Áo Cưới Giấy: Chồng Yêu Điên Cuồng Rất Quấn Người!
Chương 4
Tứ Nguyệt Bán
2024-07-15 04:12:06
Sau khi Nguyễn An bị vũ nhục, cô ấy đã kéo lê cơ thể bị tàn phá của mình tới đầu cầu Diêu Câu, đám côn đồ kia lo sợ Nguyễn An sẽ báo cảnh sát bèn lái một chiếc xe tải bị hỏng tới cán qua người cô ấy. Sáng sớm hôm sau, người trong thôn đi làm sớm phát hiện ra thi thể của Nguyễn An đã thông báo cho gia đình của cô ấy.
Cô ấy vốn định tặng cho bà nội món quà sinh nhật 60 tuổi đầy bất ngờ vui sướng, ai dè bất ngờ lại thành bất ngờ kinh hãi.
“Ai da, cô gái, chắc cô cũng nghe qua rồi, tình trạng của cô gái họ Nguyễn kia lúc chết rất thê thảm…”
“Tứ chi bay lung tung, đầu không biết đã lăn đến đâu, cho đến bây giờ cũng không tìm được.”
Giọng nói trong trẻo kia lại lên tiếng, cắt ngang lời nói của bác tài.
“Đúng là như những gì chú nói, ôi, sau này còn có tin đồn là cô gái nhà họ Nguyễn kia âm hồn không tan, rất nhiều người đều nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng không đầu trên cầu Diêu Câu lúc nửa đêm.”
Bác tài còn đang định nói gì đó thì đột nhiên ngậm miệng, tiện đà nhìn về phía sau gương chiếu hậu, mỉm cười: “Cô gái à, cô đừng để ý, tôi nhanh mồm nhanh miệng chứ không phải đang nhằm vào cô đâu.”
Rõ ràng bác tài đã ý thức được lời nói của mình không ổn, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái tóc dài kia đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ giống như không nghe thấy lời giải thích của bác tài.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã tiến về phía chiếc cầu Diêu Câu.
Vạn vật xung quanh đã chìm vào giấc ngủ, bóng tối giống như cái chết bao phủ lấy ngôi làng.
Ánh trăng mờ ảo, bóng cây đung đưa, cây hòe trăm năm tuổi ở đầu cầu phát ra âm thanh "xào xạc" trong sự vuốt ve của cơn gió, phát ra âm thành vô cùng chói tai giữa màn đêm yên tình đáng sợ.
Rất nhiều truyền thuyết đều không phải là không có căn cứ, khi chiếc xe đi lên cây cầu, bác tài lái xe có vẻ rất thận trọng, chỉ sợ nữ quỷ trong truyền thuyết sẽ đột nhiên hiện ra trước kính chắn gió.
Cô ấy vốn định tặng cho bà nội món quà sinh nhật 60 tuổi đầy bất ngờ vui sướng, ai dè bất ngờ lại thành bất ngờ kinh hãi.
“Ai da, cô gái, chắc cô cũng nghe qua rồi, tình trạng của cô gái họ Nguyễn kia lúc chết rất thê thảm…”
“Tứ chi bay lung tung, đầu không biết đã lăn đến đâu, cho đến bây giờ cũng không tìm được.”
Giọng nói trong trẻo kia lại lên tiếng, cắt ngang lời nói của bác tài.
“Đúng là như những gì chú nói, ôi, sau này còn có tin đồn là cô gái nhà họ Nguyễn kia âm hồn không tan, rất nhiều người đều nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng không đầu trên cầu Diêu Câu lúc nửa đêm.”
Bác tài còn đang định nói gì đó thì đột nhiên ngậm miệng, tiện đà nhìn về phía sau gương chiếu hậu, mỉm cười: “Cô gái à, cô đừng để ý, tôi nhanh mồm nhanh miệng chứ không phải đang nhằm vào cô đâu.”
Rõ ràng bác tài đã ý thức được lời nói của mình không ổn, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái tóc dài kia đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ giống như không nghe thấy lời giải thích của bác tài.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã tiến về phía chiếc cầu Diêu Câu.
Vạn vật xung quanh đã chìm vào giấc ngủ, bóng tối giống như cái chết bao phủ lấy ngôi làng.
Ánh trăng mờ ảo, bóng cây đung đưa, cây hòe trăm năm tuổi ở đầu cầu phát ra âm thanh "xào xạc" trong sự vuốt ve của cơn gió, phát ra âm thành vô cùng chói tai giữa màn đêm yên tình đáng sợ.
Rất nhiều truyền thuyết đều không phải là không có căn cứ, khi chiếc xe đi lên cây cầu, bác tài lái xe có vẻ rất thận trọng, chỉ sợ nữ quỷ trong truyền thuyết sẽ đột nhiên hiện ra trước kính chắn gió.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro