Chương 56
2024-10-26 15:32:52
Lục Tư Thần nghe cô nói vậy, gương mặt liền nở nụ cười. Nếu không phải do anh đang lái xe, không chừng đã có thể dang tay ôm chặt lấy cô rồi. Chợt... khoé mắt anh lại tuôn ra giọt lệ nóng hổi.
An Di lấy giấy lau nước mắt cho người đàn ông trước mặt. Cô nở nụ cười trêu chọc.
- Chẳng phải em đồng ý rồi sao? Em không khóc, sao anh chưa gì đã khóc rồi?
Tư Thần nở nụ cười, anh khóc không phải vì buồn bã mà là khóc vì vui mừng, vì cuối cùng chuyện tình của cả hai cũng có hồi kết. Khóc vì cô đã lựa chọn tha thứ và cho anh một danh phận.
Trước đây họ như hai người xa lạ, nhờ sợi dây định mệnh mà đã kéo cả hai về phía nhau. Tuy ở quá khứ anh đã có nhiều lần làm cô tổn thương. Nhưng ở hiện tại và tương lai, anh đã vì cô mà thay đổi. Và cũng vì người con gái này mà anh lại được học cách yêu, học cách theo đuổi một người. Đặc biệt là học cách trân trọng người mà bản thân yêu.
Cả hai ngồi trên xe nói chuyện vui vẻ, bỗng điện thoại của cô lại reo lên. Hạ An Di mở ra xem thì thấy là bạn thân mình gọi đến.
Alo. Vũ Vũ, có chuyện gì sao?Di Di. Chị cậu... biến mất rồi..An Di nghe cô nàng nói, gương mặt xinh đẹp chợt tối mịt. Đầu óc lúc này trống không, bản thân chỉ nghĩ đến vì sao chị mình không nói lời nào mà đã bỏ đi. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng hỏi Nhược Vũ:
Vũ Vũ. Chị ấy... bỏ đi từ lúc nào?Tớ không biết... Chỉ biết từ Quách gia nói chị ấy đã bỏ đi thôi.Cô nghe bạn thân nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy bất an hơn. Dù gì cũng chỉ có mình cô và Tư Thần biết Yên Vân đang có thai. Nếu để một mình cô ấy cùng đứa bé trong bụng bỏ đi đến một nơi xa thì thật không an toàn...
- Vũ Vũ. Khi nào cậu có tin tức của chị ấy thì gọi cho mình. Bây giờ mình cùng Tư Thần sẽ thu dọn hành lí ra sân
bay.
Mấy tiếng sau.
Sau khi anh và cô trở về nhà thu dọn đồ, cuối cùng cả hai cũng đã lên máy bay. Trên đường đi, An Di luồn cầm điện thoại nhấn gọi cho Yên Vân. Nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến hai tiếng *tút...tút*.
Tư Thần thấy cô lo lắng như vậy, anh choàng tay mình qua vai của cô nhẹ nhàng an ủi.
- Em đừng lo. Chúng ta sẽ tìm được cô ấy thôi. Mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi, đến nơi anh sẽ kêu em.
Cô gật đầu, sau đó cũng tựa đầu vào vai anh nhắm mắt ngủ. Tư Thần thấy cô đã ngủ rồi, anh cũng tựa đầu mình vào đầu cô chợp mắt một lúc.
Đến khi nghe thông báo máy bay sắp hạ cánh, anh mới nhẹ nhàng đánh thức cô.
Giờ này ở thành phố S chỉ mới là buổi trưa. Khi xuống sân bay Tư Thần giúp cô kéo vali, sau đó cả hai bắt xe đến
Quách gia.
Quách gia lúc này đang rất xôn xao, náo nhiệt đi tìm Yên Vân. Ông bà Quách ngồi trong nhà lo lắng cho con gái của mình, cứ cách vài phút lại ngó ra phía cửa lớn của biệt thự.
Đến khi thấy Tư Thần và An Di từ ngoài cửa bước vào. Bà Quách mới vui mừng chạy ra ôm cô:
- Tiểu Di. Con về rồi.
Sau khi hành lí của cả hai được người hầu đem vào nhà. Cô lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Tại sao chị ấy lại bỏ đi vậy ạ?
Quách lão gia và phu nhân nhìn nhau rồi cũng lắc đầu. Từ lúc biết cô ấy bỏ đi, trong lòng bà buồn bã hơn bao giờ hết. Lúc nào đồi mắt của bà cũng rưng rưng như muốn khóc.
Mẹ Quách lấy lá thư mà Quách Yên Vân trước khi đi đã viết. Bà đưa cho cô, An Di từ từ mở phong thư. Cô đọc từng dòng chữ bên trong lá thư mà chị mình viết.
'Tiểu Di. Vương Trạch... Anh ấy biết chị mang thai rồi... Anh ấy nói một là chị cùng đứa trẻ biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy. Hai là sinh đứa trẻ ra và đưa Quách gia nuôi nấng, chị sẽ được một số tiền để sang nước ngoài.
Nhưng... bản thân là một người mẹ, chị không thể vì đồng tiền mà rời xa con mình được. Dù gì bản thân chị cũng có thể tự kiếm sống đề nuôi thiên thần nhỏ khôn lớn.
Vậy nên chị sẽ lựa chọn rời đi... Em đừng giận chị, cũng đừng trách anh ấy. A Trạch đã dành cả thanh xuân để yêu em... Chị cũng đã dành hết tình yêu của bản thân mà yêu anh ấy. Cuối cùng tình cảm này vẫn không được đáp lại... Đến khi mọi chuyện ổn thỏa, bảo bảo lớn hơn một chút, chị sẽ về thăm em. Bây giờ chị phải đi rồi, tạm biệt
Tiều Di - em gái của chị.'
Đáy mắt của cô khi đọc đến những dòng cuối cùng cũng rơi lệ. Hạ An Di không ngờ đến chị mình lại vì tình yêu của bản thân mà đau khổ thế này....
Cô đưa bức thư lại cho ông bà Quách. Sau khi bà Quách đọc bức thư cũng bật khóc. Bà không ngờ đến con gái mình lại vì mang thai mà bỏ đi. Nuôi cả hai chị em cô từng ấy năm, hai người vậy mà vì một tình yêu đau buồn mà rời đi....
May mắn An Di đã có thể quay lại với Tư Thần, hai người cũng có được hạnh phúc của riêng mình.
Quách Yên Vân lại không may mắn như vậy, cho dù cô ấy đã yêu rất nhiều, chấp nhận mang cốt nhục của Vương Trạch. Nhưng cuối cùng anh ấy không yêu chính là không yêu....
An Di lấy giấy lau nước mắt cho người đàn ông trước mặt. Cô nở nụ cười trêu chọc.
- Chẳng phải em đồng ý rồi sao? Em không khóc, sao anh chưa gì đã khóc rồi?
Tư Thần nở nụ cười, anh khóc không phải vì buồn bã mà là khóc vì vui mừng, vì cuối cùng chuyện tình của cả hai cũng có hồi kết. Khóc vì cô đã lựa chọn tha thứ và cho anh một danh phận.
Trước đây họ như hai người xa lạ, nhờ sợi dây định mệnh mà đã kéo cả hai về phía nhau. Tuy ở quá khứ anh đã có nhiều lần làm cô tổn thương. Nhưng ở hiện tại và tương lai, anh đã vì cô mà thay đổi. Và cũng vì người con gái này mà anh lại được học cách yêu, học cách theo đuổi một người. Đặc biệt là học cách trân trọng người mà bản thân yêu.
Cả hai ngồi trên xe nói chuyện vui vẻ, bỗng điện thoại của cô lại reo lên. Hạ An Di mở ra xem thì thấy là bạn thân mình gọi đến.
Alo. Vũ Vũ, có chuyện gì sao?Di Di. Chị cậu... biến mất rồi..An Di nghe cô nàng nói, gương mặt xinh đẹp chợt tối mịt. Đầu óc lúc này trống không, bản thân chỉ nghĩ đến vì sao chị mình không nói lời nào mà đã bỏ đi. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng hỏi Nhược Vũ:
Vũ Vũ. Chị ấy... bỏ đi từ lúc nào?Tớ không biết... Chỉ biết từ Quách gia nói chị ấy đã bỏ đi thôi.Cô nghe bạn thân nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy bất an hơn. Dù gì cũng chỉ có mình cô và Tư Thần biết Yên Vân đang có thai. Nếu để một mình cô ấy cùng đứa bé trong bụng bỏ đi đến một nơi xa thì thật không an toàn...
- Vũ Vũ. Khi nào cậu có tin tức của chị ấy thì gọi cho mình. Bây giờ mình cùng Tư Thần sẽ thu dọn hành lí ra sân
bay.
Mấy tiếng sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi anh và cô trở về nhà thu dọn đồ, cuối cùng cả hai cũng đã lên máy bay. Trên đường đi, An Di luồn cầm điện thoại nhấn gọi cho Yên Vân. Nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến hai tiếng *tút...tút*.
Tư Thần thấy cô lo lắng như vậy, anh choàng tay mình qua vai của cô nhẹ nhàng an ủi.
- Em đừng lo. Chúng ta sẽ tìm được cô ấy thôi. Mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi, đến nơi anh sẽ kêu em.
Cô gật đầu, sau đó cũng tựa đầu vào vai anh nhắm mắt ngủ. Tư Thần thấy cô đã ngủ rồi, anh cũng tựa đầu mình vào đầu cô chợp mắt một lúc.
Đến khi nghe thông báo máy bay sắp hạ cánh, anh mới nhẹ nhàng đánh thức cô.
Giờ này ở thành phố S chỉ mới là buổi trưa. Khi xuống sân bay Tư Thần giúp cô kéo vali, sau đó cả hai bắt xe đến
Quách gia.
Quách gia lúc này đang rất xôn xao, náo nhiệt đi tìm Yên Vân. Ông bà Quách ngồi trong nhà lo lắng cho con gái của mình, cứ cách vài phút lại ngó ra phía cửa lớn của biệt thự.
Đến khi thấy Tư Thần và An Di từ ngoài cửa bước vào. Bà Quách mới vui mừng chạy ra ôm cô:
- Tiểu Di. Con về rồi.
Sau khi hành lí của cả hai được người hầu đem vào nhà. Cô lúc này mới lên tiếng hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tại sao chị ấy lại bỏ đi vậy ạ?
Quách lão gia và phu nhân nhìn nhau rồi cũng lắc đầu. Từ lúc biết cô ấy bỏ đi, trong lòng bà buồn bã hơn bao giờ hết. Lúc nào đồi mắt của bà cũng rưng rưng như muốn khóc.
Mẹ Quách lấy lá thư mà Quách Yên Vân trước khi đi đã viết. Bà đưa cho cô, An Di từ từ mở phong thư. Cô đọc từng dòng chữ bên trong lá thư mà chị mình viết.
'Tiểu Di. Vương Trạch... Anh ấy biết chị mang thai rồi... Anh ấy nói một là chị cùng đứa trẻ biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy. Hai là sinh đứa trẻ ra và đưa Quách gia nuôi nấng, chị sẽ được một số tiền để sang nước ngoài.
Nhưng... bản thân là một người mẹ, chị không thể vì đồng tiền mà rời xa con mình được. Dù gì bản thân chị cũng có thể tự kiếm sống đề nuôi thiên thần nhỏ khôn lớn.
Vậy nên chị sẽ lựa chọn rời đi... Em đừng giận chị, cũng đừng trách anh ấy. A Trạch đã dành cả thanh xuân để yêu em... Chị cũng đã dành hết tình yêu của bản thân mà yêu anh ấy. Cuối cùng tình cảm này vẫn không được đáp lại... Đến khi mọi chuyện ổn thỏa, bảo bảo lớn hơn một chút, chị sẽ về thăm em. Bây giờ chị phải đi rồi, tạm biệt
Tiều Di - em gái của chị.'
Đáy mắt của cô khi đọc đến những dòng cuối cùng cũng rơi lệ. Hạ An Di không ngờ đến chị mình lại vì tình yêu của bản thân mà đau khổ thế này....
Cô đưa bức thư lại cho ông bà Quách. Sau khi bà Quách đọc bức thư cũng bật khóc. Bà không ngờ đến con gái mình lại vì mang thai mà bỏ đi. Nuôi cả hai chị em cô từng ấy năm, hai người vậy mà vì một tình yêu đau buồn mà rời đi....
May mắn An Di đã có thể quay lại với Tư Thần, hai người cũng có được hạnh phúc của riêng mình.
Quách Yên Vân lại không may mắn như vậy, cho dù cô ấy đã yêu rất nhiều, chấp nhận mang cốt nhục của Vương Trạch. Nhưng cuối cùng anh ấy không yêu chính là không yêu....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro