận quá nên tớ lại quên mất. Hay để nhận lỗi, bữa nào tớ dẫn cậu đi shopping được không Vũ Vũ?
Nhược Vũ nghe vậy, liền không muốn trách An Di nữa, vui cười nói vọng qua điện thoại:
- Được được, thành giao. Cậu đã hứa thì phải giữ lời đấy. Vậy khi nào cậu rảnh thì gọi cho tớ. Giờ cũng trễ rồi, Di Di yêu dấu của tớ ngủ ngon nhé. Bai bai~
- Tớ biết rồi. Cậu cũng ngủ ngon, bai bai~
Vừa buông điện thoại xuống, cô đã chìm vào giấc ngủ. Chắc do hôm nay đứng nhiều nên cô hơi mệt. Vì thế liền vào giấc rất nhanh.
...----------------...
Lúc này, phía bên phòng của anh, Tư Thần vẫn trằn trọc chưa ngủ. Anh thầm nghĩ đến thời gian tươi đẹp của anh và Yên Vân. Đến bây giờ, Tư Thần vẫn không hiểu vì sao gần ngày cưới, Yên Vân lại nói muốn đi nước ngoài và đề nghị chia tay.
Tâm trạng liền vô thức mà nghĩ đến chuyện tình đẹp đẽ trước đây của cả hai. Từ nhỏ, vì hai nhà Lục Quách là bạn thân chí cốt nên anh và Yên Vân đã biết đến nhau. Cũng từ đó, mà anh bị si mê với vẻ đẹp của Yên Vân. Mãi cho đến năm Tư Thần 23 tuổi, Yên Vân 22 tuổi. Anh và cô ấy mới chính thức ở bên nhau.
Chuyện tình của Tư Thần được mọi người ngưỡng mộ, ai cũng nói họ rất đẹp đôi. Người người nhìn vào chỉ có thể thốt lên rằng: "Quả là một đôi trai tài gái sắc". Đến sau này, Lục gia và Quách gia biết được. Liền mong muốn tổ chức hôn lễ thật sớm. Vì Lục gia muốn Tư Thần kết hôn, sinh con để có cháu bồng.
Nhưng cuối cùng, thế nào Lục gia cũng không ngờ đến vào ngày kết hôn, cô dâu không phải là Quách Yên Vân mà lại thay thế thành Hạ An Di.
Tuy nhà họ Lục, mọi người cũng có chút thích cô. Nhưng họ biết cô chỉ là con nuôi của Quách gia, nếu cô là Lục thiếu phu nhân. Thì khác nào mặt mũi của cả Lục gia đều mất hết? Đã là con nuôi thì làm sao xứng với ba chữ "thiếu phu phân". Như vậy, danh xưng "Lục thiếu phu nhân" lại càng không xứng.
Coi như đó là do số phận an bài, khó có thể thay đổi. Nên Lục gia cũng đành phải chấp nhận việc cô dâu đã bị thay thế thành An Di. Tuy cuộc hôn nhân này tổ chức khép kín, nhưng mọi người tham dự hôn lễ đều là những người có tên tuổi trong xã hội. Vì thế, ai ai cũng thắc mắc, tại sao cô dâu từ Quách tiểu thư, lại đổi thành con nuôi của Quách gia. Cũng từ đây, mà dư luận lại có một phen xôn xao...
Bỗng chợt, Tư Thần lại nhìn đến bức ảnh của anh và Yên Vân. Anh ngắm nhìn cô trong ảnh, môi khẽ mấp máy:
- Vân Nhi, tại sao em không một lời giải thích nào lại liền bỏ đi. Anh phải chờ bao lâu nữa em mới quay trở về...? Cho dù là lâu đến đâu đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn chờ đợi em quay về.
- Tôi và cô, tối nay không thể ngủ chung một giường được. Một là cô ngủ sofa, hai là cô ngủ dưới đất. Chọn đi.
An Di cảm thấy có phần hơi bức xúc liền lên tiếng:
- Tuy là phòng này anh có thể thiết kế thành phòng riêng của anh và Yên Vân. Nhưng mà ít ra anh cũng phải chừa phòng cho tôi ngủ chứ? Không thể vì anh ghét tôi mà bắt tôi ngủ dưới đất được.
Lục Tư Thần cảm thấy cũng hợp lí, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Liền gọi cho quản gia chuẩn bị một phòng riêng cho Hạ An Di. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, An Di mới cảm thấy thoải mái mà ôm gối và chăn bông tiêu sái rời khỏi phòng.
...----------------...
Vừa đặt lưng xuống chiếc giường êm ái, cô định sẽ nhắm mắt và đánh một giấc dài tới sáng. Nhưng người tính thường không bằng trời tính, chỉ mới nằm xuống đã nghe tiếng chuông điện thoại reo. Mở lên cô liền thấy là bạn thân của cô - Vương Nhược Vũ - gọi đến.
- Alo, bảo bối à. Hôm nay là đám cưới của cậu, sao cậu lại không nói với tớ chứ?
- Tớ thành thật xin lỗi. Hôm nay vì bận quá nên tớ lại quên mất. Hay để nhận lỗi, bữa nào tớ dẫn cậu đi shopping được không Vũ Vũ?
Nhược Vũ nghe vậy, liền không muốn trách An Di nữa, vui cười nói vọng qua điện thoại:
- Được được, thành giao. Cậu đã hứa thì phải giữ lời đấy. Vậy khi nào cậu rảnh thì gọi cho tớ. Giờ cũng trễ rồi, Di Di yêu dấu của tớ ngủ ngon nhé. Bai bai~
- Tớ biết rồi. Cậu cũng ngủ ngon, bai bai~
Vừa buông điện thoại xuống, cô đã chìm vào giấc ngủ. Chắc do hôm nay đứng nhiều nên cô hơi mệt. Vì thế liền vào giấc rất nhanh.
...----------------...
Lúc này, phía bên phòng của anh, Tư Thần vẫn trằn trọc chưa ngủ. Anh thầm nghĩ đến thời gian tươi đẹp của anh và Yên Vân. Đến bây giờ, Tư Thần vẫn không hiểu vì sao gần ngày cưới, Yên Vân lại nói muốn đi nước ngoài và đề nghị chia tay.
Tâm trạng liền vô thức mà nghĩ đến chuyện tình đẹp đẽ trước đây của cả hai. Từ nhỏ, vì hai nhà Lục Quách là bạn thân chí cốt nên anh và Yên Vân đã biết đến nhau. Cũng từ đó, mà anh bị si mê với vẻ đẹp của Yên Vân. Mãi cho đến năm Tư Thần 23 tuổi, Yên Vân 22 tuổi. Anh và cô ấy mới chính thức ở bên nhau.
Chuyện tình của Tư Thần được mọi người ngưỡng mộ, ai cũng nói họ rất đẹp đôi. Người người nhìn vào chỉ có thể thốt lên rằng: "Quả là một đôi trai tài gái sắc". Đến sau này, Lục gia và Quách gia biết được. Liền mong muốn tổ chức hôn lễ thật sớm. Vì Lục gia muốn Tư Thần kết hôn, sinh con để có cháu bồng.
Nhưng cuối cùng, thế nào Lục gia cũng không ngờ đến vào ngày kết hôn, cô dâu không phải là Quách Yên Vân mà lại thay thế thành Hạ An Di.
Tuy nhà họ Lục, mọi người cũng có chút thích cô. Nhưng họ biết cô chỉ là con nuôi của Quách gia, nếu cô là Lục thiếu phu nhân. Thì khác nào mặt mũi của cả Lục gia đều mất hết? Đã là con nuôi thì làm sao xứng với ba chữ "thiếu phu phân". Như vậy, danh xưng "Lục thiếu phu nhân" lại càng không xứng.
Coi như đó là do số phận an bài, khó có thể thay đổi. Nên Lục gia cũng đành phải chấp nhận việc cô dâu đã bị thay thế thành An Di. Tuy cuộc hôn nhân này tổ chức khép kín, nhưng mọi người tham dự hôn lễ đều là những người có tên tuổi trong xã hội. Vì thế, ai ai cũng thắc mắc, tại sao cô dâu từ Quách tiểu thư, lại đổi thành con nuôi của Quách gia. Cũng từ đây, mà dư luận lại có một phen xôn xao...
Bỗng chợt, Tư Thần lại nhìn đến bức ảnh của anh và Yên Vân. Anh ngắm nhìn cô trong ảnh, môi khẽ mấp máy:
- Vân Nhi, tại sao em không một lời giải thích nào lại liền bỏ đi. Anh phải chờ bao lâu nữa em mới quay trở về...? Cho dù là lâu đến đâu đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn chờ đợi em quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro