Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Sự Lấn Át Vô Hì...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Thái Cương lại nghĩ tới cái gì nói với mọi người ở phòng giáo vụ: “Đúng rồi, tôi nhớ tới một việc. Khoảng thời gian trước không phải có một đứa trẻ rơi xuống nước sao? Có người dân viết tin khen ngợi nói là một học sinh trung học dũng cảm đã nhảy xuống cầu cứu người, người đó cũng là Kiều Niệm.”
“Nghe nói lúc ấy có một học sinh trung học khác cũng ở bên cạnh nhưng sợ bị nguy hiểm nên không chịu xuống cứu người, chỉ có Kiều Niệm không màng nguy hiểm nhảy xuống cứu người lên…”
Thẩm Quỳnh Chi và Kiều Sân còn chưa nghe rõ đoạn sau cậu ta nói gì, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, cả mặt đều nóng bừng như thể bị người ta đánh sưng lên.
Hai người trơ mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm bắt tay với Thái Cương rồi đưa cậu ta ra ngoài, toàn bộ quá trình không nói ra được một câu nào.
…
Trong văn phòng giáo vụ.
Thái Cương tới vội vàng đi cũng vội vàng nhưng lại làm không khí trong văn phòng hoàn toàn biến dạng.
Đám người Thẩm Quỳnh Chi và Kiều Sân như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, giáo viên chủ nhiệm ngay từ đầu đứng về phía Kiều Niệm nháy mắt hãnh diện.
Giáo viên chủ nhiệm là một người tinh tường, ông ấy chưa nói chuyện vừa rồi chỉ ôn hòa nói với Kiều Niệm: “Không có việc gì rồi, em quay về lớp học đi.”
“Vâng.”
Kiều Niệm trả lời sau đó cầm lấy đồ của mình đi lướt qua đám người Thẩm Quỳnh Chi, không chút dừng lại mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm chờ cô đi ra ngoài rồi mới cười nhạt nói: “Bà Kiều, tôi nghĩ bà đã biết rõ sự việc như thế nào rồi, bà mới vừa nói để Kiều Niệm thôi học, cái này trường học không đồng ý, bà hẳn là không có ý kiến gì chứ?”
Thẩm Quỳnh Chi véo túi xách trong tay, trên mặt giống bị người ta quăng một cái bạt tai, cổ họng đều là vết bỏng rộp.
Với địa vị bây giờ của bà ta đã bao giờ gặp phải sự nhục nhã như ngày hôm nay, có điều sự nhục nhã này vẫn là do bà ta tự mình tìm tới!
Bà ta tức giận đến mức không có lời nào để nói!
…
Ra khỏi văn phòng giáo vụ, Kiều Niệm đi về lớp.
Cô vừa mới đến đoạn hành lang thì Kiều Sân bỗng nhiên từ phía sau đuổi theo gọi cô lại.
“Chị!”
Kiều Niệm nhăn mày lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia không kiên nhẫn, bước chân cô dừng lại quay đầu nhìn, cực kỳ lạnh nhạt nói: “Có việc gì?”
Xem cái thái độ này của cô!
Kiều Sân chịu đựng sự không thoải mái trong lòng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao nên có rất nhiều bạn học ra bên ngoài hít thở, không ít người đã chú ý tới các cô bên này.
Cô ta rũ lông mi xuống, cắn cánh môi tựa như khó có thể mở miệng, nhẹ giọng nói: “Chị, vừa nãy chị không nên làm bác Phó khó xử như vậy… Dù cho mọi người hiểu lầm chị thì chị có thể giải thích với mọi người mà. Nếu trước đó chị giải thích với mọi người… cũng sẽ không làm mẹ… Làm mẹ xấu hổ như vậy.”
“Bác Phó có thân thích làm lãnh đạo ở giáo dục, chị làm vậy ngộ nhỡ chọc tức bà ấy vậy làm sao có thể tiếp tục học ở đây… Chị không về huyện Hồ Hà mà ở lại Nhiễu Thành học tập còn không phải vì muốn dựa vào học tập thay đổi số phận một nhà chị sao, chị… lần sau chị không nên kích động như vậy.”
Kiều Niệm kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, thấy cô ta im miệng đuôi mắt còn mờ mịt màu đỏ: “Nói xong chưa?”
Kiều Sân hung hăng véo mình, khuôn mặt nhu nhược có chút khó coi, sắc môi cũng tái nhợt đi, gật đầu: “...Nói xong rồi.”
“Nói xong thì đừng đi theo tôi nữa!”
Ồn ào đến mức làm cô bực bội!
Kiều Niệm nói xong những lời này thì vào lớp để lại cho cô ta một bóng lưng hoàn mỹ!
…
Cái gì gọi là nhục nhã!
Chính là bạn tới cửa tìm người ta nói một đống lời, người ta căn bản không để trong lòng còn bảo bạn đang đánh rắm!
Sắc mặt Kiều Sân khẽ thay đổi, móng tay chọc vào lòng bàn tay đến mức muốn chảy máu, cô ta đứng ở đó tức giận đến hốc mắt đỏ ửng.
Kiều Niệm đắc ý cái gì chứ, chỉ là thấy hăng hái việc trượng nghĩa được cảnh sát khích lệ vài câu thôi mà, vì cái này mà đắc tội nhà họ Phó đúng là cực kỳ ngu xuẩn, sớm hay muộn cũng bị cuốn gói lăn về huyện Hồ Hà thôi!
…
Sự việc ở lớp A bắt đầu lan truyền khắp nơi từ ngày hôm qua, nghe nói cô gái chuyển tới lớp A cực kỳ xinh đẹp, những người khác đã muốn nhìn xem hai người này rốt cuộc ai xinh đẹp hơn từ lâu!
Cho nên ngay từ lúc hai người đứng tại chỗ kia đã có rất nhiều người vây xem.
“Nghe nói lúc ấy có một học sinh trung học khác cũng ở bên cạnh nhưng sợ bị nguy hiểm nên không chịu xuống cứu người, chỉ có Kiều Niệm không màng nguy hiểm nhảy xuống cứu người lên…”
Thẩm Quỳnh Chi và Kiều Sân còn chưa nghe rõ đoạn sau cậu ta nói gì, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, cả mặt đều nóng bừng như thể bị người ta đánh sưng lên.
Hai người trơ mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm bắt tay với Thái Cương rồi đưa cậu ta ra ngoài, toàn bộ quá trình không nói ra được một câu nào.
…
Trong văn phòng giáo vụ.
Thái Cương tới vội vàng đi cũng vội vàng nhưng lại làm không khí trong văn phòng hoàn toàn biến dạng.
Đám người Thẩm Quỳnh Chi và Kiều Sân như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, giáo viên chủ nhiệm ngay từ đầu đứng về phía Kiều Niệm nháy mắt hãnh diện.
Giáo viên chủ nhiệm là một người tinh tường, ông ấy chưa nói chuyện vừa rồi chỉ ôn hòa nói với Kiều Niệm: “Không có việc gì rồi, em quay về lớp học đi.”
“Vâng.”
Kiều Niệm trả lời sau đó cầm lấy đồ của mình đi lướt qua đám người Thẩm Quỳnh Chi, không chút dừng lại mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm chờ cô đi ra ngoài rồi mới cười nhạt nói: “Bà Kiều, tôi nghĩ bà đã biết rõ sự việc như thế nào rồi, bà mới vừa nói để Kiều Niệm thôi học, cái này trường học không đồng ý, bà hẳn là không có ý kiến gì chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Quỳnh Chi véo túi xách trong tay, trên mặt giống bị người ta quăng một cái bạt tai, cổ họng đều là vết bỏng rộp.
Với địa vị bây giờ của bà ta đã bao giờ gặp phải sự nhục nhã như ngày hôm nay, có điều sự nhục nhã này vẫn là do bà ta tự mình tìm tới!
Bà ta tức giận đến mức không có lời nào để nói!
…
Ra khỏi văn phòng giáo vụ, Kiều Niệm đi về lớp.
Cô vừa mới đến đoạn hành lang thì Kiều Sân bỗng nhiên từ phía sau đuổi theo gọi cô lại.
“Chị!”
Kiều Niệm nhăn mày lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia không kiên nhẫn, bước chân cô dừng lại quay đầu nhìn, cực kỳ lạnh nhạt nói: “Có việc gì?”
Xem cái thái độ này của cô!
Kiều Sân chịu đựng sự không thoải mái trong lòng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao nên có rất nhiều bạn học ra bên ngoài hít thở, không ít người đã chú ý tới các cô bên này.
Cô ta rũ lông mi xuống, cắn cánh môi tựa như khó có thể mở miệng, nhẹ giọng nói: “Chị, vừa nãy chị không nên làm bác Phó khó xử như vậy… Dù cho mọi người hiểu lầm chị thì chị có thể giải thích với mọi người mà. Nếu trước đó chị giải thích với mọi người… cũng sẽ không làm mẹ… Làm mẹ xấu hổ như vậy.”
“Bác Phó có thân thích làm lãnh đạo ở giáo dục, chị làm vậy ngộ nhỡ chọc tức bà ấy vậy làm sao có thể tiếp tục học ở đây… Chị không về huyện Hồ Hà mà ở lại Nhiễu Thành học tập còn không phải vì muốn dựa vào học tập thay đổi số phận một nhà chị sao, chị… lần sau chị không nên kích động như vậy.”
Kiều Niệm kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, thấy cô ta im miệng đuôi mắt còn mờ mịt màu đỏ: “Nói xong chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Sân hung hăng véo mình, khuôn mặt nhu nhược có chút khó coi, sắc môi cũng tái nhợt đi, gật đầu: “...Nói xong rồi.”
“Nói xong thì đừng đi theo tôi nữa!”
Ồn ào đến mức làm cô bực bội!
Kiều Niệm nói xong những lời này thì vào lớp để lại cho cô ta một bóng lưng hoàn mỹ!
…
Cái gì gọi là nhục nhã!
Chính là bạn tới cửa tìm người ta nói một đống lời, người ta căn bản không để trong lòng còn bảo bạn đang đánh rắm!
Sắc mặt Kiều Sân khẽ thay đổi, móng tay chọc vào lòng bàn tay đến mức muốn chảy máu, cô ta đứng ở đó tức giận đến hốc mắt đỏ ửng.
Kiều Niệm đắc ý cái gì chứ, chỉ là thấy hăng hái việc trượng nghĩa được cảnh sát khích lệ vài câu thôi mà, vì cái này mà đắc tội nhà họ Phó đúng là cực kỳ ngu xuẩn, sớm hay muộn cũng bị cuốn gói lăn về huyện Hồ Hà thôi!
…
Sự việc ở lớp A bắt đầu lan truyền khắp nơi từ ngày hôm qua, nghe nói cô gái chuyển tới lớp A cực kỳ xinh đẹp, những người khác đã muốn nhìn xem hai người này rốt cuộc ai xinh đẹp hơn từ lâu!
Cho nên ngay từ lúc hai người đứng tại chỗ kia đã có rất nhiều người vây xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro