Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Mua Quần Áo Cho...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
“Thật ra cũng không có việc gì.” Khuôn mặt hiền từ của Đường Vi hơi xấu hổ, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Là như vậy, cháu cũng sắp thi đại học rồi, có trường nào muốn vào không? Trường Nhân văn và Nghệ thuật thì sao? Thích không? Nếu thích, trong tay bà Đường có suất tuyển thẳng, thành tích của cháu tốt, trường Nhân văn và Nghệ thuật cũng là một trường có danh tiếng, có thể học tốt trong trường chắc chắn tốt hơn so với việc chờ đợi kết quả thi đại học."
Trên trời không tự dưng có miếng bánh nhân thịt miễn phí nào rơi xuống, cho dù có, cũng phải cẩn thận bánh nhân thịt từ chỗ cao như vậy rơi xuống đập vào đầu bạn có thể đập chết bạn hay không.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Niệm chính là nheo mắt, không lập tức bày tỏ thái độ.
Quả nhiên, Đường Vi thấy cô không đáp lời, xấu hổ nói tiếp: “Chỉ là bà nội muốn nhờ cháu một việc, chuyện Triệu Tĩnh Vi ở trường cháu, cháu xem có thể bỏ qua được không?”
Triệu Tĩnh Vi quen biết người nhà họ Đường?
Kiều Niệm hơi ngạc nhiên.
“Bà tính như thế nào?”
Đường Vi thở dài nói: “Bà cũng hết cách rồi mới đến nhờ cháu, Niệm Niệm, ba của Triệu Tĩnh Vi trước kia từng đỡ đạn cho chồng bà, có thể nói ba của nó vì nhà họ Đường mới qua đời sớm như vậy, là nhà họ Đường nợ nó, mấy ngày hôm trước mẹ con bé tìm ta, muốn bà lên tiếng giúp, họ biết mình đã làm sai, cháu xem chuyện này có thể chỉ xử phạt, rồi không làm lớn chuyện có được hay không?”
“Đương nhiên, bà biết trong chuyện này cháu chịu ảnh hưởng. Bà Đường nói về suất tuyển thẳng của trường Nhân văn và Nghệ thuật rất nghiêm túc, chỉ cần cháu đồng ý, bà Đường đảm bảo cháu có thể học tại đấy.”
Bà ấy cho rằng Kiều Niệm ít nhất cũng cần suy nghĩ, không ngờ Kiều Niệm trực tiếp trả lời bà: “Tế bào nghệ thuật của cháu bình thường, không có ý định học trường Nhân văn và Nghệ thuật ạ.”
Ý này chính là, cũng không có ý định nể mặt nhà họ Đường vì chuyện của Triệu Tĩnh Vi mà!
Sắc mặt Đường Vi khẽ thay đổi.
Bà tự cảm thấy nhà họ Đường và nhà họ Giang chẳng kém nhau là mấy, chỉ kém ở chỗ bọn họ đến thủ đô muộn hơn ông cụ Giang, nhưng xung quanh thành phố, nhà họ Đường và nhà họ Giang đều là gia tộc đứng đầu.
Một trưởng bối như bà ấy khúm núm mở miệng với vãn bối, Kiều Niệm dù thế nào cũng phải nể mặt bà ấy.
Kiều Niệm: “Thẩm Thanh Thanh là bạn cháu, hôm đó nếu cháu không ở đó, bà Đường sẽ không nói chuyện với cháu ở trung tâm thương mại như này đâu ạ.”
Cái bát từ tầng tám rơi xuống cũng có thể đập chết người, chứ đừng nói là một cái cột mấy chục cân.
Là Triệu Tĩnh Vi cố ý giết người.
“Cháu sẽ không tham gia vào quá trình điều tra xác nhận việc này của cảnh sát, đồng thời cháu cũng sẽ không nói giúp cô ta.”
Kiều Niệm đứng dậy, lễ phép và khách khí nói với đám người Đường Vi đang ngồi im: “Cảm ơn nước của bà Đường, nếu không có chuyện gì khác, cháu xin phép đi trước.”
Đường Vi trơ mắt nhìn cô cầm điện thoại lên, không khách khí với mình nữa, tức giận đến môi run rẩy, nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Niệm.
“… Kiều Niệm này!”
Lại không nể mặt bà ấy như thế!
*
Kiều Niệm đi ra ngoài nhận được chiếc trâm cài đã đóng gói kỹ, tầng hai là khu dành riêng cho nam giới, cô xách túi, nghĩ đến cũng tới đây rồi, dứt khoát đi dạo một vòng.
Tầng này chủ yếu là thương hiệu xa xỉ, Kiều Niệm đi qua một vòng, mua ba chiếc vòng tay nam.
Cô lấy được đồ đã đóng gói xong, đang tính rời đi, khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam, đột nhiên bị quần áo trên manocanh thu hút.
Không tự chủ đi vào.
“Hoan nghênh ghé thăm.” Nhân viên bán hàng nhìn trong tay cô xách túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là nhãn hiệu hàng đầu, mặc dù cô chỉ là học sinh trung học, cũng nhiệt tình chào đón: “Xin chào, cô xem cô cần xem cái gì, tôi lấy giúp cô.”
Kiều Niệm chỉ vào chiếc áo sơ mi màu mực trên người manocanh, nói: “Chiếc áo đó có thể giúp tôi gỡ xuống xem không?”
“Được rồi.”
Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy áo xuống, đưa cho cô.
“Đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, rất thích hợp cho những người đàn ông thành đạt khiêm tốn và trầm tính…”
Kiều Niệm cẩn thận sờ vào, chất liệu vải rất tốt, áo sơ mi được cắt may cũng rất xuất sắc, nút áo này dùng nút hoa văn gỗ khiêm tốn, xung quanh nút áo bọc tơ vàng, khiêm tốn nhưng không mất vẻ xa hoa.
Cô gần như tưởng tượng ra dáng vẻ của ai đó khi mặc chiếc áo này.
Trên trời không tự dưng có miếng bánh nhân thịt miễn phí nào rơi xuống, cho dù có, cũng phải cẩn thận bánh nhân thịt từ chỗ cao như vậy rơi xuống đập vào đầu bạn có thể đập chết bạn hay không.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Niệm chính là nheo mắt, không lập tức bày tỏ thái độ.
Quả nhiên, Đường Vi thấy cô không đáp lời, xấu hổ nói tiếp: “Chỉ là bà nội muốn nhờ cháu một việc, chuyện Triệu Tĩnh Vi ở trường cháu, cháu xem có thể bỏ qua được không?”
Triệu Tĩnh Vi quen biết người nhà họ Đường?
Kiều Niệm hơi ngạc nhiên.
“Bà tính như thế nào?”
Đường Vi thở dài nói: “Bà cũng hết cách rồi mới đến nhờ cháu, Niệm Niệm, ba của Triệu Tĩnh Vi trước kia từng đỡ đạn cho chồng bà, có thể nói ba của nó vì nhà họ Đường mới qua đời sớm như vậy, là nhà họ Đường nợ nó, mấy ngày hôm trước mẹ con bé tìm ta, muốn bà lên tiếng giúp, họ biết mình đã làm sai, cháu xem chuyện này có thể chỉ xử phạt, rồi không làm lớn chuyện có được hay không?”
“Đương nhiên, bà biết trong chuyện này cháu chịu ảnh hưởng. Bà Đường nói về suất tuyển thẳng của trường Nhân văn và Nghệ thuật rất nghiêm túc, chỉ cần cháu đồng ý, bà Đường đảm bảo cháu có thể học tại đấy.”
Bà ấy cho rằng Kiều Niệm ít nhất cũng cần suy nghĩ, không ngờ Kiều Niệm trực tiếp trả lời bà: “Tế bào nghệ thuật của cháu bình thường, không có ý định học trường Nhân văn và Nghệ thuật ạ.”
Ý này chính là, cũng không có ý định nể mặt nhà họ Đường vì chuyện của Triệu Tĩnh Vi mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Đường Vi khẽ thay đổi.
Bà tự cảm thấy nhà họ Đường và nhà họ Giang chẳng kém nhau là mấy, chỉ kém ở chỗ bọn họ đến thủ đô muộn hơn ông cụ Giang, nhưng xung quanh thành phố, nhà họ Đường và nhà họ Giang đều là gia tộc đứng đầu.
Một trưởng bối như bà ấy khúm núm mở miệng với vãn bối, Kiều Niệm dù thế nào cũng phải nể mặt bà ấy.
Kiều Niệm: “Thẩm Thanh Thanh là bạn cháu, hôm đó nếu cháu không ở đó, bà Đường sẽ không nói chuyện với cháu ở trung tâm thương mại như này đâu ạ.”
Cái bát từ tầng tám rơi xuống cũng có thể đập chết người, chứ đừng nói là một cái cột mấy chục cân.
Là Triệu Tĩnh Vi cố ý giết người.
“Cháu sẽ không tham gia vào quá trình điều tra xác nhận việc này của cảnh sát, đồng thời cháu cũng sẽ không nói giúp cô ta.”
Kiều Niệm đứng dậy, lễ phép và khách khí nói với đám người Đường Vi đang ngồi im: “Cảm ơn nước của bà Đường, nếu không có chuyện gì khác, cháu xin phép đi trước.”
Đường Vi trơ mắt nhìn cô cầm điện thoại lên, không khách khí với mình nữa, tức giận đến môi run rẩy, nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Niệm.
“… Kiều Niệm này!”
Lại không nể mặt bà ấy như thế!
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Niệm đi ra ngoài nhận được chiếc trâm cài đã đóng gói kỹ, tầng hai là khu dành riêng cho nam giới, cô xách túi, nghĩ đến cũng tới đây rồi, dứt khoát đi dạo một vòng.
Tầng này chủ yếu là thương hiệu xa xỉ, Kiều Niệm đi qua một vòng, mua ba chiếc vòng tay nam.
Cô lấy được đồ đã đóng gói xong, đang tính rời đi, khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam, đột nhiên bị quần áo trên manocanh thu hút.
Không tự chủ đi vào.
“Hoan nghênh ghé thăm.” Nhân viên bán hàng nhìn trong tay cô xách túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là nhãn hiệu hàng đầu, mặc dù cô chỉ là học sinh trung học, cũng nhiệt tình chào đón: “Xin chào, cô xem cô cần xem cái gì, tôi lấy giúp cô.”
Kiều Niệm chỉ vào chiếc áo sơ mi màu mực trên người manocanh, nói: “Chiếc áo đó có thể giúp tôi gỡ xuống xem không?”
“Được rồi.”
Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy áo xuống, đưa cho cô.
“Đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, rất thích hợp cho những người đàn ông thành đạt khiêm tốn và trầm tính…”
Kiều Niệm cẩn thận sờ vào, chất liệu vải rất tốt, áo sơ mi được cắt may cũng rất xuất sắc, nút áo này dùng nút hoa văn gỗ khiêm tốn, xung quanh nút áo bọc tơ vàng, khiêm tốn nhưng không mất vẻ xa hoa.
Cô gần như tưởng tượng ra dáng vẻ của ai đó khi mặc chiếc áo này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro