Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Ở Trường Có Ai...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Kiều Niệm trả lời tin nhắn với bên Hồng Minh xong, khát nước cầm cốc đi xuống bếp lấy nước.
Đúng lúc nhìn thấy Diệp Vọng Xuyên đang gọi điện thoại ở dưới tầng, hình như đang nói chuyện với ai đó, nói rất nhỏ: “Lại tăng gấp đôi? Cũng cố gắng đấy. Tạm thời không cần cho bọn họ câu trả lời thuyết phục, kệ bọn họ… chờ bọn họ lại thêm…”
“Ai nói là tôi cấp? Cứ bỏ qua như trước đây đi, để xem tâm trạng của tôi.”
Anh liếc mắt nhìn thấy cô gái đang bước xuống tầng, cụp mắt nói với người đầu dây bên kia: “Cứ như vậy đi, còn lại thì cậu xử lý.”
Kiều Niệm xuống đúng lúc anh tắt máy, nhìn lên thấy cái cốc trong tay Kiều Niệm thì để điện thoại sang một bên: “Trong tủ lạnh có sữa để anh hâm nóng cho em một cốc.”
Kiều Niệm định nói mình không muốn uống sữa nhưng anh đã cầm cốc đi vào phòng bếp nên chỉ có thể chờ anh quay lại.
Vừa đứng chờ vừa suy nghĩ xem anh vừa mới gọi điện cho ai.
Trong lúc thất thần, người đàn ông đã cầm cốc sữa được hâm nóng đến, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô. Giờ Kiều Niệm mới phát hiện ra anh cao hơn so những gì cô tưởng tượng, đỉnh đầu cô vừa chạm đến ngực anh. Khoảng cách gần như vậy, Kiều Niệm còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Thình thịch, rất mạnh mẽ!
Vành tai Kiều Niệm đột nhiên nóng lên, lồng ngực khô nóng, cô âm thầm lùi lại nửa bước, người còn chưa kịp di chuyển, eo nhỏ đã bị một bàn tay to lớn ôm lấy.
“Đừng di chuyển, đằng sau có ghế dựa.” Giọng nói đầy nam tính từ trên đỉnh đầu vang lên, giống như đang áp sát bên tai cô, khàn khàn như trêu ngươi.
Cảm giác kia trong cơ thể Kiều Niệm như bị khơi dậy, cơ thể cô cứng ngắc không nhúc nhích, hơi thở của anh phả lên cổ cô, ngứa ngáy như điện giật.
May mắn thay Diệp Vọng Xuyên đã giữ cô đứng vững, lịch sự rút tay ra rồi lấy cốc sữa ấm áp đưa cho cô.
“Cẩn thận nóng.”
Kiều Niệm ừ một tiếng, cầm lấy cốc, bắt đầu uống từng ngụm.
Không biết vì sao, cô cảm thấy bầu không khí lúc này rất lạ, cô không thể nói ra chỗ nào lạ. Trước kia cô chưa từng gặp tình huống này, bầu không khí xung quanh giống như bông quần lấy người, mềm mại không thể vùng vẫy được.
Diệp Vọng Xuyên nhìn chăm chú vào cổ của cô gái trước mắt, cô cầm cốc, uống từng hớp sữa, lông mi dài cong lên. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt trái xoan luôn làm người ta có cảm giác ngoan ngoãn.
Nhưng mấy hôm trước anh nhìn thấy bộ mặt không che dấu gì của cô ở bệnh viện và anh biết rõ tính tình Kiều Niệm không ngoan ngoãn như gương mặt của cô.
Thấy cô cúi thấp để lộ cái cổ trắng như tuyết, không nhìn mình, Diệp Vọng Xuyên vui vẻ, cong môi, tự tìm một đề tài: “Mấy ngày nay ở trường thế nào?”
Kiều Niệm nghe thấy câu hỏi của anh, bớt căng thẳng hơn, ngước mắt lên, trả lời: “Cũng không tệ.”
Trừ việc ngày nào cũng phải ngồi trên giảng đường nghe giáo viên nói không ngừng thì những cái khác đều hoàn hảo.
Không được thoải mái lắm.
Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Vọng Xuyên nhìn gò má trắng trẻo, đột nhiên hỏi: “Trong trường có ai bắt nạt em không?”
“Sao lại bắt nạt?” Kiều Niệm không hiểu lắm.
Đánh cô một cái có tính là bắt nạt không?
Chắc không.
Cùng lắm thì bị loại người như Kiều Sân gửi tin nhắn chê bai cô nhưng cũng đã bị cô block.
Diệp Vọng Xuyên nhớ đến chuyện anh vừa mới biết qua điện thoại rồi lại nhìn cặp mắt đen láy của cô, biết cô không quan tâm đến những người đó, môi mỏng mím lại, chuyển chủ đề: “Không có gì.”
Anh nói chuyện với Kiều Niệm mấy câu, thấy cô hơi mệt mỏi thì bắt cô lên đi ngủ.
Đến khi Kiều Niệm vừa đi, anh quay đi gọi một cuộc điện thoại.
“Giang Ly…”
Đúng lúc nhìn thấy Diệp Vọng Xuyên đang gọi điện thoại ở dưới tầng, hình như đang nói chuyện với ai đó, nói rất nhỏ: “Lại tăng gấp đôi? Cũng cố gắng đấy. Tạm thời không cần cho bọn họ câu trả lời thuyết phục, kệ bọn họ… chờ bọn họ lại thêm…”
“Ai nói là tôi cấp? Cứ bỏ qua như trước đây đi, để xem tâm trạng của tôi.”
Anh liếc mắt nhìn thấy cô gái đang bước xuống tầng, cụp mắt nói với người đầu dây bên kia: “Cứ như vậy đi, còn lại thì cậu xử lý.”
Kiều Niệm xuống đúng lúc anh tắt máy, nhìn lên thấy cái cốc trong tay Kiều Niệm thì để điện thoại sang một bên: “Trong tủ lạnh có sữa để anh hâm nóng cho em một cốc.”
Kiều Niệm định nói mình không muốn uống sữa nhưng anh đã cầm cốc đi vào phòng bếp nên chỉ có thể chờ anh quay lại.
Vừa đứng chờ vừa suy nghĩ xem anh vừa mới gọi điện cho ai.
Trong lúc thất thần, người đàn ông đã cầm cốc sữa được hâm nóng đến, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô. Giờ Kiều Niệm mới phát hiện ra anh cao hơn so những gì cô tưởng tượng, đỉnh đầu cô vừa chạm đến ngực anh. Khoảng cách gần như vậy, Kiều Niệm còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Thình thịch, rất mạnh mẽ!
Vành tai Kiều Niệm đột nhiên nóng lên, lồng ngực khô nóng, cô âm thầm lùi lại nửa bước, người còn chưa kịp di chuyển, eo nhỏ đã bị một bàn tay to lớn ôm lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng di chuyển, đằng sau có ghế dựa.” Giọng nói đầy nam tính từ trên đỉnh đầu vang lên, giống như đang áp sát bên tai cô, khàn khàn như trêu ngươi.
Cảm giác kia trong cơ thể Kiều Niệm như bị khơi dậy, cơ thể cô cứng ngắc không nhúc nhích, hơi thở của anh phả lên cổ cô, ngứa ngáy như điện giật.
May mắn thay Diệp Vọng Xuyên đã giữ cô đứng vững, lịch sự rút tay ra rồi lấy cốc sữa ấm áp đưa cho cô.
“Cẩn thận nóng.”
Kiều Niệm ừ một tiếng, cầm lấy cốc, bắt đầu uống từng ngụm.
Không biết vì sao, cô cảm thấy bầu không khí lúc này rất lạ, cô không thể nói ra chỗ nào lạ. Trước kia cô chưa từng gặp tình huống này, bầu không khí xung quanh giống như bông quần lấy người, mềm mại không thể vùng vẫy được.
Diệp Vọng Xuyên nhìn chăm chú vào cổ của cô gái trước mắt, cô cầm cốc, uống từng hớp sữa, lông mi dài cong lên. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt trái xoan luôn làm người ta có cảm giác ngoan ngoãn.
Nhưng mấy hôm trước anh nhìn thấy bộ mặt không che dấu gì của cô ở bệnh viện và anh biết rõ tính tình Kiều Niệm không ngoan ngoãn như gương mặt của cô.
Thấy cô cúi thấp để lộ cái cổ trắng như tuyết, không nhìn mình, Diệp Vọng Xuyên vui vẻ, cong môi, tự tìm một đề tài: “Mấy ngày nay ở trường thế nào?”
Kiều Niệm nghe thấy câu hỏi của anh, bớt căng thẳng hơn, ngước mắt lên, trả lời: “Cũng không tệ.”
Trừ việc ngày nào cũng phải ngồi trên giảng đường nghe giáo viên nói không ngừng thì những cái khác đều hoàn hảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không được thoải mái lắm.
Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Vọng Xuyên nhìn gò má trắng trẻo, đột nhiên hỏi: “Trong trường có ai bắt nạt em không?”
“Sao lại bắt nạt?” Kiều Niệm không hiểu lắm.
Đánh cô một cái có tính là bắt nạt không?
Chắc không.
Cùng lắm thì bị loại người như Kiều Sân gửi tin nhắn chê bai cô nhưng cũng đã bị cô block.
Diệp Vọng Xuyên nhớ đến chuyện anh vừa mới biết qua điện thoại rồi lại nhìn cặp mắt đen láy của cô, biết cô không quan tâm đến những người đó, môi mỏng mím lại, chuyển chủ đề: “Không có gì.”
Anh nói chuyện với Kiều Niệm mấy câu, thấy cô hơi mệt mỏi thì bắt cô lên đi ngủ.
Đến khi Kiều Niệm vừa đi, anh quay đi gọi một cuộc điện thoại.
“Giang Ly…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro