Áo Cưới Giấy: Chồng Yêu Điên Cuồng Rất Quấn Người!
Chương 2
Tứ Nguyệt Bán
2024-07-15 04:12:06
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể xách theo hành lý đi về phía xe buýt, mà nói ra đúng là kì lạ, đã muộn thế này rồi mà vẫn còn chuyến chạy đến nông thôn.
Xe chạy trên một con đường không thể tính là bằng phẳng, thỉnh thoảng lại có xóc nảy. Lúc này trời đã về khuya, tất cả hành khách đều buồn ngủ, bỗng nhiên thân xe rung mạnh, một âm thanh bén nhọn chói tai phá không mà đến khiến cả đám hành khách đều bừng tỉnh không rõ nguyên nhân.
“Xe bị hỏng rồi, không khởi động được nữa, tôi thấy đích đến của mọi người cũng không cách xa đây mấy, còn có hơn một cây thôi, mọi người nên xuống xe đi bộ thì hơn.”
Xe chết máy trên đường núi khiến tài xế rất ư là phiền muộn, chỉ thấy phần lớn hành khách hùng hổ xuống xe, xung quanh chỉ còn lại một mình tôi.
Đường núi uốn lượn, từ đây đến thôn Trang Linh vẫn còn hơn 50km nữa.
Kể cả tôi có không tin chuyện ma quỷ thì cũng không dám một mình đi giữa đêm như thế này, lòng người còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái nhiều.
“Tôi nói cô nghe này, sao cô lại không đi thế, xe tôi hỏng rồi nên tôi không rời đi được, có lẽ phải đến sáng mai mới rời đi được đó.”
Ông chú dùng giọng địa phương nói với tôi, tôi xác định quanh đây không còn ai thì mới đáp:
“Chú à, nhà của cháu ở thôn Trang Linh, cách nơi này đến hơn 50km nữa cơ.”
Ông chú bị làm khó bày ra vẻ mặt suy tư, cuối cùng vẫn khoát tay áo: “Thôi thôi, coi như tôi làm người tốt, đã giúp thì giúp cho trót vậy, cô cứ nghỉ tạm ở trên xe tôi đi, ngày mai rồi hẵng đi.”
Không biết có phải do câu nói đó đã chạm phải công tắc nào không mà chú ấy vừa nói xong thì động cơ xe đột nhiên gầm rú.
“Cái xe nát này, mai tao mang đi sửa sẽ thay mày luôn!”
Bác tài vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm, kỳ lạ là suốt chặng đường còn lại, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ nhưng tôi không còn tâm trạng nào để ngủ nữa.
Tôi nhìn ra phong cảnh tối đen như mực ngoài cửa sau, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một giọng nói ngọt ngào trong trẻo: “Đây là xe đến thôn Trang Linh có phải không ạ?”
Xe chạy trên một con đường không thể tính là bằng phẳng, thỉnh thoảng lại có xóc nảy. Lúc này trời đã về khuya, tất cả hành khách đều buồn ngủ, bỗng nhiên thân xe rung mạnh, một âm thanh bén nhọn chói tai phá không mà đến khiến cả đám hành khách đều bừng tỉnh không rõ nguyên nhân.
“Xe bị hỏng rồi, không khởi động được nữa, tôi thấy đích đến của mọi người cũng không cách xa đây mấy, còn có hơn một cây thôi, mọi người nên xuống xe đi bộ thì hơn.”
Xe chết máy trên đường núi khiến tài xế rất ư là phiền muộn, chỉ thấy phần lớn hành khách hùng hổ xuống xe, xung quanh chỉ còn lại một mình tôi.
Đường núi uốn lượn, từ đây đến thôn Trang Linh vẫn còn hơn 50km nữa.
Kể cả tôi có không tin chuyện ma quỷ thì cũng không dám một mình đi giữa đêm như thế này, lòng người còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái nhiều.
“Tôi nói cô nghe này, sao cô lại không đi thế, xe tôi hỏng rồi nên tôi không rời đi được, có lẽ phải đến sáng mai mới rời đi được đó.”
Ông chú dùng giọng địa phương nói với tôi, tôi xác định quanh đây không còn ai thì mới đáp:
“Chú à, nhà của cháu ở thôn Trang Linh, cách nơi này đến hơn 50km nữa cơ.”
Ông chú bị làm khó bày ra vẻ mặt suy tư, cuối cùng vẫn khoát tay áo: “Thôi thôi, coi như tôi làm người tốt, đã giúp thì giúp cho trót vậy, cô cứ nghỉ tạm ở trên xe tôi đi, ngày mai rồi hẵng đi.”
Không biết có phải do câu nói đó đã chạm phải công tắc nào không mà chú ấy vừa nói xong thì động cơ xe đột nhiên gầm rú.
“Cái xe nát này, mai tao mang đi sửa sẽ thay mày luôn!”
Bác tài vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm, kỳ lạ là suốt chặng đường còn lại, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ nhưng tôi không còn tâm trạng nào để ngủ nữa.
Tôi nhìn ra phong cảnh tối đen như mực ngoài cửa sau, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một giọng nói ngọt ngào trong trẻo: “Đây là xe đến thôn Trang Linh có phải không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro