Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Vậy Thì Đứng Th...
Linh Tiểu Ca
2024-11-19 18:37:20
Những người nghe được chuyện cá cược nhau của hai giáo viên chủ nhiệm lúc sáng, tâm trạng đều không tốt, có vài người không nghiêm túc trong bài học.
Thẩm ThanhThanh cũng giữ chức đại diện môn ngữ văn, thấy mọi người học không đàng hoàng, liền đập bàn, nói: “Các cậu đang làm gì vậy? Cả một đám đều không tập trung vào bài vở, tuần sau bắt đầu thi rồi thì làm thế nào? Các cậu muốn thua lắm sao?"
Phía dưới có người nói: “Ai muốn thua, còn không phải vì lớp mình bị ai đó kéo chân sao?”
Thẩm Thanh Thanh rất không muốn thấy có người bắt nạt bạn cùng bàn của mình, lập tức đối mặt với cô: “Cậu nói ai là kẻ cản trở? Cậu nói cho rõ xem nào.”
Tưởng Đình Đình không chịu lép vế: "Còn ai ngoài Kiều Niệm kia chứ, nếu không có cậu ấy, sao cô chủ nhiệm phải đánh cược với cô Trần?”
"Lớp B nhắm vào Kiều Niệm sao? Lớp B đang nhắm vào toàn bộ lớp A của chúng ta." Thẩm Thanh Thanh chống tay lên bục, mặt đỏ bừng tức giận.
Lúc này, Lương Bác Văn đứng lên, đập mạnh cuốn sách lên bàn, liếc nhìn khắp cả lớp, nán lại vài giây trên khuôn mặt cô gái đang cãi nhau với Thẩm Thanh Thanh, rồi nói từng chữ: "Ồn ào cái gì chứ? Đều không muốn thắng đúng không? Đừng quên, chúng ta đều là thành viên lớp A, chúng ta là một tập thể, muốn thắng thì chúng ta thắng, muốn mất mặt, chúng ta đều sẽ mất mặt."
"Bây giờ, ai lại không muốn thắng?"
Khi cậu ấy hỏi câu này, mọi người trong lớp A đều cúi đầu, không ai trả lời, ngay cả Tưởng Đình Đình cũng cúi đầu áy náy, bởi vì cô cũng muốn thắng.
Lương Bác Văn thấy cả lớp đã yên tĩnh lại, lòng mọi người đều trùng xuống, ánh mắt ngỗ ngược của cậu rơi vào Kiều Niệm, nói: "Kiều Niệm, bạn mới chuyển đến đây, việc mọi người không biết thành tích của cậu là chuyện bình thường. Cậu cũng đã xem bảng điểm của lớp ở mỗi kỳ thi rồi, cậu nghĩ mình có thể đứng thứ mấy trong kỳ thi lần này."
“Không phải là chúng tớ không tin cậu, mọi người học cùng lớp, cậu nên đưa ra một con số, khi trong lòng mọi người đều biết, sẽ về nhà ôn lại bài học mấy ngày qua, tranh thủ kéo lại phần của cậu với Trần Viễn."
Trần Viễn còn chưa tới, chờ khi cậu ta tới sẽ trao đổi riêng, dù sao thì thành tích trước đó của cậu ta cũng đang lưu ở đó, không cần quá lo lắng, mấu chốt chính là Kiều Niệm.
Kiều Niệm có thể đạt được bao nhiêu điểm trong bài thi là rất quan trọng.
Kiều Niệm đang dựa vào tường chơi điện thoại di động, nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, dường như suy nghĩ trong vài giây.
Trước kia cô không hay nghĩ tới điểm trong bài thi, theo thói quen cũ của cô, điểm thi cứ ở mức trung bình là được, dù sao cô cũng không muốn mình trở nên nổi bật, rất phiền phức.
Nhưng bây giờ hình như không thể như vậy được...
Thấy cô nghĩ lâu mà vẫn chưa trả lời, Lương Bác Văn cho rằng thành tích của cô kém thật, nghĩ đến mối quan hệ của cô với Thẩm Thanh Thanh, giọng điệu dịu dàng hơn, nhìn cô không trách móc mà động viên: “Thi không tốt cũng không sao, có tớ, Thẩm Thanh Thanh và những bạn khác, chúng tớ đều sẽ cố gắng để kéo thành tích lên. Cô Thẩm lần này đã chiến đấu vì chúng ta, chúng ta không thể để cô ấy thua được."
Kiều Niệm nheo mắt, quét qua hàng chục cặp mắt háo hức mong chờ trong lớp, lần đầu tiên cô thấy có nhiều trách nhiệm hơn, cô mở cuốn sách giáo khoa trống rỗng ra, suy nghĩ một lúc rồi uể oải nói: “Vậy thì đứng thứ nhất đi."
Lương Bác Văn: "..."
Thẩm Thanh Thanh: “…”
Mọi người trong lớp A: "..."
Bà lớn ơi, bà còn chưa tỉnh ngủ?
Lương Bác Văn là người đầu tiên phản ứng, vẻ mặt nghiêm túc, hạ giọng: "Kiều Niệm, tớ đang nói nghiêm túc với cậu đấy."
Đúng lúc điện thoại cô rung lên.
[Vệ Lâu cao trăm thước: Tiểu Kiều Niệm, tôi nói nghiêm túc với cậu đấy.]
Mí mắt cô đột nhiên giật giật, nếu không xác nhận Lương Bác Văn và Vệ Lâu không quen biết nhau, cô sẽ nghi ngờ bọn họ có quan hệ với nhau.
Lời nói hoàn toàn giống nhau!
Kiều Niệm gõ nhẹ điện thoại di động, trong đầu tràn ngập chuyện cô nhờ Vệ Lâu điều tra, lơ đãng trả lời: “Tôi cũng nghiêm túc nói với cậu, đứng thứ nhất.”
Ngầu vãi! Đây là lần đầu tiên Lương Bác Văn muốn nói hai từ này với ai đó, đừng hỏi vì sao, chính là vì xếp hạng thứ nhất này đó. Vấn đề thứ nhất là lớp A luôn là lớp có xếp hạng thứ nhất trong thành phố, cũng đứng nhất ở trường cấp hai, không biết Kiều Niệm có biết chuyện như này không!
Thẩm ThanhThanh cũng giữ chức đại diện môn ngữ văn, thấy mọi người học không đàng hoàng, liền đập bàn, nói: “Các cậu đang làm gì vậy? Cả một đám đều không tập trung vào bài vở, tuần sau bắt đầu thi rồi thì làm thế nào? Các cậu muốn thua lắm sao?"
Phía dưới có người nói: “Ai muốn thua, còn không phải vì lớp mình bị ai đó kéo chân sao?”
Thẩm Thanh Thanh rất không muốn thấy có người bắt nạt bạn cùng bàn của mình, lập tức đối mặt với cô: “Cậu nói ai là kẻ cản trở? Cậu nói cho rõ xem nào.”
Tưởng Đình Đình không chịu lép vế: "Còn ai ngoài Kiều Niệm kia chứ, nếu không có cậu ấy, sao cô chủ nhiệm phải đánh cược với cô Trần?”
"Lớp B nhắm vào Kiều Niệm sao? Lớp B đang nhắm vào toàn bộ lớp A của chúng ta." Thẩm Thanh Thanh chống tay lên bục, mặt đỏ bừng tức giận.
Lúc này, Lương Bác Văn đứng lên, đập mạnh cuốn sách lên bàn, liếc nhìn khắp cả lớp, nán lại vài giây trên khuôn mặt cô gái đang cãi nhau với Thẩm Thanh Thanh, rồi nói từng chữ: "Ồn ào cái gì chứ? Đều không muốn thắng đúng không? Đừng quên, chúng ta đều là thành viên lớp A, chúng ta là một tập thể, muốn thắng thì chúng ta thắng, muốn mất mặt, chúng ta đều sẽ mất mặt."
"Bây giờ, ai lại không muốn thắng?"
Khi cậu ấy hỏi câu này, mọi người trong lớp A đều cúi đầu, không ai trả lời, ngay cả Tưởng Đình Đình cũng cúi đầu áy náy, bởi vì cô cũng muốn thắng.
Lương Bác Văn thấy cả lớp đã yên tĩnh lại, lòng mọi người đều trùng xuống, ánh mắt ngỗ ngược của cậu rơi vào Kiều Niệm, nói: "Kiều Niệm, bạn mới chuyển đến đây, việc mọi người không biết thành tích của cậu là chuyện bình thường. Cậu cũng đã xem bảng điểm của lớp ở mỗi kỳ thi rồi, cậu nghĩ mình có thể đứng thứ mấy trong kỳ thi lần này."
“Không phải là chúng tớ không tin cậu, mọi người học cùng lớp, cậu nên đưa ra một con số, khi trong lòng mọi người đều biết, sẽ về nhà ôn lại bài học mấy ngày qua, tranh thủ kéo lại phần của cậu với Trần Viễn."
Trần Viễn còn chưa tới, chờ khi cậu ta tới sẽ trao đổi riêng, dù sao thì thành tích trước đó của cậu ta cũng đang lưu ở đó, không cần quá lo lắng, mấu chốt chính là Kiều Niệm.
Kiều Niệm có thể đạt được bao nhiêu điểm trong bài thi là rất quan trọng.
Kiều Niệm đang dựa vào tường chơi điện thoại di động, nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, dường như suy nghĩ trong vài giây.
Trước kia cô không hay nghĩ tới điểm trong bài thi, theo thói quen cũ của cô, điểm thi cứ ở mức trung bình là được, dù sao cô cũng không muốn mình trở nên nổi bật, rất phiền phức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ hình như không thể như vậy được...
Thấy cô nghĩ lâu mà vẫn chưa trả lời, Lương Bác Văn cho rằng thành tích của cô kém thật, nghĩ đến mối quan hệ của cô với Thẩm Thanh Thanh, giọng điệu dịu dàng hơn, nhìn cô không trách móc mà động viên: “Thi không tốt cũng không sao, có tớ, Thẩm Thanh Thanh và những bạn khác, chúng tớ đều sẽ cố gắng để kéo thành tích lên. Cô Thẩm lần này đã chiến đấu vì chúng ta, chúng ta không thể để cô ấy thua được."
Kiều Niệm nheo mắt, quét qua hàng chục cặp mắt háo hức mong chờ trong lớp, lần đầu tiên cô thấy có nhiều trách nhiệm hơn, cô mở cuốn sách giáo khoa trống rỗng ra, suy nghĩ một lúc rồi uể oải nói: “Vậy thì đứng thứ nhất đi."
Lương Bác Văn: "..."
Thẩm Thanh Thanh: “…”
Mọi người trong lớp A: "..."
Bà lớn ơi, bà còn chưa tỉnh ngủ?
Lương Bác Văn là người đầu tiên phản ứng, vẻ mặt nghiêm túc, hạ giọng: "Kiều Niệm, tớ đang nói nghiêm túc với cậu đấy."
Đúng lúc điện thoại cô rung lên.
[Vệ Lâu cao trăm thước: Tiểu Kiều Niệm, tôi nói nghiêm túc với cậu đấy.]
Mí mắt cô đột nhiên giật giật, nếu không xác nhận Lương Bác Văn và Vệ Lâu không quen biết nhau, cô sẽ nghi ngờ bọn họ có quan hệ với nhau.
Lời nói hoàn toàn giống nhau!
Kiều Niệm gõ nhẹ điện thoại di động, trong đầu tràn ngập chuyện cô nhờ Vệ Lâu điều tra, lơ đãng trả lời: “Tôi cũng nghiêm túc nói với cậu, đứng thứ nhất.”
Ngầu vãi! Đây là lần đầu tiên Lương Bác Văn muốn nói hai từ này với ai đó, đừng hỏi vì sao, chính là vì xếp hạng thứ nhất này đó. Vấn đề thứ nhất là lớp A luôn là lớp có xếp hạng thứ nhất trong thành phố, cũng đứng nhất ở trường cấp hai, không biết Kiều Niệm có biết chuyện như này không!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro