Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Lớp A Sắp Trở T...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Thẩm Tuệ trở về từ phòng hiệu trưởng, lòng đầy lo lắng, dọc đường đi đều đau đầu không biết nên làm gì cho kì thi khai giảng bây giờ.
Điểm của lớp B luôn ngang bằng với lớp A.
Còn có một Kiều Sân được giới thiệu vào một trường danh tiếng.
Nếu lớp A bị lớp B đè bẹp sau khi bài kiểm tra học kỳ bắt đầu, họ sẽ trở thành trò cười lớn nhất.
Cô đẩy cánh cửa phòng làm việc của mình ra, chưa bước vào đã nghe thấy Trần Hi cười hả hê và đang nói chuyện với ai đó bên trong.
"Nghe nói học sinh Trần Viễn lớp A bị đình chỉ đã quay trở lại."
"Kiều Niệm đến, Trần Viễn lại quay lại. Tôi thấy, lớp A sắp trở thành bãi rác rồi."
Có vẻ như giáo viên chủ nhiệm lớp F đang trò chuyện với cô: "Cô Trần, có phải nên chúc mừng cô trước vì sẽ lội ngược dòng thành công không? Ha ha."
Trần Hi không cho là đúng: “Thắng cái lớp rác rưởi thì có gì để đáng chúc mừng đâu, chỉ là bình thường mà thôi.”
Lúc này.
Cánh cửa bật mở.
Đang là giờ học buổi sáng, vài giáo viên chủ nhiệm ra ngoài giám sát lớp học, có một số không đi, ở lại trong văn phòng uống trà.
Cô vừa bước vào với vẻ mặt ủ rũ, các giáo viên đang uống trà sôi nổi đã ngồi lại vào chỗ của mình.
Trần Hi cũng đặt tách trà xuống, chán nản chuẩn bị cầm giáo án đi một vòng trong lớp.
Không ngờ Thẩm Tuệ trực tiếp chặn trước chỗ ngồi của cô, đập một chồng giáo án lên bàn, gằn giọng nói.
"Xin lỗi đi!"
Trần Hi khó hiểu ngẩng đầu lên: "Cô bị lên cơn gì sao? Dựa vào đâu mà muốn tôi xin lỗi cô?"
“Tôi vừa ở bên ngoài nghe thấy các người nói chuyện rồi.”
Thẩm Tuệ mặt bầu, đường nét trên khuôn mặt đẹp hơn Trần Hi nhưng lại không giỏi ăn diện như Trần Hi, cách ăn mặc và kiểu tóc cũng không quá cầu kỳ, cho nên Trần Hi đã cướp đi sự nổi bật của giáo viên xinh đẹp nhất trường. Lúc này cô lại đang tức giận, khí tức cứng ngắc và mạnh mẽ càng được thể hiện rõ nét hơn.
Đáy mắt Trần Hi hiện lên một tia ghen tị, hất cằm lên, không để ý tới cô: “Nghe thấy thì đã sao? Tôi nói gì sai sao? Kiều Niệm lớp các người có thành tích học tập bình thường ở trường cũ, rồi lại vào lớp của cô với điểm tuyệt đối, cô có dám nói rằng trong lòng cô chưa từng hoài nghi em ấy không? Còn Trần Viễn kia, cậu học sinh đã nghỉ học tạm thời từ kì hai năm thứ hai, chương trình lớp 11 còn chưa học xong, đã muốn vào học lớp 12, không phải rõ ràng là đi cửa sau thì còn là gì?"
Thẩm Tuệ trừng mắt nhìn cô, mồm mép cũng không hề yếu hơn cô: "Đó là chuyện của lớp chúng tôi, không liên quan gì đến cô. Dựa vào đâu mà các người có thể nói xấu về lớp tôi và học sinh lớp tôi sau lưng tôi?."
"Tôi đang thắc mắc, cô Trần, cô cứ nói lớp A là lớp rác rưởi, thế thì sao mỗi kì thi lớp B đều thua lớp A?"
Hai giáo viên chủ nhiệm của các lớp ưu tú đang cãi nhau, các giáo viên chủ nhiệm khác cũng không dám lên tiếng.
Đùa chứ, kiểu thần tiên đánh nhau này không liên quan gì đến lớp EDFS của họ.
Trần Hi bị câu hỏi này làm cho không nói nên lời, nhịn hồi lâu, đột nhiên đứng dậy nói: "Nếu cô đã nói như vậy, chúng ta đánh cược đi. Kỳ thi ở trường sẽ sớm bắt đầu, nếu lần này lớp chúng tôi vượt qua lớp cô, cô phải nhường danh hiệu lớp ưu tú cho chúng tôi."
"Được."
Thẩm Tuệ vui vẻ đồng ý.
Cô cũng không thích Kiều Niệm nhảy dù xuống lớp và Trần Viễn tạm thời trở lại trường học, nhưng họ là học sinh lớp cô nên cô không cho phép người ngoài mắng họ là rác rưởi.
"Cô sẽ thua?"
“Tôi sẽ thua à?” Trần Hi cười khẩy: “Cô Thẩm à, xếp hạng của lớp chúng tôi mỗi năm cũng không kém lớp của cô bao nhiêu, giờ lớp cô lại có thêm hai đứa tụt hậu, nếu cô khiến cho tôi thua, thật ngại quá, tôi cũng không biết mình nên thua như thế nào nữa!"
Thẩm Tuệ chưa bao giờ là người biết nói ngọt, Trần Hi nói không biết thua như thế nào, thì cô nói giúp: "Nếu như cô thua, cô phải công khai xin lỗi Kiều Niệm và Trần Viễn của lớp tôi! Và xin lỗi tôi!"
Điểm của lớp B luôn ngang bằng với lớp A.
Còn có một Kiều Sân được giới thiệu vào một trường danh tiếng.
Nếu lớp A bị lớp B đè bẹp sau khi bài kiểm tra học kỳ bắt đầu, họ sẽ trở thành trò cười lớn nhất.
Cô đẩy cánh cửa phòng làm việc của mình ra, chưa bước vào đã nghe thấy Trần Hi cười hả hê và đang nói chuyện với ai đó bên trong.
"Nghe nói học sinh Trần Viễn lớp A bị đình chỉ đã quay trở lại."
"Kiều Niệm đến, Trần Viễn lại quay lại. Tôi thấy, lớp A sắp trở thành bãi rác rồi."
Có vẻ như giáo viên chủ nhiệm lớp F đang trò chuyện với cô: "Cô Trần, có phải nên chúc mừng cô trước vì sẽ lội ngược dòng thành công không? Ha ha."
Trần Hi không cho là đúng: “Thắng cái lớp rác rưởi thì có gì để đáng chúc mừng đâu, chỉ là bình thường mà thôi.”
Lúc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh cửa bật mở.
Đang là giờ học buổi sáng, vài giáo viên chủ nhiệm ra ngoài giám sát lớp học, có một số không đi, ở lại trong văn phòng uống trà.
Cô vừa bước vào với vẻ mặt ủ rũ, các giáo viên đang uống trà sôi nổi đã ngồi lại vào chỗ của mình.
Trần Hi cũng đặt tách trà xuống, chán nản chuẩn bị cầm giáo án đi một vòng trong lớp.
Không ngờ Thẩm Tuệ trực tiếp chặn trước chỗ ngồi của cô, đập một chồng giáo án lên bàn, gằn giọng nói.
"Xin lỗi đi!"
Trần Hi khó hiểu ngẩng đầu lên: "Cô bị lên cơn gì sao? Dựa vào đâu mà muốn tôi xin lỗi cô?"
“Tôi vừa ở bên ngoài nghe thấy các người nói chuyện rồi.”
Thẩm Tuệ mặt bầu, đường nét trên khuôn mặt đẹp hơn Trần Hi nhưng lại không giỏi ăn diện như Trần Hi, cách ăn mặc và kiểu tóc cũng không quá cầu kỳ, cho nên Trần Hi đã cướp đi sự nổi bật của giáo viên xinh đẹp nhất trường. Lúc này cô lại đang tức giận, khí tức cứng ngắc và mạnh mẽ càng được thể hiện rõ nét hơn.
Đáy mắt Trần Hi hiện lên một tia ghen tị, hất cằm lên, không để ý tới cô: “Nghe thấy thì đã sao? Tôi nói gì sai sao? Kiều Niệm lớp các người có thành tích học tập bình thường ở trường cũ, rồi lại vào lớp của cô với điểm tuyệt đối, cô có dám nói rằng trong lòng cô chưa từng hoài nghi em ấy không? Còn Trần Viễn kia, cậu học sinh đã nghỉ học tạm thời từ kì hai năm thứ hai, chương trình lớp 11 còn chưa học xong, đã muốn vào học lớp 12, không phải rõ ràng là đi cửa sau thì còn là gì?"
Thẩm Tuệ trừng mắt nhìn cô, mồm mép cũng không hề yếu hơn cô: "Đó là chuyện của lớp chúng tôi, không liên quan gì đến cô. Dựa vào đâu mà các người có thể nói xấu về lớp tôi và học sinh lớp tôi sau lưng tôi?."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi đang thắc mắc, cô Trần, cô cứ nói lớp A là lớp rác rưởi, thế thì sao mỗi kì thi lớp B đều thua lớp A?"
Hai giáo viên chủ nhiệm của các lớp ưu tú đang cãi nhau, các giáo viên chủ nhiệm khác cũng không dám lên tiếng.
Đùa chứ, kiểu thần tiên đánh nhau này không liên quan gì đến lớp EDFS của họ.
Trần Hi bị câu hỏi này làm cho không nói nên lời, nhịn hồi lâu, đột nhiên đứng dậy nói: "Nếu cô đã nói như vậy, chúng ta đánh cược đi. Kỳ thi ở trường sẽ sớm bắt đầu, nếu lần này lớp chúng tôi vượt qua lớp cô, cô phải nhường danh hiệu lớp ưu tú cho chúng tôi."
"Được."
Thẩm Tuệ vui vẻ đồng ý.
Cô cũng không thích Kiều Niệm nhảy dù xuống lớp và Trần Viễn tạm thời trở lại trường học, nhưng họ là học sinh lớp cô nên cô không cho phép người ngoài mắng họ là rác rưởi.
"Cô sẽ thua?"
“Tôi sẽ thua à?” Trần Hi cười khẩy: “Cô Thẩm à, xếp hạng của lớp chúng tôi mỗi năm cũng không kém lớp của cô bao nhiêu, giờ lớp cô lại có thêm hai đứa tụt hậu, nếu cô khiến cho tôi thua, thật ngại quá, tôi cũng không biết mình nên thua như thế nào nữa!"
Thẩm Tuệ chưa bao giờ là người biết nói ngọt, Trần Hi nói không biết thua như thế nào, thì cô nói giúp: "Nếu như cô thua, cô phải công khai xin lỗi Kiều Niệm và Trần Viễn của lớp tôi! Và xin lỗi tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro