Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Cướp Ngân Hàng...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Chuyện Kiều Niệm bị thương xem ra đã gây ra tiếng vang *rất nhỏ*, cô vừa từ bệnh viện trở về đã nhận được cuộc điện thoại từ Vệ Lâu.
“Alo.” Kiều Niệm vừa thay xong quần áo, tắm rửa đơn giản, tóc vẫn còn ướt xõa trên vai, cô lại đeo nẹp vào tay phải, rất nhiều việc không còn được thuận tiện như trước nữa.
Vì vậy khi nghe điện thoại, cô vừa bật loa ngoài rồi trực tiếp đặt điện thoại bên cạnh và vừa bật laptop của mình lên.
Muốn xem xem bên Hồng Minh có thêm tin tức gì về vật liệu quý hiếm không?
“Tay cậu bị thương rồi à? Ai làm vậy! Lại là đám người nhà họ Kiều à? Chết tiệt, lũ người ngu ngốc đó vẫn thế, cậu ở nhà bọn họ vài năm, họ muốn được voi đòi tiên rồi phải không!”
Âm thanh xung quanh của đầu dây bên kia rất ồn ào, có thể nghe thấy cậu ấy đang ở bên ngoài, tông giọng Vệ Lâu rất tức giận.
Kiều Niệm dường như tưởng tượng ra được cảnh tượng cậu ấy tức giận đá vào thùng rác trước mặt mình. Cô đổi tay và bật nhỏ âm lượng điện thoại lại để tránh người ngoài nghe thấy được.
Cô chậm rãi nói: “Vẫn chưa chắc là Kiều Sân làm chuyện đó nhưng tôi không nghĩ cô ta ngốc đến thế.”
Cô hiểu Kiều Sân, cô ta đã được nuông chiều từ nhỏ, thích được nổi bật và hay ghen tị với người khác, nhưng cô ta không phải loại người hành động thiếu suy nghĩ.
“Kiều Sân thích làm những chuyện ra vẻ hơn, cậu trực tiếp bảo cô ta lên tầng thượng đẩy ống thép xuống đập trúng người, cô ta còn không dám làm nữa đâu.”
“Vậy có thể là ai?” Vệ Lâu dừng lại, không nhịn được liền tặc lưỡi: “Tiểu Kiều Niệm, không ngờ cậu lại khá đáng ghét. Những người này không phải ghét bỏ cậu thì cũng là muốn lấy mạng cậu. Cậu nói xem, có phải cậu chọc vào hang ổ của bọn cặn bã rồi không?”
“Có lẽ tôi nên đá đổ cái thùng rác kia thôi.”
Ngoài miệng thì Kiều Niệm nói như vậy nhưng mắt lại đang nhìn vào dòng tin nhắn [Tế Yêu Khống] gửi cho cô —— sun, đối phương trả lời tin nhắn rồi, ít tiền quá.
“Mẹ nó!” Cô không nhịn được nữa, gân xanh trên trán liền nổi lên, chửi rủa một tràn.
Vệ Lâu ở đầu dây bên kia hét lên: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Kiều Niệm không rảnh để ý đến cậu, nhìn chằm chằm vào máy tính, không có chỗ nào để phát tiết cơn thịnh nộ này.
Còn muốn thêm tiền!
Ha!
Quả nhiên cô đã đá đổ thùng rác, thùng rác gần nhất đã biến thành tinh rồi!
Kiều Niệm tức giận, online trả lời tin nhắn —— [sun: Tại sao hắn ta không đi cướp ngân hàng đi?]
Tin nhắn nhanh chóng hiện lên trên màn hình máy tính.
Là [Tế Yêu Khống] trả lời tin nhắn cô.
[Tế Yêu Khống]: Boss, người đùa đấy à? Cướp tiền ngân hàng sao nhanh bằng việc cướp của người.]
Khóe miệng Kiều Niệm nhếch lên, không biết nên trả lời cậu ta như thế nào trong một lúc.
Thực sự, có ngân hàng nào lại *đốt* 9 chữ số trong một lần chứ?
Nhưng vật liệu quý hiếm này đều được quản lý rất chặt chẽ ở mỗi quốc gia, mặc dù có giao dịch trên web đen nhưng người bán lại vô cùng bí ẩn, muốn mua thì phải tuân theo quy định của đối phương!
Cột sống của chú Trần cần thứ vật liệu quý hiếm này và chân của đứa bé cũng thế.
Kiều Niệm suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời tin nhắn, bảo cậu ta tiếp tục giữ liên lạc với đối phương, thêm tiền một lần nữa, nếu như bên kia vẫn không buông tay thì sẽ đổi cách khác, yêu cầu đối phương ra điều kiện nhưng không dính líu đến tiền nữa.
Trả lời xong tin nhắn, Kiều Niệm nhanh chóng đăng xuất. Cũng giống như trên điện thoại, ngay khi cô thoát hộp thoại thì phần mềm trò chuyện cũng sẽ tự động biến mất khỏi màn hình máy tính.
Vệ Lâu ở đầu dây bên kia vẫn ríu rít hỏi chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại không thấy cô nói năng gì.
Kiều Niệm cất laptop vào lại cặp sách, quay lại thì mới để ý đến cậu ấy: “Không có gì, chỉ nhắn tin thôi. Tôi sẽ lo liệu chuyện ở trường học, cậu không cần quan tâm đâu, cậu đến Bắc Kinh rồi à?”
Cô biết cứ cách một khoảng thời gian thì Vệ Lâu sẽ đến Bắc Kinh một chuyến, cô cũng không biết tại sao và cô cũng không quan tâm đến.
“Alo.” Kiều Niệm vừa thay xong quần áo, tắm rửa đơn giản, tóc vẫn còn ướt xõa trên vai, cô lại đeo nẹp vào tay phải, rất nhiều việc không còn được thuận tiện như trước nữa.
Vì vậy khi nghe điện thoại, cô vừa bật loa ngoài rồi trực tiếp đặt điện thoại bên cạnh và vừa bật laptop của mình lên.
Muốn xem xem bên Hồng Minh có thêm tin tức gì về vật liệu quý hiếm không?
“Tay cậu bị thương rồi à? Ai làm vậy! Lại là đám người nhà họ Kiều à? Chết tiệt, lũ người ngu ngốc đó vẫn thế, cậu ở nhà bọn họ vài năm, họ muốn được voi đòi tiên rồi phải không!”
Âm thanh xung quanh của đầu dây bên kia rất ồn ào, có thể nghe thấy cậu ấy đang ở bên ngoài, tông giọng Vệ Lâu rất tức giận.
Kiều Niệm dường như tưởng tượng ra được cảnh tượng cậu ấy tức giận đá vào thùng rác trước mặt mình. Cô đổi tay và bật nhỏ âm lượng điện thoại lại để tránh người ngoài nghe thấy được.
Cô chậm rãi nói: “Vẫn chưa chắc là Kiều Sân làm chuyện đó nhưng tôi không nghĩ cô ta ngốc đến thế.”
Cô hiểu Kiều Sân, cô ta đã được nuông chiều từ nhỏ, thích được nổi bật và hay ghen tị với người khác, nhưng cô ta không phải loại người hành động thiếu suy nghĩ.
“Kiều Sân thích làm những chuyện ra vẻ hơn, cậu trực tiếp bảo cô ta lên tầng thượng đẩy ống thép xuống đập trúng người, cô ta còn không dám làm nữa đâu.”
“Vậy có thể là ai?” Vệ Lâu dừng lại, không nhịn được liền tặc lưỡi: “Tiểu Kiều Niệm, không ngờ cậu lại khá đáng ghét. Những người này không phải ghét bỏ cậu thì cũng là muốn lấy mạng cậu. Cậu nói xem, có phải cậu chọc vào hang ổ của bọn cặn bã rồi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có lẽ tôi nên đá đổ cái thùng rác kia thôi.”
Ngoài miệng thì Kiều Niệm nói như vậy nhưng mắt lại đang nhìn vào dòng tin nhắn [Tế Yêu Khống] gửi cho cô —— sun, đối phương trả lời tin nhắn rồi, ít tiền quá.
“Mẹ nó!” Cô không nhịn được nữa, gân xanh trên trán liền nổi lên, chửi rủa một tràn.
Vệ Lâu ở đầu dây bên kia hét lên: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Kiều Niệm không rảnh để ý đến cậu, nhìn chằm chằm vào máy tính, không có chỗ nào để phát tiết cơn thịnh nộ này.
Còn muốn thêm tiền!
Ha!
Quả nhiên cô đã đá đổ thùng rác, thùng rác gần nhất đã biến thành tinh rồi!
Kiều Niệm tức giận, online trả lời tin nhắn —— [sun: Tại sao hắn ta không đi cướp ngân hàng đi?]
Tin nhắn nhanh chóng hiện lên trên màn hình máy tính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là [Tế Yêu Khống] trả lời tin nhắn cô.
[Tế Yêu Khống]: Boss, người đùa đấy à? Cướp tiền ngân hàng sao nhanh bằng việc cướp của người.]
Khóe miệng Kiều Niệm nhếch lên, không biết nên trả lời cậu ta như thế nào trong một lúc.
Thực sự, có ngân hàng nào lại *đốt* 9 chữ số trong một lần chứ?
Nhưng vật liệu quý hiếm này đều được quản lý rất chặt chẽ ở mỗi quốc gia, mặc dù có giao dịch trên web đen nhưng người bán lại vô cùng bí ẩn, muốn mua thì phải tuân theo quy định của đối phương!
Cột sống của chú Trần cần thứ vật liệu quý hiếm này và chân của đứa bé cũng thế.
Kiều Niệm suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời tin nhắn, bảo cậu ta tiếp tục giữ liên lạc với đối phương, thêm tiền một lần nữa, nếu như bên kia vẫn không buông tay thì sẽ đổi cách khác, yêu cầu đối phương ra điều kiện nhưng không dính líu đến tiền nữa.
Trả lời xong tin nhắn, Kiều Niệm nhanh chóng đăng xuất. Cũng giống như trên điện thoại, ngay khi cô thoát hộp thoại thì phần mềm trò chuyện cũng sẽ tự động biến mất khỏi màn hình máy tính.
Vệ Lâu ở đầu dây bên kia vẫn ríu rít hỏi chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại không thấy cô nói năng gì.
Kiều Niệm cất laptop vào lại cặp sách, quay lại thì mới để ý đến cậu ấy: “Không có gì, chỉ nhắn tin thôi. Tôi sẽ lo liệu chuyện ở trường học, cậu không cần quan tâm đâu, cậu đến Bắc Kinh rồi à?”
Cô biết cứ cách một khoảng thời gian thì Vệ Lâu sẽ đến Bắc Kinh một chuyến, cô cũng không biết tại sao và cô cũng không quan tâm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro