Chương 2
Chẳng liên quan gì tới chuyện tình cảm
2024-07-15 05:51:02
Người nam nhân hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào tấm thảm đỏ dưới chân.
Một bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết thò ra từ giữa Hồng Lạc, không chút do dự giẫm lên lòng bàn tay đang duỗi ra của người nam nhân bên giường. Gót chân màu hồng nhạt vô thức cọ vào lòng bàn tay màu lúa mạch của hắn.
" Lý Ngọc Hạc " rèm lụa kéo ra ,người trên giường mặc bộ đồ mền mại như mây trắng, tôn lên những đường cong tuyệt mỹ. Thiếu nữ có mái tóc đen như thác nước, để lộ ra xương quai xanh và một phần cổ mền mại hơn lớp vải bông trên người, lời nói nhẹ nhưng trách mắng:" hôm nay tuyết rơi, sao ngươi đến chậm thế "
Lý Ngọc Hạc nghe vậy vẻ mặt không thay đổi, nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn không xương của thiếu nữ trong tay ,nhẹ giọng trả lời "là lỗi của thần "
Giọng nói của nam nhân không hề dao động,hắn không cảm thấy xấu hổ khi bị người con gái cao quý nhất nước Đại Hạ trách mắng.
Công chúa Bảo Châu liếc mắt nhìn khuôn mặt vô hồn của hắn,nhếch môi chán ghét.
" Phạt ngươi ngày nay không được ăn cơm " thiếu nữ nói xong,dùng ngón chân như ngọc chạm vào bắp đùi rắn chắc của hắn, "mang giày và vớ cho ta"
" Vâng, công chúa "
Sau khi đi giày và vớ ,dùng bữa sáng, việc còn lại là của tỳ nữ riêng. Khi tỳ nữ đến tiếp nhận nhìn thấy Lý Ngọc Hạc tất cả đều nghe theo. Vốn dĩ với khuôn mặt tuấn tiếu của mình, cho dù có là nam nhân trong mơ của hàng ngàn cô gái ,nhưng không ai dám mơ ước với hắn. Bởi hắn là người tuyệt tình,đáng sợ .
Khi hắn vào phủ công chúa, hắn không những đánh bại hết cẩm y vệ canh gác trong cung,tổ chức lại trại canh gác một cách chặt chẽ còn bắt được những tên nội gián được các phi tần trong cung cử đến phủ công chúa trong thời gian ngắn. Người ta kể rằng vào đêm nội gián bị bắt, cả phủ công chúa đều nghe thấy tiếng la hét suốt đêm.
Ngay cả Hình Bộ cũng không làm gì được những tên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh này. Chỉ sau một đêm hắn điều tra bọn chúng đã khai ra người đứng sau,cuối cùng bọn chúng không chịu đựng được đã tự sát trong tay Lý Ngọc Hạc.
Vì vậy, dù Lý Ngọc Hạc chưa bao giờ trừng phạt hạ nhân trong phủ, nhưng sau đêm đó, mọi người vẫn run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô cảm của hắn. Ai cũng thấy kính trọng và sợ hãi đều gọi hắn là Diêm Vương sống.
Người gác cổng già vừa đến để giới thiệu cho những người mới làm quen trong phủ thì họ nhìn thấy Diêm Vương sống, người mà họ kính trọng và kính sợ mặc áo choàng đen bước ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn tuyết rơi càng nhiều, chớp mắt một mảnh lặng im
không ai dám lại gần hỏi, nhìn bóng dáng người nam nhân đi xa.Có lẽ người võ công cao thân thể tốt và có khả năng năng chống lạnh tốt hơn.
Căn phòng đầu tiên rẽ trái từ sân công chúa là phòng của Lý Ngọc Hạc.
Một bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết thò ra từ giữa Hồng Lạc, không chút do dự giẫm lên lòng bàn tay đang duỗi ra của người nam nhân bên giường. Gót chân màu hồng nhạt vô thức cọ vào lòng bàn tay màu lúa mạch của hắn.
" Lý Ngọc Hạc " rèm lụa kéo ra ,người trên giường mặc bộ đồ mền mại như mây trắng, tôn lên những đường cong tuyệt mỹ. Thiếu nữ có mái tóc đen như thác nước, để lộ ra xương quai xanh và một phần cổ mền mại hơn lớp vải bông trên người, lời nói nhẹ nhưng trách mắng:" hôm nay tuyết rơi, sao ngươi đến chậm thế "
Lý Ngọc Hạc nghe vậy vẻ mặt không thay đổi, nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn không xương của thiếu nữ trong tay ,nhẹ giọng trả lời "là lỗi của thần "
Giọng nói của nam nhân không hề dao động,hắn không cảm thấy xấu hổ khi bị người con gái cao quý nhất nước Đại Hạ trách mắng.
Công chúa Bảo Châu liếc mắt nhìn khuôn mặt vô hồn của hắn,nhếch môi chán ghét.
" Phạt ngươi ngày nay không được ăn cơm " thiếu nữ nói xong,dùng ngón chân như ngọc chạm vào bắp đùi rắn chắc của hắn, "mang giày và vớ cho ta"
" Vâng, công chúa "
Sau khi đi giày và vớ ,dùng bữa sáng, việc còn lại là của tỳ nữ riêng. Khi tỳ nữ đến tiếp nhận nhìn thấy Lý Ngọc Hạc tất cả đều nghe theo. Vốn dĩ với khuôn mặt tuấn tiếu của mình, cho dù có là nam nhân trong mơ của hàng ngàn cô gái ,nhưng không ai dám mơ ước với hắn. Bởi hắn là người tuyệt tình,đáng sợ .
Khi hắn vào phủ công chúa, hắn không những đánh bại hết cẩm y vệ canh gác trong cung,tổ chức lại trại canh gác một cách chặt chẽ còn bắt được những tên nội gián được các phi tần trong cung cử đến phủ công chúa trong thời gian ngắn. Người ta kể rằng vào đêm nội gián bị bắt, cả phủ công chúa đều nghe thấy tiếng la hét suốt đêm.
Ngay cả Hình Bộ cũng không làm gì được những tên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh này. Chỉ sau một đêm hắn điều tra bọn chúng đã khai ra người đứng sau,cuối cùng bọn chúng không chịu đựng được đã tự sát trong tay Lý Ngọc Hạc.
Vì vậy, dù Lý Ngọc Hạc chưa bao giờ trừng phạt hạ nhân trong phủ, nhưng sau đêm đó, mọi người vẫn run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô cảm của hắn. Ai cũng thấy kính trọng và sợ hãi đều gọi hắn là Diêm Vương sống.
Người gác cổng già vừa đến để giới thiệu cho những người mới làm quen trong phủ thì họ nhìn thấy Diêm Vương sống, người mà họ kính trọng và kính sợ mặc áo choàng đen bước ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn tuyết rơi càng nhiều, chớp mắt một mảnh lặng im
không ai dám lại gần hỏi, nhìn bóng dáng người nam nhân đi xa.Có lẽ người võ công cao thân thể tốt và có khả năng năng chống lạnh tốt hơn.
Căn phòng đầu tiên rẽ trái từ sân công chúa là phòng của Lý Ngọc Hạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro