Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Ai Bảo Với Cô L...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Kiều Sân cắn môi, sắc mặt trở nên tái nhợt, đứng yên nắm chặt bàn tay không chịu xin lỗi.
Người bạn bên cạnh cô ta cũng tỏ thái độ bất bình, đỡ lấy bả vai cô ta rồi nói với Kiều Niệm: “Nhầm thì cũng nhầm rồi, sao cô phải hùng hổ dọa người đến mức này chứ?”
Lương Bác Văn không nghe lọt tai được những lời này, mắng lại cô ta: “Các người nhận nhầm mà còn không biết xấu hổ chặn ngay cửa gây rối lớp chúng tôi, chúng tôi phải xấu hổ cái gì?”
“Đúng rồi đó.”
Mọi thành viên trong lớp A đều đứng lên, lòng đầy phẫn nộ nói: “Xin lỗi đi, nếu không thì chuyện này sẽ không kết thúc đâu.”
“Các người không giữ kỹ rồi làm mất vòng tay của mình, giờ lại túm lấy người của lớp chúng tôi rồi nói rằng họ lấy đồ của cô. Bây giờ chứng minh được đồ đấy không phải của cô rồi, cô không phải nên nói một câu xin lỗi sao?”
Từ khi nào Kiều Sân lại xấu hổ đến vậy?
Cô ta nhìn qua Kiều Niệm theo bản năng, cho rằng Kiều Niệm vẫn sẽ thả cô ta đi như trước kia.
Nào ngờ cô ta chỉ nhìn thấy gương mặt thờ ơ của cô, dáng vẻ thản nhiên đấy hoàn toàn không có ý định bênh vực cô ta.
Cô ta còn đang ngập ngừng.
Liền nghe được giọng nói khàn khàn, thờ ơ của Kiều Niệm: “Cô có thể không xin lỗi, tôi vẫn sẽ nói câu đấy. Nếu hôm nay cô không xin lỗi thì tôi sẽ mời hiệu trưởng Vu đến phân xử.”
Hiệu trưởng Vu hiện đang đi dạo khuôn viên trường cùng với giáo sư Thanh Hoa!
Nghe nói có cả người của văn phòng thành phố cũng đến đây và còn có rất nhiều người có địa vị cũng đang ở trong trường Nhất Trung, để chờ đợi buổi thỉnh giảng đầu tiên bắt đầu của giáo sư đến từ Bắc Kinh
Bây giờ cô ta đang là người nổi tiếng nhất trường Nhất Trung, là học sinh duy nhất được tuyển thẳng vào trường Nhân văn và Nghệ thuật.
Vị giáo sư kia cũng là người mà anh Phó Qua mời đến, nếu như để ông ấy thấy cô ta đang lằng nhằng với người khác chỉ vì một chiếc vòng tay thì ông ấy sẽ nghĩ gì về cô chứ?
Trước đến nay, Kiều Sân luôn là người có mục tiêu rất rõ ràng, trong tương lai cô ta sẽ phát triển ở Bắc Kinh theo như kế hoạch, gả vào một gia đình hào môn và thay đổi hoàn toàn đẳng cấp của mình.
Thế nên khi Kiều Niệm vừa nói như thế, cô ta đã nhanh chóng cân nhắc mặt lợi, mặt hại của sự việc rồi nghiến răng nghiến lợi.
Nhục nhã đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thanh, cúi thấp cái đầu đắt tiền rồi lại cay cú nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, bạn Thẩm Thanh Thanh, là tôi hiểu lầm cậu rồi. Tôi thấy chiếc vòng tay của cô cũng là của thương hiệu Seven nên mới cho rằng là chiếc vòng mà tôi đánh mất, là tôi nhìn nhầm rồi.”
Ai mà không biết đồ trang sức của thương hiệu Seven đều được làm từ kim cương thật và mỗi chiếc đều có giá không hề nhỏ.
Gia đình Kiều Sân điều hành một công ty, cô ta thật sự là một bạch phú mỹ và mua được chúng cũng là chuyện bình thường.
Dường như gia đình Thẩm Thanh lại là một gia đình bình thường, dựa vào đâu lại có thể đeo đồ của Seven.
Trông có vẻ như cô ta đang thành tâm thành ý xin lỗi Thẩm Thanh Thanh, nhưng trên thực tế lại dùng vài ba câu lấy lý do nhìn nhầm rồi đổ hết lỗi về phía Thẩm Thanh Thanh.
Ai bảo cậu đeo hàng loại A nên tôi mới nhìn nhầm.
Thẩm Thanh Thanh là người đơn giản nhưng cũng không ngu ngốc, lập tức hiểu được lời của cô ta, cô không biết thương hiệu vòng tay Kiều Niệm tặng mình.
Mà lại che đi cổ tay, không hề thua kém nói: “Tôi đeo cái gì là chuyện của tôi, chỉ cần là thương hiệu Seven thì chắc chắn là đồ của cô sao? Nhà cô sáng lập ra hãng Seven à?”
Sắc mặt Kiều Sân tái nhợt, những “chú chó săn” bên cạnh cô ta lập tức tức điên lên mắng lại Thẩm Thanh Thanh: “Cô đeo hàng loại A thì hợp lý đấy. Gia đình Kiều Sân không sáng lập ra Seven nhưng ai mà không biết gia đình Kiều Sân có quan hệ tốt với tập đoàn Thừa Phong chứ, người ta đã không nói một câu nào vạch trần cô đeo hàng giả thì thôi đi, cô còn ở đó mà nói lý lẽ.”
Lương Bắc Văn thấy Thẩm Thanh Thanh nhận thua, nhíu mày định bước đến.
Không ngờ Kiều Niệm lại nhanh hơn cậu một bước, nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thanh, kéo người cô ấy về phía sau mình rồi đối đầu trực tiếp với đám người Kiều Sân.
“Ai bảo với cô là cậu ấy đeo hàng giả?”
Người bạn bên cạnh cô ta cũng tỏ thái độ bất bình, đỡ lấy bả vai cô ta rồi nói với Kiều Niệm: “Nhầm thì cũng nhầm rồi, sao cô phải hùng hổ dọa người đến mức này chứ?”
Lương Bác Văn không nghe lọt tai được những lời này, mắng lại cô ta: “Các người nhận nhầm mà còn không biết xấu hổ chặn ngay cửa gây rối lớp chúng tôi, chúng tôi phải xấu hổ cái gì?”
“Đúng rồi đó.”
Mọi thành viên trong lớp A đều đứng lên, lòng đầy phẫn nộ nói: “Xin lỗi đi, nếu không thì chuyện này sẽ không kết thúc đâu.”
“Các người không giữ kỹ rồi làm mất vòng tay của mình, giờ lại túm lấy người của lớp chúng tôi rồi nói rằng họ lấy đồ của cô. Bây giờ chứng minh được đồ đấy không phải của cô rồi, cô không phải nên nói một câu xin lỗi sao?”
Từ khi nào Kiều Sân lại xấu hổ đến vậy?
Cô ta nhìn qua Kiều Niệm theo bản năng, cho rằng Kiều Niệm vẫn sẽ thả cô ta đi như trước kia.
Nào ngờ cô ta chỉ nhìn thấy gương mặt thờ ơ của cô, dáng vẻ thản nhiên đấy hoàn toàn không có ý định bênh vực cô ta.
Cô ta còn đang ngập ngừng.
Liền nghe được giọng nói khàn khàn, thờ ơ của Kiều Niệm: “Cô có thể không xin lỗi, tôi vẫn sẽ nói câu đấy. Nếu hôm nay cô không xin lỗi thì tôi sẽ mời hiệu trưởng Vu đến phân xử.”
Hiệu trưởng Vu hiện đang đi dạo khuôn viên trường cùng với giáo sư Thanh Hoa!
Nghe nói có cả người của văn phòng thành phố cũng đến đây và còn có rất nhiều người có địa vị cũng đang ở trong trường Nhất Trung, để chờ đợi buổi thỉnh giảng đầu tiên bắt đầu của giáo sư đến từ Bắc Kinh
Bây giờ cô ta đang là người nổi tiếng nhất trường Nhất Trung, là học sinh duy nhất được tuyển thẳng vào trường Nhân văn và Nghệ thuật.
Vị giáo sư kia cũng là người mà anh Phó Qua mời đến, nếu như để ông ấy thấy cô ta đang lằng nhằng với người khác chỉ vì một chiếc vòng tay thì ông ấy sẽ nghĩ gì về cô chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đến nay, Kiều Sân luôn là người có mục tiêu rất rõ ràng, trong tương lai cô ta sẽ phát triển ở Bắc Kinh theo như kế hoạch, gả vào một gia đình hào môn và thay đổi hoàn toàn đẳng cấp của mình.
Thế nên khi Kiều Niệm vừa nói như thế, cô ta đã nhanh chóng cân nhắc mặt lợi, mặt hại của sự việc rồi nghiến răng nghiến lợi.
Nhục nhã đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thanh, cúi thấp cái đầu đắt tiền rồi lại cay cú nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, bạn Thẩm Thanh Thanh, là tôi hiểu lầm cậu rồi. Tôi thấy chiếc vòng tay của cô cũng là của thương hiệu Seven nên mới cho rằng là chiếc vòng mà tôi đánh mất, là tôi nhìn nhầm rồi.”
Ai mà không biết đồ trang sức của thương hiệu Seven đều được làm từ kim cương thật và mỗi chiếc đều có giá không hề nhỏ.
Gia đình Kiều Sân điều hành một công ty, cô ta thật sự là một bạch phú mỹ và mua được chúng cũng là chuyện bình thường.
Dường như gia đình Thẩm Thanh lại là một gia đình bình thường, dựa vào đâu lại có thể đeo đồ của Seven.
Trông có vẻ như cô ta đang thành tâm thành ý xin lỗi Thẩm Thanh Thanh, nhưng trên thực tế lại dùng vài ba câu lấy lý do nhìn nhầm rồi đổ hết lỗi về phía Thẩm Thanh Thanh.
Ai bảo cậu đeo hàng loại A nên tôi mới nhìn nhầm.
Thẩm Thanh Thanh là người đơn giản nhưng cũng không ngu ngốc, lập tức hiểu được lời của cô ta, cô không biết thương hiệu vòng tay Kiều Niệm tặng mình.
Mà lại che đi cổ tay, không hề thua kém nói: “Tôi đeo cái gì là chuyện của tôi, chỉ cần là thương hiệu Seven thì chắc chắn là đồ của cô sao? Nhà cô sáng lập ra hãng Seven à?”
Sắc mặt Kiều Sân tái nhợt, những “chú chó săn” bên cạnh cô ta lập tức tức điên lên mắng lại Thẩm Thanh Thanh: “Cô đeo hàng loại A thì hợp lý đấy. Gia đình Kiều Sân không sáng lập ra Seven nhưng ai mà không biết gia đình Kiều Sân có quan hệ tốt với tập đoàn Thừa Phong chứ, người ta đã không nói một câu nào vạch trần cô đeo hàng giả thì thôi đi, cô còn ở đó mà nói lý lẽ.”
Lương Bắc Văn thấy Thẩm Thanh Thanh nhận thua, nhíu mày định bước đến.
Không ngờ Kiều Niệm lại nhanh hơn cậu một bước, nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thanh, kéo người cô ấy về phía sau mình rồi đối đầu trực tiếp với đám người Kiều Sân.
“Ai bảo với cô là cậu ấy đeo hàng giả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro