Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 54

2024-10-26 15:32:52

Sau khi An Di và Tư Thần chuẩn bị xong, cả hai cũng bước ra xe đến nhà viện trưởng Hạ. Hôm nay họ đều chọn cho mình trang phục cùng một tone màu kem chủ đạo.

Vừa đến nơi, cô đã phải trầm trồ trước căn biệt thự xa hoa, choáng ngợp. Tuy cô có nghe nói nhà trưởng khoa Hạ rất giàu, vậy mà không ngờ đến lại giàu thế này.

Hạ An Di đi đến bấm chuông, chưa mất vài phút đã có người hầu bước ra mở cửa.

- Cô là Hạ An Di ạ?

An Di mỉm cười gật đầu, sau đó cô được người hầu chỉ vào trong nhà, nơi có ông bà Hạ đang đợi. Cô vừa đi vừa nhìn ngó nội thất xung quanh căn biệt thự.

Tuy ngôi nhà được xây theo kiểu truyền thống nhưng về độ sang trọng, đồ sộ thì cũng phải ngang ngửa Lục gia.

Vừa bước vào trong cô đã thấy một người phụ nữ trung niên từ phòng bếp đi ra. Người đó không ai khác là Thẩm Nguyệt Lệ - người được mọi người gọi với danh xưng là Hạ phu nhân. Bà nở nụ cười nói với cô:

- Tiểu Di. Cháu đến rồi sao? Mau mau vào đây.

Bà đi đến nắm lấy tay cô lại ghế ngồi. Ông Hạ rót trà cho cả hai xong cũng cười cười nhìn về phía An Di nói:

- Ta không ngờ cháu lại dành thời gian đến đây chung vui cùng gia đình ta.

Cô và anh như phép lịch sự mà gật đầu nhận lấy ly trà từ ông. Bà Hạ ngồi kế cô nhẹ nhàng mở lời:

- Hôm nay nhà bác không có tiệc gì, chỉ là nghe tên cháu đã lâu nên muốn mời cháu đến nhà ăn một bữa cơm.

Bà xoa xoa bàn tay của cô sau đó lại nói tiếp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Bác đã nghe ông ấy kể về cháu. Thật trùng hợp là cháu cũng họ Hạ và trùng quê hương vợ chồng bác. Nên hôm nay bác và ông ấy muốn mời cháu đến nhà ăn một bữa cơm. Nhìn cháu thế này, bác lại nhớ đến đứa con gái thất lạc của mình... Nếu bây giờ nó ở đây thì chắc là chạc tuổi cháu.

Hạ Bách ngồi kế bên vỗ vai an ủi vợ mình. Tuy là bà nở nụ cười vui vẻ, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này lòng bà vẫn buồn. Có người mẹ nào lạc mất con mà không đau lòng, đau khổ chứ...

đến chiếc tủ ở phía tivi, mở ngăn kéo lấy ra bức hình đã được đóng khung kĩ lưỡng. Ông cầm trên tay đem đến đưa cho cô xem.

Vừa cầm tấm ảnh trên tay, An Di đã bất ngờ. Không phải vì ảnh đó đẹp mà là vì... đứa bé trong ảnh thật giống cô.

Hạ An Di vừa cầm ảnh, trong lòng liền trở nên rưng rưng. Cô nhẹ giọng lên tiếng nói:

- Thật trùng hợp... Cháu cũng có một tấm ảnh như thế này...

Sau đó cô lấy một tấm ảnh từ trong túi xách. Lúc nào cô cũng đem theo bên mình vì cô nghĩ một ngày nào đó có thể lấy tấm ảnh này ra mà tìm ba mẹ ruột. Không ngờ đến ngày đó cũng chính là ngày hôm nay... Ngày mà cô đã mong chờ từ rất lâu rồi.

Thẩm Nguyệt Lệ cầm tấm ảnh lên đưa cho chồng mình xem. Hai người họ đặt hai tấm ảnh gần kế bên nhau. Không ngờ đến... Người trong ảnh lại là một!

Lúc này tay của bà đã run run, bà dang tay ôm lấy An Di. Cô cũng vì cái ôm của mẹ mình mà bật khóc. Khóc vì bản thân có thể nhận lại gia đình của mình, khóc vì cô cũng đã có được tình yêu thương của ba mẹ ruột.

- Con gái. Không ngờ đến con lại là con gái ruột của ta. Ba mẹ đã dành rất nhiều năm để tìm con, cuối cùng kết quả cũng chỉ là con số không... Đến lúc ba mẹ định buông xuôi tất cả, không ngờ đến con vậy mà lại về bên cạnh ba mẹ một lần nữa.

Ông Hạ thấy hai mẹ con ôm nhau như vậy, ông cũng vui mừng mà ôm lấy cả hai. Vui vì bản thân đã tìm lại được con gái thất lạc nhiều năm, vui vì lúc nghĩ sẽ buông xuôi tất cả thì con gái lại quay trở về bên vòng tay họ.

Bà Hạ xoa xoa bàn tay cô. Tuy bà không còn khóc nữa nhưng cảm xúc trong lòng vẫn rưng rưng. Tưởng chừng mọi chuyện chỉ là trong mơ, họ không bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp lại được con gái của mình.

- Trước đây ba mẹ đặt tên cho con là Hạ Tĩnh Di. Tên "Tĩnh Di" mang ý nghĩa mong con luôn bình yên, thư thái trong cuộc sống cũng như mọi điều mà con trải qua. Tuy "Tĩnh" là yên tĩnh nhưng con vẫn toả sáng, mang năng lượng vui vẻ đến mọi người. Ba mẹ đặt tên này với mong ước con sẽ luôn bình yên, tươi vui đúng với bản thân con.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhìn ba mẹ mình, mỉm cười gật đầu. An Di rất thích tên "Hạ Tĩnh Di" nhưng bản thân cô từ lâu đã gắn bó với tên "Hạ An Di". Cũng vì vậy mà cô cảm thấy tên đó vẫn hợp hơn, luôn mang đến may mắn cho chính mình.

- Thật sự tên "Tĩnh Di" con cũng thích. Nhưng con vẫn cảm thấy tên "An Di" vẫn hợp với mình hơn. Trước đây con được ba mẹ Quách nhận nuôi. Bản thân chỉ nhớ mình mang họ Hạ, tên Di. Sau đó họ mới ghép tên lót con là "An", "An Di" chính là mong con một đời bình an, sống vui vẻ và hạnh phúc.

Ông bà Hạ nghe cô nói vậy, họ cũng tôn trọng quyết định của cô. Dù gì tên mà cô chọn sẽ đi theo cô cả đời. Vậy nên nếu cô thích tên "An Di" thì ông bà sẽ không ép buộc.

Bầu không khí trong nhà lúc này rất ấm áp. Đây là hình ảnh một gia đình mà Hạ An Di mong ước từ rất lâu rồi. Cô không cần ba mẹ mình quá giàu có, chỉ cần họ vẫn luôn yêu thương cô thì bản thân đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Nãy giờ nói chuyện, nhận lại máu mủ ruột thịt mà cô quên giới thiệu anh cho ba mẹ của mình.

- À... Con quên giới thiệu với ba mẹ, anh ấy là Lục Tư Thần.

Ba mẹ cô lúc này mới nhớ đến anh nãy giờ chỉ ngồi cạnh chứ không nói gì. Bây giờ ông bà mới nhìn kĩ thì thấy mọi ngũ quan trên mặt Tư Thần đều hoàn hảo cứ như tạc tượng. Tuy bên ngoài mang khí chất lạnh lùng nhưng khi ở bên cạnh con gái của họ, anh vẫn luôn là con người ôn nhu, ấm áp.

- Là bạn trai con sao?

Chưa đợi Hạ An Di trả lời, anh đã lên tiếng trước:

- Dạ, cháu là chồng cô ấy.

Ông bà Hạ nghe anh nói vậy liền có chút bất ngờ, con gái họ vậy mà đã cưới chồng. Người con rể này bên ngoài không những hào soái, tuấn lãng mà bên trong lại còn nhiều tiền.

- Rất đẹp! Hai đứa rất đẹp đôi. Con rể à, ta chỉ có duy nhất một đứa con gái này. Con phải yêu thương và cưng chiều Tiểu Di, có như vậy bản thân ta mới cảm thấy yên tâm.

Anh gật đầu, mỉm cười nhìn ông Hạ. Coi như đây cũng được xem là bước đầu tiên của việc rước cô về nhà. Được ba mẹ vợ yên tâm giao con gái của họ cho mình, Lục Tư Thần anh đã cảm thấy vui rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Vân Mùa Hạ

Số ký tự: 0