Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Nhìn Thấy Kiều...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Vào ngày Triệu Tĩnh Vi vào đồn cảnh sát, Cố Tam đã truyền tin tức này đến cho Diệp Vọng Xuyên
Diệp Vọng Xuyên không nói nhiều, anh gọi điện đến đồn cảnh sát Nhiễu Thành, chỉ nói ra hai chữ: “Xử nghiêm.”
Ngay hôm đó đồn cảnh sát thành phố đã đưa người đến trại cải tạo vị thành niên, chờ Viện kiểm sát tiến hành xét xử và từ chối mọi yêu cầu vào thăm.
Tuy nhà họ Triệu là người gốc Nhiễu Thành nhưng gia đình cũng ở mức bình thường, ba Triệu Tĩnh Vi mất sớm, trong nhà chỉ còn lại một mình mẹ cô.
Khi bà ấy nghe thấy chuyện xảy ra ở trường, bà đã ngất xỉu ngay tại chỗ và được đưa đến bệnh viện. Đợi đến khi tỉnh lại thì con gái bà đã bị đưa vào trong trại tạm giam rồi.
Bà không còn cách nào khác nên chỉ có thể vội vàng tìm kiếm những mối quan hệ, các chỗ quen biết và thân thích bà đều tìm đến hết một lượt, bà chuẩn bị tìm đến người có cấp bậc cao nhất cũng chính là giám đốc đồn cảnh sát để gửi những món quà hậu hĩnh đến tận nhà, người ta vừa biết tin bà đến đây vì chuyện của em học sinh trường Nhất Trung cố ý đả thương người khác, không nói một lời liền đuổi bà ra ngoài.
Còn nói rằng chuyện này họ không thể giúp gì được.
Mẹ Triệu không còn cách nào, sau khi chạy hết một ngày một đêm để tìm các mối quan hệ, cuối cùng lại nhớ ra những lời chồng bà đã nói với bà trước khi chết.
Bà cắn răng đến cầu xin nhà họ Đường
Mặc dù gia đình bà chỉ là người bình thường nhưng ba của Triệu Tĩnh Vi đã từng làm tài xế cho Đường lão gia. Trước kia, khi Đường lão gia gặp nguy hiểm, ông ấy đã đỡ đạn giúp cho, sau khi lấy viên đạn ra thì ông cũng tạm thời giữ được tính mạng nhưng không bao lâu thì cũng qua đời vì di chứng để lại.
Nhà họ Đường đã từng nói họ nợ gia đình bà một mạng, sau này có việc gì thì có thể nhờ họ giúp đỡ.
Lúc ấy chồng bà vừa mất, bà hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến những người này nên chưa bao giờ đến tìm nhà họ Đường.
Bây giờ Tĩnh Vi xảy ra chuyện rồi, bà cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó nữa.
……
Mấy ngày nay Kiều Niệm không đến trường, có rất nhiều thời gian nên cô đã ghé thăm tập đoàn Thừa Phong.
Tập đoàn Thừa Phong nằm ở trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng san sát nhau phát ra ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, khiến người khác đau cả mắt.
Trong một hai năm qua, có cảm giác như tập đoàn Thừa Phong đã lấy Nhiễu Thành làm trụ sở chính thứ hai, Viên Vĩnh Cầm đã vung rất nhiều tiền mua đất ở Nhiễu Thành để xây dựng các tòa nhà của tập đoàn, khiến cho nhiều người ở Bắc Kinh bối rối không hiểu tại sao một nơi nhỏ bé như Nhiễu Thành có gì tốt mà lại thu hút Viên Vĩnh Cầm không tiếc đầu tư vào Nhiễu Thành đến như vậy.
Xe buýt của Kiều Niệm đi vừa hay lại có trạm dừng ở tập đoàn Thừa Phong, cô bước xuống xe, một tay vẫn cầm chiếc điện thoại di động, một tay đút túi, chậm rãi bước vào tòa cao ốc của tập đoàn Thừa Phòng.
Bảo vệ dường như biết mặt cô, Kiều Niệm suôn sẻ tiến vào trong.
……
Bên dưới đại sảnh rộng lớn sáng sủa của công ty, Kiều Vi Dân hôm nay cũng có mặt ở tập đoàn Thừa Phong, ông ta đã đợi được một lúc vì thư ký thường ngày tiếp đón ông ta vẫn chưa xuống. Ông ta liên tục giơ tay lên nhìn đồng hồ, chờ đến nhíu chặt chân mày dường như có chút bất mãn.
Trong lúc mơ hồ, khóe mắt ông hình như nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai bước vào từ cửa chính, không quá cao và là một cô gái, mặc áo hoodie, nhìn bóng lưng có chút giống Kiều Niệm.
Tại sao Kiều Niệm lại vào tập đoàn Thừa Phong?
Ông ta định nhìn kỹ hơn xem bản thân có bị hoa mắt hay không thì người ông ta đợi gần nửa tiếng cuối cùng cũng xuống.
“Kiều tổng.” Tô Ma theo Viên Vĩnh Cầm đã từ lâu, quanh năm đều ở bên cạnh Viên Vĩnh Cầm, mọi người đều biết cậu là cánh tay phải của Viên Vĩnh Cầm.
Cậu ấy vừa bước xuống.
Kiều Vi Dân không ra vẻ nữa, lập tức đứng dậy, lịch sự đưa tay ra: “Thư ký Tô, đã lâu không gặp.”
Tô Ma cũng lịch sự bắt tay ông rồi lập tức buông tay. Gương mặt luôn tươi cười đó không để lộ ra chút cảm xúc nào, cười tủm tỉm giải thích với ông ta: “Vừa rồi có khách quý đến nên Viên tổng bảo tôi đi mua chút hoa quả, đã để Kiều tổng đợi lâu rồi.”
Diệp Vọng Xuyên không nói nhiều, anh gọi điện đến đồn cảnh sát Nhiễu Thành, chỉ nói ra hai chữ: “Xử nghiêm.”
Ngay hôm đó đồn cảnh sát thành phố đã đưa người đến trại cải tạo vị thành niên, chờ Viện kiểm sát tiến hành xét xử và từ chối mọi yêu cầu vào thăm.
Tuy nhà họ Triệu là người gốc Nhiễu Thành nhưng gia đình cũng ở mức bình thường, ba Triệu Tĩnh Vi mất sớm, trong nhà chỉ còn lại một mình mẹ cô.
Khi bà ấy nghe thấy chuyện xảy ra ở trường, bà đã ngất xỉu ngay tại chỗ và được đưa đến bệnh viện. Đợi đến khi tỉnh lại thì con gái bà đã bị đưa vào trong trại tạm giam rồi.
Bà không còn cách nào khác nên chỉ có thể vội vàng tìm kiếm những mối quan hệ, các chỗ quen biết và thân thích bà đều tìm đến hết một lượt, bà chuẩn bị tìm đến người có cấp bậc cao nhất cũng chính là giám đốc đồn cảnh sát để gửi những món quà hậu hĩnh đến tận nhà, người ta vừa biết tin bà đến đây vì chuyện của em học sinh trường Nhất Trung cố ý đả thương người khác, không nói một lời liền đuổi bà ra ngoài.
Còn nói rằng chuyện này họ không thể giúp gì được.
Mẹ Triệu không còn cách nào, sau khi chạy hết một ngày một đêm để tìm các mối quan hệ, cuối cùng lại nhớ ra những lời chồng bà đã nói với bà trước khi chết.
Bà cắn răng đến cầu xin nhà họ Đường
Mặc dù gia đình bà chỉ là người bình thường nhưng ba của Triệu Tĩnh Vi đã từng làm tài xế cho Đường lão gia. Trước kia, khi Đường lão gia gặp nguy hiểm, ông ấy đã đỡ đạn giúp cho, sau khi lấy viên đạn ra thì ông cũng tạm thời giữ được tính mạng nhưng không bao lâu thì cũng qua đời vì di chứng để lại.
Nhà họ Đường đã từng nói họ nợ gia đình bà một mạng, sau này có việc gì thì có thể nhờ họ giúp đỡ.
Lúc ấy chồng bà vừa mất, bà hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến những người này nên chưa bao giờ đến tìm nhà họ Đường.
Bây giờ Tĩnh Vi xảy ra chuyện rồi, bà cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó nữa.
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày nay Kiều Niệm không đến trường, có rất nhiều thời gian nên cô đã ghé thăm tập đoàn Thừa Phong.
Tập đoàn Thừa Phong nằm ở trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng san sát nhau phát ra ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, khiến người khác đau cả mắt.
Trong một hai năm qua, có cảm giác như tập đoàn Thừa Phong đã lấy Nhiễu Thành làm trụ sở chính thứ hai, Viên Vĩnh Cầm đã vung rất nhiều tiền mua đất ở Nhiễu Thành để xây dựng các tòa nhà của tập đoàn, khiến cho nhiều người ở Bắc Kinh bối rối không hiểu tại sao một nơi nhỏ bé như Nhiễu Thành có gì tốt mà lại thu hút Viên Vĩnh Cầm không tiếc đầu tư vào Nhiễu Thành đến như vậy.
Xe buýt của Kiều Niệm đi vừa hay lại có trạm dừng ở tập đoàn Thừa Phong, cô bước xuống xe, một tay vẫn cầm chiếc điện thoại di động, một tay đút túi, chậm rãi bước vào tòa cao ốc của tập đoàn Thừa Phòng.
Bảo vệ dường như biết mặt cô, Kiều Niệm suôn sẻ tiến vào trong.
……
Bên dưới đại sảnh rộng lớn sáng sủa của công ty, Kiều Vi Dân hôm nay cũng có mặt ở tập đoàn Thừa Phong, ông ta đã đợi được một lúc vì thư ký thường ngày tiếp đón ông ta vẫn chưa xuống. Ông ta liên tục giơ tay lên nhìn đồng hồ, chờ đến nhíu chặt chân mày dường như có chút bất mãn.
Trong lúc mơ hồ, khóe mắt ông hình như nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai bước vào từ cửa chính, không quá cao và là một cô gái, mặc áo hoodie, nhìn bóng lưng có chút giống Kiều Niệm.
Tại sao Kiều Niệm lại vào tập đoàn Thừa Phong?
Ông ta định nhìn kỹ hơn xem bản thân có bị hoa mắt hay không thì người ông ta đợi gần nửa tiếng cuối cùng cũng xuống.
“Kiều tổng.” Tô Ma theo Viên Vĩnh Cầm đã từ lâu, quanh năm đều ở bên cạnh Viên Vĩnh Cầm, mọi người đều biết cậu là cánh tay phải của Viên Vĩnh Cầm.
Cậu ấy vừa bước xuống.
Kiều Vi Dân không ra vẻ nữa, lập tức đứng dậy, lịch sự đưa tay ra: “Thư ký Tô, đã lâu không gặp.”
Tô Ma cũng lịch sự bắt tay ông rồi lập tức buông tay. Gương mặt luôn tươi cười đó không để lộ ra chút cảm xúc nào, cười tủm tỉm giải thích với ông ta: “Vừa rồi có khách quý đến nên Viên tổng bảo tôi đi mua chút hoa quả, đã để Kiều tổng đợi lâu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro